Kinh hoàng cuộc sống ba năm với gia đình chồng cay nghiệt
Trong một lần mâu thuẫn, em trai chồng gọi tôi là mày – tao, chú ấy còn lao vào đ.ánh tôi liên tiếp.
Tôilấy chồngđã được 5 năm, nhưng chỉ ở với chồng được khoảng 3-4 tháng khi anh về phép. Chồng tôi đi xuất khẩu lao động. Gia đình chồng tôi có mẹ chồng và 2 em chồng (1 trai, 1 gái), bố chồng đã mất.
Chồng đi vắng, tôi ở nhà một mình quán xuyến hết mọi việc, mẹ chồng tôi không lương, ốm đau thường xuyên, em trai chồng không có việc làm, lông bông nên cũng không giúp đỡ được gì.
Vợ chồng tôi còn phải nuôi em gái chồng thi đại học không đỗ, vợ chồng tôi chạy cho cô ấy vào học trung cấp gần nhà, mua xe và nuôi ăn học. Toàn bộ chi phí trong gia đình đều trên tay vợ chồng tôi.
Về cơ bản mới đầu vềlàm dâuquan hệ mọi người trong gia đình rất tốt, chỉ có em trai chồng là không ưa tôi vì chúng tôi cùng t.uổi, học cùng khóa (khác trường).
Trước đây, khi tôi và chồng còn yêu nhau, một lần online tôi và em chồng có nói chuyện với nhau, nó bảo là tôi không hợp với anh trai nó, lúc đó còn yêu và chưa tính đến chuyện lâu dài nên tôi cũng nói lại: ‘Hợp hay không là chuyện của mình và anh trai cậu, cậu không có quyền xen vàotình yêucủa chúng mình’.
Kể từ lần đấy, tôi và em trai chồng rất ít khi nói chuyện, cũng ít khi tiếp xúc.
Gia đình chồngtôi có kiểu sống ‘co mình’, ít khi biểu hiện tình cảm, tính tôi lại ‘ruột để ngoài da’ nên nhiều lúc mẹ và em chồng có bực tức gì tôi cũng không nói, cứ để trong lòng.
Lúc về làm dâu, tôi cũng đã nói với mẹ chồng: ‘Con không khéo léo nịnh nọt được như người ta, lại nóng tính, có gì nói đó nên con có gì sai mẹ cứ nói để con biết, nếu sửa đuợc con sẽ sửa, còn không thì con sẽ điều chỉnh dần dần’.
Cuộc sống tốt đẹp cứ trôi dần được 2 năm. Một lần tôi có nhờ em chồng khoan mấy lỗ trên tường để treo đồ gọn gàng đón Tết (việc này đã nói rất lâu nhưng em trai chồng vẫn không làm).
Đến lúc về nhà vẫn chưa thấy làm, tôi góp ý: ‘30 Tết rồi nhờ chú làm từng đó chú cũng không làm mà chỉ đi chơi lông bông suốt ngày’, rồi chúng tôi lời qua tiếng lại, em trai chồng lấy đồ tôi mua ném vỡ, còn c.hửi tôi: ‘Mày có quyền gì trong nhà này mà dám to tiếng, không ở được thì cút’.
Tôi rất sốc khi em trai chồng nói vậy, bao nhiêu cố gắng vì gia đình chồng, vì chồng sụp đổ. Tôi vỡ òa: ‘Chú không có quyền đuổi tôi, tôi về đây được cưới hỏi đàng hoàng’. Mẹ chồng tôi đứng đó và cũng không nói gì, chỉ nói đừng cãi nhau nữa. Năm đó gia đình tôi không có Tết.
Video đang HOT
Một lần khác tôi và em gái chồng cókhúc mắc, nó lấy hết quần áo bỏ trong tủ của tôi (vì chúng tôi bỏ chung đồ) cất vào vali, em trai chồng đi về không biết đầu đuôi thấy em gái cất đồ, chú ấy lao thẳng vào tôi chỉ tay: ‘Mày có quyền gì mà đuổi em tao ra khỏi nhà, mày đụng đến em tao là tao g.iết, mày cút đi đừng ở nhà này nữa’.
Tôi cũng đang điên người vì không biết đầu đuôi ra sao tự nhiên nhảy vào c.hửi tôi, tôi đáp lại: ‘Mày thích thì cút, tao không đi đâu hết’, thế là chú ấy đ.ánh tôi.
Lần khác, chồng tôi về phép, tôi là người dọn dẹp sau cùng sau bữa ăn. Hôm đấy em trai chồng đi chơi (chú ấy chẳng mấy khi ăn sau khi về) nên có bao nhiêu cơm tôi mang cho cún ăn hết.
Nhưng đúng hôm đó chú ấy lại về, thế là mẹ chồng và em chồng c.hửi tôi xem chó hơn người, bảo tôi không có đạo đức và đuổi vợ chồng tôi ra ở riêng. Em gái chồng còn lên mạng c.hửi tôi là đồ này, đồ nọ. Chồng tôi chỉbuồn, không nói vợ cũng không dám nói em.
Chúng tôi ra thuê trọ được 10 ngày anh lại đi, tôi cũng vừacấn bầu. Hai mẹ con tôi ở một mình, thỉnh thoảng về nhà ngoại, còn nhà chồng thì tôi chỉ về mua đồ thắp hương tuần hàng tháng.
Trong những ngày tôimang bầucả nhà chồng không hề hỏi han tôi câu nào, nhưng em gái chồng lại nhắn tin bảo đến tháng rồi chị gửi t.iền cho em. Tôi bảo ‘Từ nay trở đi em hỏi anh trai em, chị không có sức để lo cho ai nữa’.
Đến tháng thứ 8 chồng khuyên tôi về nhà, tôi nghĩ thương anh, thương con sinh ra không có nhà nội nên đồng ý về. Tôichia sẻthẳng thắn với nhà chồng là tôi vì chồng. Sau khi tôi sinh nở, mẹ chồng đổi khác chăm sóc mẹ con tôi chu đáo.
Tôi không bao giờ phủ nhậncông laocủa bà, tôi cũng lo lắng thuốc men, chăm sóc bà khi đi viện, ốm đau, lo toan công việc nội ngoại giỗ chạp đàng hoàng, tôi còn nộp bảo hiểm nhân thọ cho bà để về sau bà có t.iền an dưỡng t.uổi già, để bà không mặc cảm ăn bám con cháu.
Nhưng chỉ trừ có vậy còn lại em trai, em gái chồng tôi vẫn khó chịu với tôi như vậy. Tôi cũng công nhận mình có những lời nói khó nghe, có những thái độ chưa chín chắn, làm dâu nhưng không biết nhường nhịn, tôi đã cố sửa nhưng thật khó vì mọi chuyện đi quá xa.
Đỉnh điểm vừa rồi, em gái chồng không xin được việc, vợ chồng tôi chung t.iền cho nó đi xuất khẩu lao động nhưng lại không đi được.
Ấy vậy mà từ lúc vợ chồng tôi lo cho nó t.iền đến lúc trường báo không đi được nó không thèm nói với tôi một câu, tôi như ngồi trên đống lửa vì đống t.iền bỏ ra giờ không biết như thế nào, tôi hỏi mẹ chồng, bà bảo có t.iền thì người ta báo.
Tôi ngồinói chuyện với mẹ chồng: ‘Mẹ nói cô xem lại thái độ đi, ăn ở cho có trước sau, nếu không có vợ chồng con lo cho thì có gì mà ăn’. Cũng vì quá bức xúc nên tôi nói với bà như vậy.
Ngày hôm sau cũng không cótin tứcgì, tôi điên tiết, về hỏi nó như thế nào thì bảo để biết đường mà tính, nó cũng không thèm để ý tôi nói gì, tôi bảo: ‘Có tai hay không mà người khác hỏi cũng không thèm trả lời’.
Nó bảo tôi: ‘Câm mồm đi, rồi tao lấy về cho, đừng la như chó’. Tôi b.ỏ c.on xuống và nói: ‘Mày nói gì nhắc lại tao nghe’. Mẹ chồng tôi lao ra: ‘Mày làm gì nó?’. Thực sự tôi không biết nói gì nữa, tôi bảo bà: ‘Con không đ.ánh nó đâu, đ.ánh bẩn tay, mà mẹ nghĩ như thế nào mà tưởng con lao vào đ.ánh nó, con không có đầu hay sao’.
Sau đó mẹ chồng đã gọi điện cho chồng tôi, không biết bà nói gì mà anh không liên lạc với mẹ con tôi nữa, anh bảo không sống hòa thuận được thì thôi. Tôi cũng đã nói với anh nếu anh không chấp nhận cho mẹ con tôi ra ở riêng thìl.y h.ôn.
Anh đã đồng ý l.y h.ôn và nói sẽ gửi đơn về để tôi không phải khổ nữa, còn nuôi con thiếu gì cứ nói.
Tôi chuyển khỏi nhà chồng,ra ở riêng, bà nhất định không cho tôi về, chỉ cho cháu về, còn đi nói xấu tôi khắp láng giềng, anh em nội ngoại, rồi còn tung tin tôi theo trai.
T.iền tôi đưa cho em chồng đi xuất khẩu lao động, bà cũng lấy của vợ chồng tôi gần một nửa, bảo là trả nợ và chồng tôi cho bà ăn t.uổi già, số còn lại tôi đòi mãi bà mới đưa, còn viết giấy bắt tôi ký vào.
Hiện tại, chồng tôi chưa đưa đơn l.y h.ôn nhưng tôi thực sự cũng rất mệt mỏi. Tôi nghĩ sẽ nhịn nhục vì con nhưng cứ thế này đời tôi sẽ ra sao?
Biết là trong cuộc sống không thể ai cũng sống đúng, sống tốt cả, nhưng tôi thấy bản thân tôi không đến nỗi để gia đình chồng đối xử như vậy.
Sau những gì tôi đã cố gắngchăm locho gia đình chồng, sinh con, nuôi con, chờ chồng nhưng mẹ con tôi chẳng có giá trị gì với anh nên anh sẵn sàng bỏ.
Bây giờ mọi người hãy cho tôi một lời khuyên chân thành, tôi có nên làm đơn l.y h.ôn chồng không?
Theo VNE
Bị bạn gái cự tuyệt, em sống như người vô hồn
Bây giờ em phải làm sao để có được lại cô ấy, khi ngày nào gặp nhau cô ấy cũng xem em như người xa lạ.
Em từ dưới tỉnh lên và đang theo học năm thứ hai ở một trường đại học trong Sài Gòn. Trong những ngày ôn thi đại học em đã tình cờ quen được một người con gái bằng t.uổi mình. Sau khi biết tin hai đứa đều đậu và học cùng lớp, em rất vui. Chính từ những giây phút bước vào môi trường sinh viên, em đã bắt đầu theo đuổi cô ấy.
Chỉ sau vài tháng em và cô ấy trở thành bạn rất thân. Ngày nào lên lớp em cũng đều muốn ngồi gần nhau, thậm chí em vào lớp sớm để dành chỗ ngồi cho hai đứa. Mỗi buổi tối cô ấy thường gọi cho em lúc ban đêm nói chuyện với nhau rất vui và em cũng quen cảm giác được nói chuyện với cô ấy lúc gặp nhau trên trường, ban đêm thì qua điện thoại. Rồi từ đó em bắt đầu tìm hiểu người con gái đó.
Qua Facebook và bạn bè thân cùng quê thì mới biết cô ấy đã có bạn trai. Em vờ hỏi cô ấy chuyện này thì cô ấy nói đã có người yêu rồi nhưng không muốn công khai. Em nghe xong thì rất buồn và biết cô ấy và bạn trai ở cùng quê đã quen nhau hơn 5 năm rồi.
Vào một buổi tối, em và cô ấy hẹn nhau đi chơi. Cô ấy nói có tâm sự buồn và đã đi với em đến sáng, do uống say quá nên cả hai đã không kiềm chế được bản thân và đi quá giới hạn. Em thấy rất có lỗi với cô ấy. Chính từ sau chuyện đó, em và cô ấy đã sống chung với nhau như một đôi vợ chồng hạnh phúc tuy nhiên cô ấy đã khóc rất nhiều vì cảm thấy có lỗi với người bạn trai kia. Còn em thì thấy mình như một tội đồ nên cũng không ngăn cản khi thấy người mình yêu vẫn còn liên lạc và đi chơi với bạn trai cũ.
Do cô ấy không muốn công khai chuyện tình cảm nên chúng em lúc nào cũng giữ khoảng cách khi tới lớp, thậm chí những lần đi chơi xa bọn em cũng không tham gia. Cuối tuần em và cô ấy mới gặp nhau ở phòng trọ. Em thường hay tự tay mình đi chợ về nấu cơm cho cô ấy ăn. Hầu như em cũng muốn tự mình làm hết để cô ấy cảm thấy được yêu khi ở bên em. Nhưng tính của bạn gái lại không hợp với em nên mỗi khi đi đâu hay làm gì cô ấy không muốn cho em biết. Em lại rất hay ghen nên mọi chuyện bắt đầu đổ vỡ từ đây.
Ảnh minh họa: Imagine.
Có lần em đã phát hiện ra cô ấy đi chơi riêng với một người con trai khác ở trong lớp (anh này đã có vợ), hai người nói chuyện rất vui vẻ, hai người còn chụm đầu lại xem hình cùng nhau. Sau khi biết chuyện em đã cãi nhau một trận với cô ấy. Thế là cô ấy đa nói lời chia tay với em.
Cảm thấy buồn và đau khổ em đã liên tục gọi điện thoại xin lỗi, em còn về quê của cô ấy để được gặp và xin cô ấy tha thứ nhưng không được. Sau khi bạn gái trở về nơi thuê trọ, em đã mang đồ ăn sang tính làm lành, nhưng vừa bước tới cửa em đã nhìn thấy cảnh cô ấy đang ngồi ôm anh bạn học cùng lớp. Em đ.au đ.ớn bỏ đi, về nhà mà nước mắt em cứ rơi và cảm thấy đau khổ tuyệt cùng. Em giận quá nên đã nhắn tin đòi t.iền và chấm dứt tất cả với cô ta.
Nhưng khi nghe cô ấy giải thích thì em lại tin tưởng, cô ấy nói là do anh đó chạy qua để mượn tài liệu học và lúc ôm chỉ là chẳng may bị ngã nên anh ấy đỡ. Giải thích xong qua điện thoại là từ đó đến nay gần hai tuần cô ấy đã cự tuyệt em và muốn dứt khoát với em cho dù em đã cố gắng níu kéo.
Bây giờ em phải làm sao để có được lại cô ấy khi lên trường gặp nhau thì cô ấy xem em như người xa lạ em thấy cảnh này đau lòng lắm. Em làm sao đây khi còn học tới hơn hai năm nữa. Em xin lỗi cô ấy rất nhiều rồi mà vẫn vô vọng. Bây giờ em sống như người vô hồn, lên lớp đều cảm thấy buồn bã chẳng muốn học khi thấy cảnh hai người đó lại đi kế nhau cười nói vui vẻ. Em chỉ biết ngồi ở đâu đó lặng lẽ một mình. Mong mọi người cho em một ý kiến, bởi em còn rất thương cô ấy. Cảm ơn anh chị nhiều
Theo VNE
Góc khuất của vợ Mới ngoài ba mươi, vợ tôi mất đột ngột sau một t.ai n.ạn, để lại hai đứa con trai nhỏ. Tôi bang hoang đối diện với cảnh gà trống nuôi con ra sao, suy sụp trước biến cố này. Thế nhưng, trong cảnh tang gia bối rối, tôi vẫn ngờ ngợ nhận ra, có điều gì đó hình như bất thường... Ngày tang...