Kỳ 1: Gã trai quê thành đại gia nhờ…nhà nghỉ
Ít ai ngờ được rằng, từ một gã nhà quê chân chất, sau hơn chục năm “cày kéo” bằng đủ thứ nghề, gã đã trở thành chủ của gần chục cái nhà nghỉ…
Từ “thằng lười học…vô tích sự”
Gã tên Cường, biệt danh là “còi”, tuổi con lợn, trình độ văn hóa “kịp hết lớp 12″. Gã còi đến mức đi khám tuyển nghĩa vụ quân sự cũng bị người ta chê… không nhận. Chán cảnh suốt ngày nghe bố và 2 ông anh mắng mỏ là thằng “lười học, vô tích sự”, gã theo chân một đám đàn ông trong xã lên Hà Nội bán sức lao động ở “chợ người”. Của đáng tội, vì tướng tá bé tí hin, sức vóc chẳng bằng ai nên mấy tháng đầu ở Hà Nội, gã đói dài.
Trong cái rủi lại có cái may, trong một lần làm thợ hồ, gã được chủ nhà thuê luôn lại làm nhân viên dọn dẹp tại chính cái nhà nghỉ vừa xây dựng xong. Thế là gã chính thức giã từ cái nghiệp phu hồ để trở thành nhân viên của nhà nghỉ. Gã bảo “cũng chẳng kém vất vả so với làm phu hồ là mấy nhưng được cái là đỡ bẩn thỉu, lại có thời gian xem tivi và thu nhập cũng ổn định hơn”.
Nhà nghỉ – Hình thức kinh doanh nhiều lợi nhuận nhưng cũng tiềm ẩn vô số phức tạp.
Sau 1 năm, thấy gã nhanh nhẹn, chịu khó lại thật thà hơn “ông cháu họ xa luôn rình cơ hội để ăn bớt tiền phòng của khách”, bà chủ nhà nghỉ “đôn” gã lên làm quản lý và kiêm thêm công việc cứ 4h chiều đèo bà chủ đi thu họ.
“Chồng bà ấy bị tai nạn mất sớm, 2 cô con gái đều lấy chồng xa nên nhiều hôm bà ấy cứ bắt tớ nói chuyện cả ngày. Toàn những câu chuyện không đầu không cuối về lễ bái với cả hầu thánh. Nhưng trong những cuộc chuyện trò tưởng như vô vị ấy, tớ đã học lỏm được cách kiếm tiền bằng việc cho vay họ của bà ấy” – Cường kể.
” Lúc đó tớ đã dành dụm được hơn 20 triệu rồi, định bụng mang về sửa lại cái bếp cho bà già nhưng thấy bà chủ “làm họ” kiếm được quá nên tớ đánh liều xin bà ấy cho ké vài bát họ. Cứ tưởng bà ấy sẽ cáu điên và đuổi tôi ra đường nhưng nào ngờ, bà ấy chỉ bảo tôi là: “Thằng ôn con này cũng có máu kiếm tiền đấy nhỉ!”. Rồi giới thiệu luôn cho mình 3 người khách, một bà hàng nước, một anh lái taxi và một cô thợ may – Mỗi người vay 5 triệu”.
” Thấy làm họ kiếm được nên tớ đánh liều về quê “vay” u già và họ hàng thêm 50 triệu nữa để mang lên Hà Nội cho vay. Lúc đưa tiền cho tớ, u già bảo “Đấy, mẹ định dành số tiền này để cưới vợ cho mày, giờ mày cầm rồi thì làm sao thì làm, tự đi mà cưới vợ”.
Video đang HOT
Cầm số tiền vay mượn được, tớ lên cho vay hết trong 2 ngày rồi thấp thỏm đếm từng ngày để thu tiền về. Cũng may, khách vay tiền toàn người cũng tử tế nên sau hơn 2 năm, trả hết các khoản vay mượn đi thì tớ còn bỏ túi được hơn 200 triệu nữa.
Thế rồi cơ hội đến khi chính bà chủ cũ của tớ rao bán quyền kinh doanh cái nhà nghỉ trước đây tớ làm, tớ vay thêm 100 triệu nữa mua luôn. Và như cậu thấy đấy, đến giờ tớ đang sở hữu quyền kinh doanh của hơn chục cái nhà nghỉ rồi”.
Kiếm tiền nhưng vẫn sợ…nhà nghỉ
Cường “còi” tâm sự: “Hơn chục năm lăn lộn với nhà nghỉ, chứng kiến biết bao nhiêu chuyện cười ra nước mắt nên đôi lúc tớ chợt có cảm giác sợ nhà nghỉ”.
Cường kể: Có lần đang đêm thấy nhân viên hốt hoảng gọi điện bảo anh đến ngay, tớ vội vàng chạy đến thì thấy một đám choai choai mặt mũi bặm trợn đang ngồi đầy dưới tầng 1 và đòi đuổi hết khách ra để cả đám “bao phòng” luôn. Nhìn mặt thì biết đám đó đã say lắm rồi nên sau một hồi năn nỉ họ đi ra chỗ khác không được, tôi đành phải cầu cứu công an đến giải quyết dù trong nghề này, kị nhất là phòng nghỉ có người chết, sau đó là kị có công an đến kiểm tra đột xuất.
Hoảng nhất là cách đây mấy năm, có một đôi đến thuê phòng được hơn 1 ngày, khi nhân viên lên gọi thì phát hiện họ đã chết từ lúc nào rồi. Đợt đó tớ phải đóng cửa cái nhà nghỉ ở Cầu Giấy mất mấy tháng, khách họ sợ hồn ma của người chết về phá phách nên chẳng dám đến.
Sau đó thì xảy ra vụ cái nhà nghỉ ở Thái Hà có một người đàn ông vào thuê phòng với nhân tình, chả biết cãi cọ thế nào mà bị cô gái lấy dao cắt một nhát gần đứt “của quý”. Cả 2 vụ đó đều báo hại tớ phải mới thầy cúng về làm lễ, rồi thay tên đổi biển nhà nghỉ đến 2 lần để khách họ không bị ám ảnh”.
Thế nhưng, theo quan điểm “nghề nghiệp” của Cường “còi” và nhiều chủ nhà nghỉ khác thì hiện nay, người chết trong phòng thuê, đánh ghen hay xảy ra án trong nhà nghỉ vẫn…chưa sợ bằng việc đám choai choai mang nhau vào nhà nghỉ quan hệ bừa bãi và thậm chí còn mang cả ma túy vào để &’chơi tập thể”.
Chị Nhung, một chủ nhà nghỉ trên đường Nguyễn Khánh Toàn cho biết: “Làm cả năm không vấn đề gì, chỉ cần một lần sơ sảy để cho đám ranh con mang ma túy vào sử dụng trong nhà nghỉ và bị công an bắt được là coi như sạt nghiệp”.
Cường “còi” tâm sự: “Không cho khách vào thì chả mấy mà đóng cửa, nhưng cho vào thì còn sợ hơn vì dính dáng đến pháp luật. Đó là chưa kể việc sau này con cái mình bị ảnh hưởng. Vì thế nên tôi cấm tiệt vợ không được đưa con đến bất kỳ nhà nghỉ nào mà tôi đang quản lý. Phòng bệnh hơn chữa bệnh ông ạ”.
Theo VietNamNet
Đang yêu bạn trai... bị mẹ phát hiện
Khi chúng tôi đang trao nhau nụ hôn đắm đuối thì bỗng nhiên mẹ xuất hiện... (Ảnh minh họa)
Mẹ dường như không kiềm chế được sự giận dữ khi nhìn thấy cảnh ấy nên đã lao vào tát tôi hai cái đau điếng và không ngần ngại buông những lời cay độc trước mặt Tùng...
Hôm kia, tôi tình cờ đọc được bài viết "Bắt gặp con gái đang yêu bạn trai", trái tim tôi như nghẹn ứ lại khi nhớ đến cái ngày kinh hoàng ấy cách đây hơn hai năm. Cũng vì sự việc đó diễn ra nên giờ đây, tôi dường như trở thành một con người khác, sống khép mình và lặng lẽ... và nhiều người không nghi ngại khi nói tôi mắc bệnh tự kỉ.
Cách đây hơn hai năm, tôi còn là cô sinh viên năm thứ nhất. Trong suốt những năm học phổ thông, tôi chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào việc học và trong suốt 12 năm, tôi đều đạt được danh hiệu học sinh giỏi. Khi thi vào Đại học, tôi đỗ thủ khoa vào một trường Đại học danh tiếng trong thành phố. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ làm phật lòng bố mẹ điều gì, cũng như chưa bao giờ khiến bố mẹ thất vọng về thành tích học tập của mình, trái lại, bố mẹ luôn luôn tự hào về "cô con gái rượu" chăm ngoan, học giỏi và cũng không kém phần xinh đẹp của mình.
Lên Đại học, tôi vẫn luôn đứng nhất nhì lớp về thành tích học tập, cũng như tham gia tích cực các hoạt động tình nguyện của Trường, Đoàn, Hội và là cây văn nghệ khá nổi ở trường. Ở lớp, tôi luôn nhận được những lời khen ngợi của thầy cô cũng như những tình cảm yêu mến của bạn bè. Ở nhà, tôi cũng luôn là niềm tự hào của bố mẹ, là tấm gương sáng cho em trai và lũ trẻ con hàng xóm.
Và rồi, một cô bé hồn nhiên, ngây thơ cũng bắt đầu có những rung động đầu đời với một cậu bạn học cùng lớp. Tôi là lớp trường, Tùng là bí thư, hai chúng tôi là những cán bộ đoàn năng nổ và thành tích học tập cũng luôn luôn đứng Top của lớp. Có Tùng bên cạnh, tôi cảm thấy cuộc sống của mình hạnh phúc và ý nghĩa hơn nhiều... và sau những giờ học căng thẳng trên lớp, chúng tôi cũng có một khoảng thời gian được ở bên nhau, cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn nho nhỏ trong cuộc sống, cũng như luôn giúp đỡ nhau trong học tập.
Và rồi, chuyện tình yêu của tôi và Tùng cũng bị mẹ phát hiện ra. Mẹ cấm tôi: "Không được yêu đương gì hết. Tuổi con còn quá trẻ, con phải biết phấn đấu học tập cho tương lai sau này. Nếu cứ sa đà vào yêu đương, con sẽ không tập trung vào việc học được nữa". Dù biết mẹ ngăn cấm cũng chỉ vì muốn tốt cho mình nên lúc ấy, tôi ngoan ngoãn " Dạ, vâng" và vẫn hi vọng tìm cơ hội để chia sẻ với mẹ những suy nghĩ của mình.
Có Tùng bên cạnh, tôi cảm thấy cuộc sống của mình hạnh phúc và ý nghĩa hơn nhiều... (Ảnh minh họa)
Một hôm, khi hai mẹ con đợi bố về ăn cơm tối, tôi đã gần gũi mẹ và tâm sự với mẹ chuyện tình yêu của mình. Tôi muốn nói chuyện với mẹ như hai người lớn nói chuyện với nhau và không ngần ngại bày tỏ quan điểm: " Thật ra, con và Tùng có cảm tình với nhau nhưng tình cảm của chúng con rất trong sáng. Hai chúng con yêu nhau và luôn động viên nhau học tập tốt hơn và bọn con vẫn luôn đứng đầu lớp về thành tích học tập. Hơn nữa, Tùng là người tốt, ở bên bạn ấy, con cảm nhận được sự quan tâm chân thành của bạn ấy dành cho mình"... Trái lại với những gì tôi mong đợi, mẹ một mực phản đối: "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, mẹ không muốn con yêu sớm. Bây giờ cuộc sống của con đang rất tốt, thành tích học tập của con cũng rất tốt... nếu con yêu vào thì sẽ bị xao nhãng việc học. Hơn nữa, mẹ thấy con và Tùng không có tương lai, cậu ấy chỉ là một chàng trai nhà quê mà thôi con ạ! Hãy nghĩ đến tương lai của mình, đừng để những tình cảm không đâu làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình".... Nói rồi, mẹ lên gác chuẩn bị đồ đạc cho bố mai đi công tác, bỏ lại tôi một mình với sự trống trải và những câu hỏi "Tại sao...", "Tại sao..." và "Tại sao..."...
Dù mẹ có ngăn cấm thì tình yêu của tôi dành cho Tùng vẫn không thay đổi nhưng dường như Tùng cảm nhận được những tín hiệu không tốt từ phía mẹ tôi. Nhưng không vì lẽ đó mà tình cảm của Tùng dành cho tôi thay đổi, trái lại, Tùng luôn cố gắng để hoàn thiện bản thân mình hơn nữa, cũng như đặt ra những mục tiêu để hai đứa phấn đấu cho tương lai và hạnh phúc của mình...
Cho đến một ngày tôi bị ốm khá nặng và không đi học được. Sau giờ tan học hôm đó, Tùng đã đến nhà thăm tôi. Thấy tôi đau ốm, mặt mũi hốc hác, Tùng rất thương và lo lắng cho tôi. Tùng giặt khăn ướt và đắp lên trán tôi, rồi cầm chặt tay tôi và động viên tôi "Giang cố gắng mau khỏe để còn đến trường học tập nữa nhé! Mấy hôm nay không thấy Giang trong lớp, Tùng nhớ Giang lắm, chỉ mong hết giờ để đến thăm Giang thôi đó"... giây phút ấy, tôi thực sự cảm động về sự quan tâm của Tùng dành cho mình và tôi đã thấy mình khỏe hơn rất nhiều khi nghe được những tình cảm chân thành của Tùng dành cho tôi...
Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy và ôm lấy cổ tùng... rồi chúng tôi đã trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào và hạnh phúc nhất. Nhưng hỡi ôi! Khi chúng tôi đang đắm đuối hôn nhau thì mẹ tôi đã về và đứng ngoài cửa phòng từ lúc nào không hay biết. Mẹ dường như không kiềm chế được sự giận dữ khi nhìn thấy cảnh ấy nên đã lao vào tát tôi hai cái đau điếng và không ngần ngại buông những lời cay độc trước mặt Tùng: "Cậu về đi và đừng bao giờ phải để tôi phải nhìn thấy cái mặt đáng ghét của cậu nữa. Đúng là đồ nhà quê, cứ thấy con gái nhà lành là cứ lao vào. Cậu không biết thân biết phận, lại cứ thích đũa mốc chòi mâm son sao?"... Nói xong mẹ cầm cổ áo kéo Tùng ra ngoài và không quên "trả lại" túi cam vào giỏ xe cho cậu ấy. Chứng kiến cảnh người yêu bị mẹ mình đối xử bất công và ghẻ lạnh như vậy, tôi thật sự đau đớn và xấu hổ. Nhìn dáng Tùng trên chiếc xe mini cà tàng cứ khuất xa dần, tôi không kìm được nỗi xót xa vì những hành động tàn nhẫn và những lời nói xúc phạm của mẹ dành cho cậu ấy.
Hai năm tôi vẫn đau đáu một tình yêu câm nín dành cho Tùng mà không dám nói... (Ảnh minh họa)
Kể từ đó, Tùng không còn quan tâm, chăm sóc tôi như trước và tôi cũng không còn mặt mũi nào nói chuyện với Tùng nữa. Mỗi ngày bước chân lên giảng đường, mỗi lần đối mặt với Tùng, tôi không khỏi xấu hổ vì những hành động và câu nói đay nghiến của mẹ tôi dành cho cậu ấy. Thi thoảng, tôi lại bắt gặp ánh nhìn buồn bã của Tùng dành cho tôi... và tôi hiểu, chúng tôi vẫn còn yêu nhau nhiều lắm nhưng dường như cả hai đều không thể vượt qua được sự cấm đoán gay gắt của mẹ tôi.
Cũng kể từ ngày đó, tôi không còn yêu quý và kính trọng mẹ như trước đây nữa. Mẹ trong mắt tôi bây giờ thật xấu xa và ích kỉ. Chính mẹ đã phá đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nhất của tôi và đã đẩy tôi vào cuộc sống cô độc, không bè bạn, không người chia sẻ... và từ một cô sinh viên năng động, vui vẻ, tôi dần dần thu mình vào "vỏ ốc" và gặm nhấm nỗi cô đơn một mình...
Giờ đây, tôi không còn là cô sinh viên giỏi của lớp, không còn những thành tích học tập đáng nể, không còn là cái tên được thầy cô nhắc đến mỗi giờ học nữa... tôi bây giờ chỉ là một cô sinh viên bình thường và kết quả học tập từ Top 5 cao nhất của lớp đã lùi xuống Top 10 sinh viên có điểm tổng kết kém nhất lớp.
Mọi chuyện đã xảy ra cách đây hơn hai năm nhưng tôi vẫn không thể nào quên được cái ngày kinh khủng ấy. Chính vì sự ngăn cấm của mẹ đã khiến tôi mất đi tình yêu đầu đời đẹp nhất, mất đi sự tự tin của bản thân mình... và hơn hết, mẹ đã khiến tôi mất hết niềm tin vào tình yêu và cuộc sống...
Dẫu biết người mẹ nào chẳng thương yêu và lo lắng cho con mình, mẹ tôi cũng vậy thôi! Nhưng tại sao mẹ lại độc đoán với tôi như thế? Tình yêu đâu có gì là xấu, "chàng trai nhà quê" đâu có gì là xấu? Tại sao mẹ lại ngăn cấm tình yêu của chúng tôi trong khi mẹ cũng chỉ là một cô gái quê lấy bố tôi là một người thành phố? Tại sao "người nhà quê" lại khinh thường "người nhà quê" như vậy? Ừ thì, người ta nhà quê nhưng người ta có học, có tham vọng, có ý chí... và quan trọng hơn là người ta có tình yêu chân thành dành cho con gái mẹ, chứ không là kiểu bông đùa, bỡn cợt như một số chàng trai "thành phố" vẫn thường đối xử với những cô gái nhẹ dạ, cả tin...
Hai năm đã trôi qua, hai năm tôi vẫn không thoát khỏi cảm giác tội lỗi và xấu hổ mỗi khi đối mặt với Tùng. Hai năm tôi vẫn đau đáu một tình yêu câm nín dành cho Tùng mà không dám nói... và hai năm qua, hình ảnh chàng trai gầy gò đạp chiếc xe mi ni cà tàng và túi cam bị trả lại trong giỏ xe khuất dần sau dãy phố vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí tôi...
Lam Chiều (Theo Bưu Điện Việt Nam)