Kỳ 1: ‘Đế chế đá đỏ’ và những trận huyết chiến
Tranh giành lãnh địa, c.hém g.iết, siết cò cướp mạng sống của nhau… có một thời, vùng đất Quỳ Châu (Nghệ An) như thế. Có người gọi thời kỳ hỗn mang đó là thời của đế “chế đá đỏ”.
Một dạo Quỳ Châu lên cơn sốt. Sốt đá đỏ. Cơn sốt thật khủng khiếp. Người ta rỉ tai nhau về ai đó vừa trúng được viên đá đỏ giá cả trăm triệu đồng ở đồi Triệu.
Lại có tin, một thanh niên trúng viên rubi hàng tỷ đồng trên đồi Tỷ. Đá đỏ ở Quỳ Châu nhiều đến nỗi có cậu bé chăn trâu rỗi việc bới lại những đám đất mà cửu vạn hất lên cũng kiếm được viên đá cả chục triệu đồng.
Đồi Tỷ, một trong những lãnh địa m.áu thời đó. Nơi đây, từng xảy ra một vụ sập hầm làm c.hết 47 người. Cũng chính nơi đây, đã xảy ra nhiều trận huyết chiến giữa các băng đảng giang hồ. (Ảnh: H.Sang).
Thời đó, có hàng vạn người đổ xô về Quỳ Châu để tìm vận may. Hàng trăm người bỏ mạng nơi rừng thiêng nước độc. Không có một con số thống kê chính xác có bao nhiêu người đổ về đây đào đá đỏ, cũng không có một tài liệu nào ghi lại con số những người bỏ xác khi đi tìm cho mình giấc mộng đổi đời.
Người ta chỉ ví von, rằng đêm đêm, những ngọn đèn dầu thắp sáng trong các lán của phu đào đá đỏ còn “nhiều hơn cả sao trên trời”.
Còn số người c.hết, nói như Thượng tá Nguyễn Cảnh Chanh – Phó trưởng phòng CS 113 Công an tỉnh Nghệ An: “Chẳng ai đếm xuể. Ngày nào chẳng có người bị t.hiệt m.ạng do sập hầm hoặc do tranh dành lãnh địa. Người c.hết, họ lấy xác rồi đưa về an táng trong đêm, chẳng thèm báo cho công an”.
Nguyễn Văn Đường, một sát thủ m.áu l.ạnh thời “đế chế đá đỏ” – Ảnh: Q.Huy chụp lại tư liệu
Dường như, thời kỳ đó, mạng người rẻ rúng lắm.
Thi thoảng lại có tiếng s.úng xé tan màn đêm đặc quánh. Một cái siết cò, người ta nghĩ ngay đến một mạng sống vừa bị cướp đi.
Video đang HOT
Một tiếng khóc hờ trong đêm, người ta nghĩ ngay đến hầm nọ, hầm kia vừa bị sập. Mà những tiếng khóc đó, cũng hiếm lắm, hiếm như viên đá đỏ vẫn mãi trốn sâu trong lòng đất để thách thức lòng tham của con người.
Người c.hết vì sập hầm, phu đá lại đào bới lên, vứt bên lề đường, lấy chiếu tấp lại rồi thuê xe đưa về nhà. Tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt nào rơi, khóc than cho những người xấu số.
Các ổ nhóm giang hồ dần dần được hình thành mại dâm, m.a t.úy, cờ bạc cũng theo chân viên đá đỏ về với vùng quê nơi miền Tây xứ Nghệ này.
Những cái tên như Phong “trọc”, Tường “lợn”, Phương “tay trái”, Đường “mặt rộ”, Hà “lỳ” mãi mãi là nỗi khiếp đảm đối với người dân đi đào đá đỏ.
Giang hồ thời đó, cũng tuân theo một quy luật muôn thủa: kẻ mạnh là người giẫm trên thân x.ác n.gười khác để tồn tại, buộc phải c.hém g.iết lẫn nhau.
Muốn trở thành thủ lĩnh, cai trị cả dải đất nhuốm m.áu này, giang hồ buộc phải đổ m.áu. Muốn “cướp số”, soán ngôi bá chủ, bắt buộc phải lấy mạng lẫn nhau.
Giang hồ thời kỳ đầu của đá đỏ Quỳ Châu, tức là năm 1990 được phân chia khá rõ ràng theo thế chân vạc. Phía đồi Hoa Cỏ May có Sơn “cụt”, đồi Triệu thì do Tường “lợn” án ngữ.
Khu vực đồi Triệu – một trong những lãnh địa m.áu mà giang hồ đá đỏ từng huyết chiến. Ảnh: H.Sang
Còn khu vực đồi Tỷ, là do Phương “tay trái” chỉ huy. Tuy nhiên, thế “tam quốc” đó dần dần rơi vào tay một tên sát thủ có cái tên: Vi Văn Phong và Nguyễn Văn Đường.
“Thiên hạ” rơi vào tay Phong “trọc” và Đường “mặt rộ” sau những lần huyết chiến để mở rộng lãnh địa. AK, s.úng ngắn, lựu đạn là những vũ khí bất di bất dịch của những tên tướng cướp rừng xanh này.
Sẵn sàng nhả đạn, sẵn sàng siết cò… băng nhóm tội phạm do Phong “trọc” và Đường “mặt rộ” thời đấy thật sự là nỗi ám ảnh kinh hoàng đối với những người dân đi đào đá đỏ.
VietNamNet sẽ tái hiện lại “thời kỳ hỗn mang” ấy, với những tên giang hồ cộm cán và những cuộc thanh trừng, cướp số để soán ngôi “bá chủ thiên hạ” qua loạt bài “Đế chế đá đỏ và những trận huyết chiến”.
Hoàng Sang – Quốc Huy
Kỳ tới: Một “đế chế” mới hình thành nơi miền Tây xứ Nghệ: “đế chế” đá đỏ, “đế chế” của những trận huyết chiến kinh hoàng để tranh giành lãnh địa, “đế chế” của m.áu và nước mắt. Quỳ Châu ngày đó, chỉ có một màu: màu đỏ của những viên Ruby, và cũng là màu m.áu…
Theo VietNamNet
Nghĩ về tiếng vỗ tay trong phiên xử Nghĩa
Sau khi phiên tòa phúc thẩm tuyên phạt Nguyễn Đức Nghĩa án t.ử h.ình, cả hội trường một loạt tiếng vỗ tay vang lên. Nghĩa ngoái đầu nhìn lại. Mẹ Nghĩa khóc nấc rồi gần như ngất xỉu. Ông Ba và nhiều người hài lòng nhưng cũng chẳng lấy làm vui vẻ gì. Nhưng những tràng vỗ tay vô tình kia lại "bóc" ra một "bộ mặt" khác về giá trị giữa con người với con người, giá trị yêu thương, giá trị hòa bình, giá trị chia sẻ...
Tội ác và trừng phạt
Khi xem xong đoạn video clip ghi lại cảnh Tòa phúc thẩm tuyên án Nguyễn Đức Nghĩa, nhiều độc giả đã thể hiện những tâm trạng không hài lòng khi những tiếng vỗ tay vang lên được dành cho một con người sắp bị đem ra xử b.ắn và như "xát thêm muối" vào lòng những người đang sống. Chúng tôi đã cuộc phỏng vấn với Thạc sĩ tâm lý Phạm Mạnh Hà, Phó GĐ Trung tâm hỗ trợ tư vấn tâm lý, Giảng viên ĐH KHXH&NV Hà Nội về vấn đề trên.
Lý giải về "hiện tượng" này ông Hà cho rằng, việc có tiếng vỗ tay sau khi tuyên án t.ử h.ình đối với Nguyễn Đức Nghĩa có rất nhiều những lý do khác nhau. Trong đó có những lý do rất là bình thường về cảm xúc của những người đến dự phiên tòa. Ở đây được thể hiện là sự hài lòng cũng như đồng tình với bản án của tòa. Những người dự họ cảm thấy vui vì công lý đã được thực thi và cái mong muốn của họ đã được thỏa mãn.
Bài liên quan: Nghĩ về tiếng vỗ tay trong phiên xử Nguyễn Đức Nghĩa
Chùm ảnh phiên phúc thẩm Nguyễn Đức Nghĩa
Video toàn cảnh phiên xử Nguyễn Đức Nghĩa
Nếu đó là những tiếng vỗ tay từ phía gia đình nhà ông Ba thì tôi nghĩ mình cũng không thể trách họ được. Rõ ràng về tâm lý, họ đang rất lo sợ một điều rằng tội ác có thể sẽ không phải trả giá so với những mất mát mà gia đình họ đã phải gánh chịu. Vì trong thời gian gần đây có rất nhiều điều có lợi cho Nghĩa như thông tin bố Nghĩa mất và báo chí cũng có sự mềm mại hơn khi đ.ánh giá cũng như nhận xét về cá nhân Nghĩa. Do vậy, về phía cá nhân và gia đình thì đó là điều mà họ không mong muốn. Tội ác thì phải bị trừng trị, nên cảm xúc này cũng hết sức bình thường.
Ai cũng khát khao sống
Khi những tiếng vỗ tay vang lên, Nghĩa đã ngoái lại nhìn. Hành động này của Nghĩa cũng là một phản ứng hết sức bình thường. Ai cũng khát khao sự sống, thế nhưng sự sống của mình bị một nhóm người khác, bị một con người khác đẩy đến tột cùng thì rõ ràng trong đầu của Nghĩa đó không còn là một sự tạ tội nữa mà trở thành sự căm hờn những người đã đẩy Nghĩa vào chỗ c.hết cho dù hành động mà Nghĩa gây ra là đáng bị trả giá.
Kết luận của phiên tòa có thể là chính xác, nhưng cả hai bên bị và bên nguyên đều mất mát cả. Nhiều độc giả cho rằng những tiếng vỗ tay đó không chỉ là một sự trừng phạt về thể chất đối với Nghĩa nữa mà còn là một sự trừng phạt quá lớn về tinh thần của những người còn sống, đó là mẹ Nghĩa.
Tiến sĩ Phạm Mạnh Hà
Nhưng ở đây những người dự phiên tòa họ cũng không nghĩ sẽ đến mức đó. Họ cũng chỉ mong có một điều rằng Nghĩa phải bị trừng phạt thôi. Còn mẹ của Nghĩa là một người phụ nữ vô tội và đáng thương, bởi nỗi đau của bà khi mất chồng và giờ mất con nữa cũng rất lớn rồi. Nhưng mà vô tình thôi, điều này làm cho nỗi đau của cả hai gia đình càng ngày càng đau hơn.
Tôi tin rằng bên gia đình của ông Ba cũng chẳng vui vẻ hơn được đâu. Rõ ràng làm như vậy cũng không hẳn là sống một cách bình yên. Dân tộc ta có một điều rất hay đó là lấy cái ân để mà trả oán, đó mới là điều đáng sống.
Ở đây chính là cách làm sao để ứng xử có văn hóa thôi. Mà về văn hóa thì cách ứng xử như vậy của người dân qua những tiếng vỗ tay thể hiện sự ích kỷ rất cao khi được vui trên một nỗi đau của những con người khác. Điều này không nên và chúng ta phải tránh. Tất nhiên là chúng ta có nhiều cách để mừng vui và để thể hiện thái độ của mình. Nhưng hãy tránh để làm tổn thương người khác. Trong cuộc sống thì hãy cố gắng làm sao thể hiện cái cảm xúc đúng lúc đúng chỗ.
Riêng với cá nhân tôi, đã là con người với nhau thì mình không nên hành xử như vậy. Ví dụ khi đi ngoài đường, thấy hai người đ.ánh n.hau, chúng ta ở giữa mà chúng ta sung sướng hay vỗ tay thì không bao giờ chúng ta nên làm điều đó và chúng ta hãy nhìn rằng liệu điều đó sẽ dẫn đến đâu, nó có làm tốt hơn cái cuộc sống này hay không. Và ở đây, khi Nghĩa c.hết đi thì trong xã hội có tội ác nữa hay không? Đây không phải là cái điều đáng để ăn mừng hay vui vẻ gì cả. Tất nhiên là mọi người đều có quyền đồng tình với bản án, họ có quyền làm điều đó, nhưng hãy làm bằng cách để làm sao mà nó đừng làm tăng thêm nỗi đau của người khác mà họ đã đau lắm rồi.
Nếu để có một cách hành xử chuẩn mực nhất thì chỉ cần một sự yên lặng đã là điều tốt nhất. Vì tất cả những điều họ mong muốn đã được định đoạt rồi. Họ cũng đã có thể thở phào sau khi tòa tuyên án. Nỗi đau hãy đươc xóa bỏ đi và hãy được chấm dứt.
Đ.ánh giá chung nhất về hiện tượng này chúng ta có thể thấy rõ, lối sống ứng xử của chúng ta thiên về tính cá nhân cao quá và quên đi một ý nghĩa nhân văn của cộng đồng, xã hội. Tiếng vỗ tay có thể là rất vô tình, mà đã là vô tình thì không được trách, nhưng con người từ đó sẽ trở nên ích kỷ và cá nhân hơn. Mình chỉ thấy rằng khi lợi ích của mình bị xâm phạm thì mình phải đòi bằng được cho dù nó bằng một cái giá gì và như vậy thì chắc chắn không nên.
Ở trên thế giới, người ta dạy con người có 9 cái giá trị: giá trị yêu thương, giá trị hòa bình, giá trị chia sẻ...những giá trị ấy nó quy định hành vi của một con người có văn hóa. Nhưng nhiều người dân dường như đã không được học những điều ấy...
Theo VTC