Kinh hoàng: Hàng loạt b.é t.rai đi b.án d.âm
Nhiều b.é t.rai đang học tiểu học, THCS tại Hóc Môn (TP.HCM) bị một “ tú ông” dụ dỗ thỏa mãn nhu cầu t.ình d.ục đồng tính, sau đó bắt “đi khách”.
Sự thật khủng khiếp này được PV lần ra từ một trang web ấ.u d.âm dành riêng cho những người đồng tính nam. Sau một thời gian tham gia diễn đàn, PV tìm ra được số điện thoại, nick chat của Thuận – một tay chơi có “số má”, quản lý hàng chục em nhỏ sẵn sàng cung cấp cho khách hàng khi có yêu cầu.
Một chuyến “đi khách”
Chiều 8/10, Phong – một “khách hàng” đang tìm b.é t.rai cho sếp xả xui – nhắn tin với Thuận: “Đang tìm hàng cho ông sếp giải khuây, bao giờ có?”. Khoảng 30 phút sau, Thuận nhắn lại: “8 years old (8 t.uổi), “bao đ.âm”, da ngăm, mặt 8 điểm, phục vụ tốt, giá 1 triệu”.
Sau đó, tại một quán cà phê trên đường Hương Lộ 80B (P.Hiệp Thành, Q.12), Thuận dắt theo một b.é t.rai khoảng 11-12 t.uổi, có khuôn mặt sáng sủa, da trắng, tên Bi. Do không tìm được nhóc 8 t.uổi, Thuận dẫn theo Bi (11 t.uổi) làm “kèo” thay thế, với lời đảm bảo “nhóc còn zin”. Khách phải đặt t.iền cọc 200.000 đồng, mức phí “đá lông” (em nhỏ dùng miệng k.ích d.ục) là 1 triệu đồng, còn giá “đ.âm” (quan hệ qua đường h.ậu m.ôn) là 2 triệu đồng.
Thuận và bé Bi trong lần “đi khách” chiều 8/10 – Ảnh: N. Khải
Thuận nói: “Em ít khi xuất đầu lộ diện, có người quen giới thiệu mới ra”. Thuận khoe Bi hiện đang là học sinh lớp 6, học giỏi, Thuận dụ dỗ được trong vài lần đi bơi, thả diều. Thuận khẳng định: “Hàng này bao test (kiểm tra), em chỉ mới ôm hôn, sờ sơ sơ chứ chưa “đ.âm”. Thuận còn k.hoe h.àng loạt chiến tích khác trong việc dụ dỗ và cung cấp các b.é t.rai cho giới đồng tính, với rất nhiều hình ảnh trong điện thoại.
Thuận là chủ “tập đoàn” với tên gọi Đ.âm Gô hội, chuyên đảm trách nhiệm vụ tuyển lựa các b.é t.rai nhỏ t.uổi và điều phối thời gian, địa điểm hợp lý tới tận nơi cho khách. Với lời đảm bảo chắc nịch sau khi khách đặt t.iền cọc, chỉ trong ba ngày Thuận sẽ tìm ra hàng ưng ý, “tiếp” tại khách sạn vào các buổi chiều trong tuần hoặc ngày chủ nhật, mỗi lần có thể kéo dài 1-2 giờ tại quận 12, huyện Hóc Môn. Thuận giải thích: “Không có “kèo” buổi sáng là do các em còn đi học”.
Khách đi “kèo” do Thuận môi giới chủ yêu là khách quen biêt nhiêu thành phân từ sinh viên ở TP.HCM đến cả người nước ngoài. Những khách này thường đặt ra những tiêu chuẩn cho boy “hot” như da trắng, bộ phận s.inh d.ục chưa phát triển… Theo lời Thuận, sô b.é t.rai đã và đang dẫn dụ lên tới hàng chục, chủ yếu ở độ t.uổi 12-14. Số này Thuận dùng để tận hưởng k.hoái l.ạc thể xác cho bản thân và đem “bán” cho khách.
Chân dung k.ẻ b.iến t.hái
Theo tìm hiểu của PV, tên thật của Thuận là Thi Trường Hận (20 t.uổi, đang sống tại xã Thới Tam Thôn, H.Hóc Môn), học sinh lớp 12 Trung tâm Giáo dục thường xuyên Q.12. Thuận khá nổi tiếng trong giới “bóng” về tài ăn nói, dụ dỗ và có “nguồn hàng vô tận” là những b.é t.rai từ 8-14 t.uổi để trao đổi, mua bán với “đồng môn”, được gọi với các biệt danh như “Thuận đ.âm gô” hoặc Lê Đức Toàn. Thuận lấy tên của Lê Đức Toàn (tên thật của một thiếu niên 16 t.uổi) để vào học tại lớp phổ cập giáo dục tại xã Đông Thạnh (H.Hóc Môn). Đây cũng là cơ hội tiếp xúc với nhiều b.é t.rai đang đi học trong trường.
Video đang HOT
Trước đây, Thuận sống cùng mẹ và cha dượng tại xã Đông Thạnh, sau lần xâm hại một b.é t.rai gần nhà cha dượng bị bắt quả tang, Thuận phải về nhà bà ngoại tại xã Thới Tam Thôn “lánh nạn”. Dù đi “lánh nạn” nhưng Thuận vẫn thường xuyên quay về xã Đông Thạnh và vùng lân cận, dùng nhiều thủ đoạn để tiếp tục tiếp cận với các nạn nhân bị Thuận xâm hại từ nhiều năm qua, tiếp tục dụ dỗ, ép buộc các em này thỏa mãn cho Thuận hoặc “đi khách”.
Một b.é t.rai bị Thuận xâm hại rồi ghi hình đưa lên mạng – Ảnh từ Internet
Theo điều tra, Thuận đã đưa nhiều em trai “đi khách”. Trong đó có nhiều cảnh nóng được Thuận tự quay phim lại để làm “kỷ niệm” và cũng là “hàng nóng” dằn mặt các em khi các em không nghe lời. Với tài lẻ là luôn dẻo miệng và nắm bắt tâm lý muốn có t.iền của các em, Thuận không ngần ngại “xuống nước” chiều chuộng, nuông chiều các b.é t.rai như nạp t.iền điện thoại, cho t.iền chơi game, chở đi học… Qua các nick Yahoo! nhoc_deu92, thanhson.tk29, luxubu_201032 và các tài khoản trên các diễn đàn, Thuận tiếp cận và đưa các bé vào cạm bẫy.
Hoảng sợ và căm phẫn
12g ngày 15/10, chúng tôi tìm tới nhà của bé N. tại H.Hóc Môn, một trong hàng chục b.é t.rai bị Thuận quay phim cảnh Thuận thực hiện các hành vi đầy bệnh hoạn với bé này. Mẹ bé N. run run cho biết: “Tôi biết nó (Thuận) “bóng”, nhiều lần thằng bé nằm ngủ, nó lột trần truồng thằng bé ra làm chuyện bậy bạ, tôi đã ngăn cấm và la nó, tưởng nó không dám nữa chứ, ai dè…”.
Quỳ gối dưới sàn, bé N. đang ở t.uổi 13, cứ run cầm cập, hai tay mân mê gấu áo mẹ lí nhí kể: “Lần nào ổng cũng chờ con ngủ rồi làm bậy, có khi ổng cho con uống t.huốc n.gủ, con có biết gì đâu”.
Mỗi lần “hành động” với bé N. đều được Thuận quay phim lại và đăng tải một phần trên mạng.
Tiếp tục tìm tới nhà của bé Bi – người bị Thuận dẫn đi để “bán” cho Phong, chúng tôi được biết bé tên thật là Đ. (12 t.uổi, ở H.Hóc Môn). Bố mẹ bé Đ. đi từ bất ngờ tới phẫn nộ khi biết tin bé Đ. bị Thuận dẫn đi để “phục vụ” đàn ông đồng tính với giá 2 triệu đồng. Theo lời kể của cha mẹ, bé Đ. bị bệnh thoái hóa khớp, hai lần trải qua những cuộc phẫu thuật thập tử nhất sinh. Gia đình bán cả nhà để chạy chữa, vì thế cả hai vợ chồng phải lam lũ lo k.iếm t.iền trả nợ và nuôi con.
Kiểm tra điện thoại của bé Đ., cha mẹ bé phát hiện rất nhiều tin nhắn từ số điện thoại của Thuận, nội dung chủ yếu là Thuận dụ dỗ bé đi “phục vụ” Thuận và khách, sẽ có rất nhiều t.iền. Khi bé Đ. không đi được, Thuận liên tục nhắn tin dọa nạt. Đ. kể lần đầu gặp Thuận là khoảng tháng 6/2011, khi hai anh em bé Đ. đi bơi. Thuận đã dụ bé Đ. ra công viên để Thuận cho ăn cá viên chiên, rồi dần dà dụ bé hôn Thuận thì sẽ được t.iền…
Chiều 16/10, chúng tôi tìm gặp được bé T. (14 t.uổi, ngụ Q.Phú Nhuận) – một nhân vật khác trong danh sách nạn nhân của Thuận. Trước mặt nhiều người thân, T. nghẹn ngào không nói được lời nào. Chúng tôi đề nghị nói chuyện riêng, T. đồng ý và kể lại: Thuận chơi chung với anh trai của T..
Cách đây hơn một năm, Thuận tới nhà rủ T. đi chơi, cho ăn uống xong thì đưa vào nhà một người quen của Thuận tại xã Đông Thạnh. Tại đây, Thuận dụ T. lên lầu ngủ, khi T. đang nằm ngủ thì Thuận đè T. xuống, khống chế T. để làm bậy. Vì quá nhỏ, T. không sao thoát ra được. Mới đây nhất, ngày 13/10, Thuận tới nhà chơi cùng anh trai T., khoảng 3-4 giờ sáng T. cũng bị Thuận lột trần ra làm bậy, nhưng may mắn vùng dậy trốn thoát được.
“Mỗi lần nghĩ tới việc đó là em ghê tởm lắm, nó ám ảnh, em không sao thoát ra được. Em tức lắm, nhưng sợ nhục, không dám nói ra với ai” – T. nghẹn ngào trong từng tiếng nấc trong cổ họng.
“Anh còn nhiều thủ đoạn lắm!”
Đây là lời răn của Thuận với các em nhỏ. Mỗi lần “đi khách”, các em phải đưa lại cho Thuận 30% số t.iền “đi khách”. Với mức “kèo” 500.000 đồng/lượt/em, Thuận “nuốt” gọn 150.000 đồng. Trong một cuộc trao đổi với bé C. (12 t.uổi, ở Hóc Môn), Thuận giở trò khuyên răn “đạo lý”: “Em phải biết ăn quả nhớ kẻ trồng cây, không phản bội được đâu”.
Trong nhiều ngày theo dõi, chúng tôi chứng kiến cảnh Thuận đi tới đâu cũng thu hút khá nhiều b.é t.rai đi theo. Một ngày đầu tháng 10, Thuận tới một căn chòi nhỏ trong khu vườn rộng hơn 120m2 gần đường Nguyễn Ảnh Thủ (Q.12). Vừa tới nơi, Thuận mở loa phát nhạc ầm ĩ trên xe máy như một tín hiệu. Liền đó, một nhóm 4-5 b.é t.rai tới căn chòi, ở trong đó cùng Thuận. Tại đây một số bé bị Thuận sờ vào những vùng nhạy cảm, hôn hít các em.
Thuận làm quen với các em học sinh từ lớp 4 tới lớp 6 tại các điểm vui chơi giải trí như hồ bơi, công viên hoặc tiệm Internet. Sau đó mời các em đi chơi game, đi ăn, mua quà hoặc cho t.iền để dụ các em thích đi chơi cùng mình, dần dà mới dụ dỗ, k.ích d.ục các em rồi buộc các em k.ích d.ục lại và quay phim, dùng chính phim này để ép buộc các em làm theo ý mình.
Theo 24h
Cả ba đứa con của tôi đều là đồng tính
Việc trong số 5 người con của mình có đến 3 người đồng tính đã từng lấy đi biết bao giọt nước mắt và gây ra bao đau đớn cho người mẹ.
Vì có con đồng tính, nhiều lúc, bà đã có ý định tìm đến cái c.hết để giải thoát khỏi những khổ đau, dằn vặt nhưng rồi lại thôi
Giờ đây, khi đã hiểu ra "đồng tính không hề có tội" và trông thấy 3 đứa con của mình sống vui vẻ, hòa đồng, biết làm ăn chân chính thì bà cũng đã nguôi ngoai. Đó là người phụ nữ có cái tên rất đẹp N.T.H, ngụ tại quận 3,TP.HCM.
Nỗi đau tột cùng của người mẹ...
Chúng tôi đến thăm người phụ nữ ấy vào một ngày cuối tuần. Bà mở một tiệm cơm bình dân trên đường Trần Văn Đang để k.iếm t.iền nuôi các con ăn học. Trời đang trưa, quán ăn chưa mở cửa nên không có khách. Tiếp chúng tôi là một người phụ nữ có gương mặt phúc hậu, nhưng đôi mắt lúc nào cũng như thẳm sâu một nỗi buồn. Năm nay, bà đã ngoài 60, nhưng nom vẫn còn rất tinh anh, khỏe mạnh.
Bà H. xởi lởi mời chúng tôi ngồi, rồi thở dài tâm sự. Nhà có 5 người con, 2 người con đầu đã có gia đình, nhưng oái oăm thay khi 3 người con sau lần lượt đều bị "ái nam ái nữ" - một hiện tượng mà xã hội ngày nay người ta vẫn còn nhìn nó với ánh mắt và thái độ khá "dè chừng". Bà H. kể, hồi Ng. (năm nay 36 t.uổi) con thứ 3 của bà còn học tiểu học, đã thấy Ng. chỉ thích chơi đùa với bọn con gái. Nghĩ việc đó cũng là chuyện bình thường của trẻ thơ nên bà cũng không để ý gì nhiều.
Ng. mười mấy t.uổi đầu nhưng lại thường xuyên theo các đoàn hát với các "đào chính" là những cô nàng "ái nam ái nữ" chuyên ca cải lương phục vụ ma chay, cưới hỏi. Mỗi lần ba ruột của Ng. nghe hàng xóm rêu rao Ng. đi theo đoàn, rồi hát với chất giọng đầy nữ tính, điệu bộ nhảy nhót ẻo lả, trang điểm phấn son giống con gái là ba Ng. lặn lội đi tìm về cho bằng được. Vừa tức giận, vừa chẳng biết khuyên lơn như thế nào nên ông "nện" Ng. một trận "nhừ tử", rồi buồn rầu ra sân đốt thuốc. Bà H. giọng vẫn cứ đều đều: "Vậy mà nó có chừa được đâu, đ.ánh riết rồi thấy hết phương cứu chữa thì thôi. Giờ ổng không đ.ánh nữa phần vì thương, phần vì tụi nó lớn khôn hết rồi".
Hết chứng kiến những trận đòn roi, những lời la mắng, miệt thị của chồng lên Ng., bà H. lại tiếp tục đón nhận nỗi đau tột cùng khi biết lần lượt 2 người con kế tiếp là T. (SN 1986) và T.N. (SN 1988) đều mang "thân xác đàn ông nhưng tâm hồn phụ nữ". Nước mắt như cạn khô, bà "sống dở c.hết dở" và không muốn tin vào sự thật. Đó quả là một mối oan nghiệt quá lớn, nỗi đau của bà cứ thế chồng chất lên cao. "Biến đau thương thành hành động", ngày bà mưu sinh một buổi, một buổi còn lại dành thời gian đến các trung tâm tâm lý, các bệnh viện để xin được tư vấn về trường hợp của 3 đứa con tội nghiệp.
Đến khi biết được, đó là một chứng bệnh bẩm sinh và những đứa con của bà không hề có tội, bà lại càng thương con hơn. Nhiều lần bà gọi các con lại tâm sự, nhưng biết không thể thay đổi được gì nên chỉ biết khuyên nhủ các con gắng học để sau này dễ kiếm việc làm và sống tốt với đời. Nhưng một lần nữa, sự thất bại của các con trên con đường học vấn và nỗi âu lo của người mẹ vẫn cứ bám víu lấy bà. Lần lượt T. và T.N. trượt đại học. Buồn nhất là TN. thi được 18,5 điểm nhưng vẫn thiếu nửa điểm để đậu vào ngành đã đăng ký, thế là T.N. buồn rầu thôi học. Nỗi đau cứ nối đuôi nhau dồn dập đến, nên nhiều lúc bà nghĩ không biết kiếp trước đã làm gì nên tội mà kiếp này hậu quả lại đổ lên đầu mình và các con như thế. Có lúc bà đã tìm đến cái c.hết, nhưng c.hết thì có giúp ích được gì, các con bà cũng không thể thay đổi được... nên lại thôi. Sự thể đã an bài, đành chấp nhận số phận, nhưng bà vẫn không thôi buồn lo cho các con về sự mặc cảm giới tính, sự ghẻ lạnh, lời đàm tiếu của người đời...
Ảnh minh họa
Nỗ lực giúp con hòa nhập cộng đồng...
Quả thật, với một người mẹ không còn nỗi đau nào hơn khi con mình sinh ra không hoàn thiện như những người khác. Niềm vui và hạnh phúc nhất đời của một người phụ nữ đã không được hưởng trọn vẹn. Mỗi ngày, bà đều sợ hãi khi nghĩ đến cảnh những đứa con của mình sẽ trôi dạt bên lề xã hội, bị khinh bỉ, rồi buồn chán mà sống không ra gì. Nhưng đúng là cuộc đời không "bức tuyệt" những ai có tâm hướng thiện bao giờ. Hằng ngày, nhìn thấy con cứ bị chồng mắng nhiếc, bà biết ông do buồn bã nên cũng không dám can ngăn. Nhưng cứ đến đêm, bà lại đem những kiến thức của mình đã tìm hiểu được về hiện tượng "xuyên giới tính" mà các con mắc phải để thủ thỉ với chồng. Và rồi ông dần hiểu ra và nỗi đau cũng dần nguôi ngoai, ông không còn đ.ánh đ.ập la mắng 3 đứa con tội nghiệp nữa. Thay vào đó là yêu thương nhiều hơn.
Bà H. chia sẻ trong sự nhẹ nhàng, thanh thản: "Tôi cũng sợ mấy đứa nó buồn rồi tụ tập bạn bè, đàn đúm làm chuyện bậy bạ như người ta hay bảo là móc túi, lừa gạt... nhưng tuyệt nhiên con tôi không một ai làm vậy. Tụi nó vậy mà ngoan và biết thương mẹ lắm. Ít khi làm tôi phải buồn lòng và chịu tiếng xấu với hàng xóm". Chúng tôi mạo muội hỏi có biết vì sao con bà được như vậy? Bà tự hào: "Chắc tụi nó sợ ổng, với lại cứ ổng mà đ.ánh xong, tôi ôm các con vào, xức dầu rồi khuyên bảo con nhẹ nhàng. Từ khi hiểu ra bệnh của con nên thương hơn giận, tôi đã hằng ngày tranh thủ trò chuyện nhiều hơn với các con. Tạo cho chúng ý thức về giá trị bản thân con người không nằm ở bề ngoài, mặt khác, tôi cũng nói chuyện nhẹ nhàng với ba của mấy đứa. Cứ thế, các con tôi lớn lên ngoan ngoãn, thấy bọn chúng đàng hoàng, hàng xóm cũng thương mà không buông lời gièm pha, trêu chọc nữa. Mà cũng do ý thức của mỗi người, có người như thế này nhưng cũng có người như thế nọ, quan trọng là bản thân nó biết phân biệt tốt xấu thôi. Thế là được".
Nhưng hạnh phúc con người luôn gắn liền với gia đình, với vợ con. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, có như vậy mới có một cuộc sống trọn vẹn, ngược lại rất dễ bị cô đơn và buồn tẻ, có khi thành kẻ "bất lương". Thế nên, khi nói về chuyện lập gia đình cho các con, bà H. thoáng buồn: "Nhiều lần nói tụi nó có muốn lập gia đình không nhưng tụi nó bảo: ở vậy cho khỏe, lấy người ta thì được nhưng đôi khi bị thiên hạ dị nghị, có khi làm khổ cho người khác... Nghe thì buồn, tội nghiệp cho tui nó nhưng thấy mấy đứa sống an phận, được vui vẻ, thoải mái, có bạn có bè nên cũng nhẹ lo phần nào".
Chúng tôi lại hỏi về chuyện bây giờ có rất nhiều người đồng tính đứng đường làm "cave" b.án d.âm, lên mạng rao bán thân mình, rồi vào các Spa, tiệm Massage để k.iếm t.iền. Bà H tự tin: "Chuyện đó tôi có nghe, nhưng chắc chắn con tôi không bao giờ dính đến. Tôi biết tính ý con mình, giờ mấy đứa nó có công ăn chuyện làm, có tiệm buôn bán ổn định, tụi nó còn tạo điều kiện cho rất nhiều người cùng "cảnh ngộ" vào làm nữa đó chứ". Bà H. vừa nói vừa chỉ tay giới thiệu từng người một trong quán. Có đến 7 - 8 nhân viên phục vụ đều là người mang những nỗi đau về giới tính không được bình thường. Đa số đều ở dưới quê, ít học, nên phải lặn lội lên thành phố tìm việc. Ngọc, một nhân viên phục vụ quê Sóc Trăng cho chúng tôi biết: "Anh thấy đó, tụi em như vậy khó tìm việc lắm. Người ta nói Sài Gòn nhiều việc dễ kiếm sống nhưng em thấy có vậy đâu. May mà nhờ cô H. và mấy con cô đồng cảnh ngộ nên thương tình nhận vào làm, chứ thật tình tụi em cũng không biết đi đâu nữa".
Mai, quê Vĩnh Long, người có khuôn mặt khá xinh trong bộ váy điệu đà chia sẻ với giọng buồn buồn: "Ai mà không muốn có nhiều t.iền, sống sung sướng hả anh? Nhưng nghe mấy anh nói về cái nghề mại dâm, đứng đường làm cave gì đó tụi em sợ thật. Nói thật, tụi em làm ở đây tháng cũng dư mấy trăm, thậm chí có tháng hơn triệu gửi về quê là tụi em thấy vui lắm rồi. Nói anh đừng cười, em ít học nhưng cần chi bán rẻ phẩm giá con người mình đến vậy", ánh mắt Mai và mọi người khi nói đến điều ấy đều ánh lên một sự tự hào rất lớn.
Chúng tôi cũng đã gặp các con cô H. chuyện trò. Ai cũng có công việc của mình và điều quan trọng là họ tự tin công khai giới tính vì họ nghĩ: "Giới tính không phải là bệnh, không có gì là xấu cả, quan trọng là mình làm gì và sống như thế nào. Bởi mình tôn trọng xã hội thì xã hội tôn trọng mình thôi..!".
Theo xahio
“Nỗi thống khổ” việc làm của người đồng tính Không ít người đồng tính bị thẳng thừng từ chối tuyển dụng bởi lý do: "Sợ ảnh hưởng xấu đến môi trường làm việc của công ty". Trong hoàn cảnh kinh tế khó khăn hiện nay, người bình thường tìm được một công việc đã khó. Với những người đồng tính, việc đó lại càng khó khăn gấp bội bởi thực tế đang...