Kiếp yêu Phần 4
- Con đừng khiến mẹ buồn thêm được không?
- Con không nhận ông ta đâu , mẹ biết thế đi con không có bố ( mẹ tôi tức rồi đột nhiên ngất )…mẹ , mẹ ơi mẹ sao không mẹ ( tôi cõng mẹ xuống dưới rồi gọi taxi đi )
- Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi đừng làm con sợ ( tôi ôm mẹ vào lòng ) đến bệnh viện một mình tôi loanh quanh thủ tục rồi chờ đợi làm thế nào bây giờ mình không có tiền , tôi vào bảo bác sĩ.
- Bác sĩ làm ơn cho cháu chờ mẹ tỉnh dậy được không vì cháu không biết mẹ để tiền ở đâu , ở đây cháu có 300 nghìn tạm được không?
- Mẹ cháu cần mổ cấp cứu gấp vì mẹ cháu bị dịch tràn màng phổi rồi.
- Mẹ cháu bình thường vẫn khỏe mà không thể nào !
- Cháu nên gọi người thân tới đi,
Chân ôi như sắp ngã vì không thể tin được mẹ sắp phải mổ, tôi chạy ra ngoài để quay về nhà Lan nhờ mẹ Lan , thì lại va phải Duy ngay ở cổng.
- Tâm em đi đâu vội vậy? ( thấy tôi nước mắt ngắn dài) , sao vậy em?
- Mẹ em cấp cứu nhưng họ nói em về báo người thân, em lại không có tiền.
- Đừng lo anh sẽ giúp em, em trả anh sau cũng được.
- Cám ơn anh rất nhiều , mẹ em tỉnh em sẽ bảo mẹ gửi trả anh.
- Uh, không quan trọng vào làm thủ tục thôi ( Duy vào làm thủ tục ) và ngồi cùng tôi bên ngoài.
- Tại sao tự dưng anh lại ở đây?
- Anh định đến gặp bố anh có chút việc.
- Bố anh cũng ốm ạ?
- Không bố anh làm giám đốc bệnh viện này ( anh ta cười ) , tôi ngại không nói gì , bác sĩ đi ra.
- Phẫu thuật thành công rồi lát nữa chú ý mẹ em tỉnh thì báo phòng trực để kiểm tra nhé.
- Vâng cảm ơn bác sĩ ( tôi ôm mồm vui mừng )
- ổn rồi, anh phải về đây , có muốn ăn gì không?
Video đang HOT
- Vâng anh về đi, cám ơn anh mẹ em tỉnh em sẽ bảo.
- Đừng nghĩ nhiều sức khỏe mới quan trọng , anh đi đây ( anh ta vuốt má tôi rồi cười khiến tôi đỏ mặt) , lần đầu tiên có người khác giới động vào người nên tôi có chút bối rối ….
Mẹ tỉnh tôi liền mua cháo cho mẹ ăn và hỏi mẹ .
- Mẹ có đau ở đâu không?
- Không ổn rồi , sao con có tiền đóng?
- Cái anh hôm qua tình cờ con gặp lại nên anh ý giúp con nhưng con quên xin số để trả lại rồi.
- Thật là một cậu thanh niên tốt, con cũng đến tuổi rồi nhưng nếu yêu ai đó thì phải giữ mình không thiệt thân con ạ.
- Mẹ nói gì thế , con không yêu cũng không lấy đâu ( mẹ thở dài ).
- Về nhà mà ngủ , ở đây chật chội.
- Xe buýt giờ này không hoạt động nữa con ngủ ở đây cũng được….đêm tôi đang ngủ thì cứ có tiếng gọi.
- Tâm em còn thức không ? ( tôi vùng dậy, là Duy)
- Muộn rồi anh vẫn tới ạ.
- Anh bây giờ mới xong việc , em ăn gì chưa.
- Em ăn bánh mỳ rồi.
- Đói không? ( tôi ra ngoài )
- Em cũng hơi hơi thôi, mai mẹ em mới về cơ thì mai mới …..
- Em nghĩ anh đến để đòi tiền à.
- À không em chỉ muốn nói vậy thôi.
- Ra ngoài kia ăn đi ( tôi và anh ta ra trước cổng viện ngồi ăn) , mẹ em đỡ chưa?
- Cũng đỡ rồi anh, nhưng chắc còn mấy hôm nữa .
- Em ăn đi , ăn mạnh lên ( anh ta cười vô tư và nhìn tôi một cách gì đó tình cảm ), rồi cứ thế ngày nào anh ta cũng tới và đưa tôi đi ăn rồi trò chuyện với tôi như thể tôi là bạn gái vậy, hôm nay mẹ tôi xuất viện anh ta tới và bế mẹ tôi r axe.
Mẹ: cám ơn cháu nhé , cô không biết nói gì.
Không có gì cô ạ, cháu rất vui khi giúp được cô phần nào .
Cháu khéo nói quá Tâm thật may mắn khi có cháu quan tâm ( mẹ tôi nói khéo ) , còn tôi ngồi trên xe nhìn nhau với Duy nhưng không nói gì , mẹ tôi nghỉ ngơi tôi liền bảo Duy:
- Chờ em đi sách nước sạch về để nấu cơm ( anh ta giật hai xô)
- Anh xách cho, ai lại để em xách ( đi xách nước mà mọi người hỏi tôi)
- Tâm, bạn trai à ? ( anh ta cười còn tôi xua tay)
- Không cô, người quen thôi ( trên đường về anh ta không sách quen nên nước văng tung toe rồi thở và vấp , tôi đỡ ), anh không sao chứ, em sách cho anh không quen rồi.
- Có gì để có động lực không nhỉ ? ( tôi ngạc nhiên thì anh ta hôn chụt vào môi tôi) tôi đứng ngẩn ngơ còn anh ta xách nước chạy rất nhanh, về tới nhà Lan đang chờ tôi.
- Có kết quả thi rồi đây, tra chưa ,mình đỗ rồi cả cậu nữa.
- Thật sao ,sướng quá ( hai chúng tôi nhảy lên) thấy Duy đi ra tôi ngại quay đi vào bảo mẹ:
- Mẹ ơi con đỗ đại học rồi.
- Thật sao? Con mẹ giỏi quá rồi, Duy ơi cháu ở lại ăn cơm nhé.
- Vâng tất nhiên rồi , chúc mừng em ( tôi đỏ mặt quay đi )
Lan: anh Duy dạo này cứ đóng đô ở đây ý nhờ tình cờ hay bất ngờ đấy? Tâm xong sang nhà tao mang gà về nhé mẹ tao thịt sẵn rồi.
Uh, sang luôn đây ( xuống bếp hí húi thì Duy đi xuống tôi ngại đứng dậy, anh ta cầm tay)
- Chuyện lúc nãy…..
- Đó chỉ là va chạm em không để ý đâu.
- Không ý anh là, làm bạn gái anh nhé ( tôi đang ấp úng thì mẹ tôi gọi )
- Tâm lên mẹ bảo ( tôi giật tay quay đi ) anh ta thích mình thật rồi , phải làm sao mình còn không rõ thế nào là yêu nữa như phim hàn mình được tỏ tình rồi ….anh ta chặt gà và xếp rất đẹp rồi bê mâm lên tôi đang giúp mẹ chải đầu.
- Cháu để cho cái Tâm nó làm.
Theo Afamily
Sang nhà của em dâu đi vệ sinh, tôi đau lòng khi biết được bí mật của vợ...
Nếu như lần đó, tôi không sang nhà em dâu đi vệ sinh nhờ. Có lẽ tôi chẳng bao giờ biết được bí mật của vợ, và đùng đùng đòi ly hôn ngay sau đó.
ảnh minh họa
Mấy hôm nay vợ chồng tôi đang căng thẳng chuyện vợ chi tiêu quá đà. Nói vợ không chịu nghe, bực tức vì không hòa giải được nỗi bất đồng ấy tôi có ý định ly hôn vợ trong vài ngày tới. Tôi không thể chịu đựng được tính cách và con người cô ấy nữa. Tôi vẫn im lặng không nói gì về chuyện ly hôn, tôi cho cô ấy một tuần nữa để sửa sai, nếu không tôi sẽ làm thật.
Chiều đi làm về, không biết do chiều ở cơ quan uống nhiều nước quá hay sao mà tôi buồn đi vệ sinh quá. Vội vàng phóng xe về nhà, vừa về đến nhà đã thấy vợ chiếm mất nhà vệ sinh rồi.
Tức không chịu được, tôi chẳng thèm đôi co với vợ nữa. Vội vàng sang nhà em dâu ngay bên cạnh đi vệ sinh nhờ, dù gì cũng phải giải quyết nỗi buồn bực này đi trước tiên đã. Vừa vào nhà vệ sinh thấy chú thím ấy nói chuyện mà tôi như được người khác tát một cái vào mặt.
- Chồng này, không biết chị dâu sẽ đối mặt như thế nào với căn bệnh ung thư máu này đây nhỉ? Khổ thân chị ấy, người tốt lại xinh đẹp như vậy mà 36 tuổi đã mắc căn bệnh hiểm nghèo ấy rồi.
- Ừ. Anh cũng không biết nữa, em chịu khó sang động viên chị ấy nhé. Dù gì đàn bà con gái cũng dễ nói chuyện với nhau hơn.
- Vâng. Nhưng mấy ngày nay thấy vợ chồng chị ấy căng thẳng quá, không biết vì chuyện gì nữa. Chắc anh Hà (tên tôi) không biết chuyện này đâu nhỉ? Chị ấy dặn em phải giữ kín chuyện này đến khi chị ấy mất.
- Anh thấy anh Hà phàn nàn chị dâu tiêu hoang, vung phí vào mấy khoản linh tinh, anh ấy bực tức chị thôi. Kể nghĩ cũng khổ, đời người sống với nhau chẳng được mấy. Vì vậy vợ mình phải trân quý những phút giây bên nhau vợ nhé.
- Vâng. Em biết rồi, anh lên nhà nghỉ đi, em đi nấu cơm rồi tối sang chơi với chị dâu.
Nghe vợ chồng chú thím ấy nói chuyện trên tầng, tôi chết lặng trước hung tin ấy. Vợ tôi bị ung thư máu từ bao giờ, tại sao cô ấy không nói cho tôi biết chứ? Vội vàng về nhà, nhìn vợ đang chăm chú nấu cơm. Tôi vội vàng ôm chặt cô ấy và gào lên như một kẻ điên.
- Tại sao em lại giấu anh chuyện này chứ? Anh có phải chồng em không?
- Chuyện gì cơ? Sao tự dưng anh lại quát em như vậy, nếu như chuyện em chi tiêu quá đà thì anh đừng hỏi gì nữa. Em sẽ vẫn sắm sửa thêm đồ đạc về nhà đấy.
- Ung thư? Tại sao em lại bị ung thư máu chứ? Chuyện lớn như vậy sao em lại giấu anh?
- Ai nói cho anh vậy? Em khỏe mạnh như này, ung thư thế nào được. Thôi anh lên nhà đi, em còn nấu cơm. - Vợ né tránh tôi, che đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Ôm chặt vợ trong lòng và hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi của vợ. Bây giờ tôi mới hiểu, vì sao vợ cứ âm thầm chịu đựng nỗi đau và muốn sắm sửa đồ cho bố con tôi dạo gần đây. Những lần vợ ngất, rồi mệt mỏi là biểu hiện của bệnh này mà tôi không hề hay biết. Vợ đã phải chịu đựng nỗi đau bệnh tật như vậy, thế mà người chồng vô tâm như tôi lại luôn oán trách, kêu vợ tiêu tiền kiểu gì mà hết nhanh thế.
Hôm sau tôi bắt vợ đi khám lại xem thế nào, cầm tờ kết quả trên tay tôi như chết lặng đi với dòng chữ "ung thư giai đoạn cuối". Vợ tôi không còn sống được bao lâu nữa ư, chẳng lẽ tôi sẽ mất cô ấy mãi mãi trong thời gian tới? Tôi cố gắng van nài bác sĩ hãy tìm mọi cách cho cô ấy, nhưng cái lắc đầu của bác sĩ khiến tôi tuyệt vọng vô cùng.
Nhìn vợ vẫn nở nụ cười tươi tắn trên môi mà tôi đau đớn khôn cùng, tôi phải làm gì đây để cứu được vợ và cùng cô ấy sống tới cuối đời.
Từ hôm ở bệnh viện về, tôi tranh làm tất cả việc nhà để vợ có thời gian được nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Tôi đưa cô ấy đến những nơi mà cô ấy thích đi nhất, để hai vợ chồng có những phút giây hạnh phúc trước khi cô ấy rời xa. Nhìn vợ vui tươi như ngày mới yêu, tôi ước có thể nhìn thấy nụ cười của cô ấy mỗi ngày. Nhưng điều đó với tôi thật là khó khăn. Thời gian tới sẽ là những ngày vợ tôi bị bệnh tật hành hạ, nhưng tôi không thể làm gì đó giúp cô ấy ngoài việc ở bên chăm sóc.
Nếu như lần đó tôi không sang nhà em dâu đi vệ sinh nhờ thì có lẽ tôi chẳng bao giờ biết được bí mật của vợ, và đùng đùng đòi ly hôn ngay sau đó. Vì tôi mà vợ đã kiên cường chống chọi với bệnh tật để rồi lúc ra đi cô ấy với cười với tôi mà nói "cả đời này em không bao hối hận khi lấy anh".
Theo PNVN
Chồng đi làm, chả hiểu sao lại lạc sang nhà cô hàng xóm, 2 người lại còn là... Tôi lặng người, không thể ngờ được hàng xóm của tôi lại chính là tình cũ của chồng, anh giấu kín cho đến ngày tôi bắt quả tang. Tôi và anh cưới nhau hơn 3 năm, có với nhau một con trai gần 2 tuổi. Vợ chồng tôi bằng tuổi nhau, lấy nhau khi đã gần 30 tuổi. Thời gian đầu chúng tôi...