Kiểm tra ví của chồng, tôi phát hiện lý do anh làm tăng ca mà lương ít đi
Nhìn tờ hóa đơn trong ví của chồng mà tôi thấy thương anh ấy vô cùng.
Ảnh minh họa
Lúc tôi sinh đứa con thứ hai, chồng khuyên tôi nên nghỉ việc để ở nhà chăm sóc con. Tôi bảo bà nội ngoại hai bên đều rảnh rỗi lại ở gần, tại sao không nhờ mỗi bà chăm sóc một đứa, còn tôi vẫn đi làm. Bởi một mình chồng làm việc nuôi 4 miệng ăn sẽ là một gánh nặng.
Thế nhưng chồng muốn các ông bà được nghỉ ngơi tuổi già và anh ấy nói chỉ có mẹ chăm sóc con là tốt nhất. Anh muốn các con được nuôi dưỡng đầy đủ cả về vật chất lẫn tình thương của mẹ. Chồng bảo sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền hơn để lo cho gia đình và tôi cứ yên tâm ở nhà nuôi con.
Không muốn chồng phải suy nghĩ nhiều về vợ con, tôi chấp nhận nghỉ việc, ở nhà làm nội trợ.
Để có nhiều tiền lo cho gia đình, chồng bảo sẽ tăng ca tuần 3 buổi tối, thế nên hằng ngày sẽ về muộn, mẹ con tôi cứ ở nhà ăn cơm trước. Vậy là những ngày chồng tăng ca, về đến nhà mẹ con tôi đã lên giường ngủ, anh phải ăn cơm nguội lạnh. Nhiều lúc thương chồng, tôi định hâm nóng đồ ăn nhưng anh bảo không cần. Ăn thế nào cũng được miễn no cái bụng là đủ.
Chồng làm tăng ca đến nay đã 4 tháng, thế nhưng tiền lương đưa vợ không tăng được đồng nào mà còn giảm đi. Lúc đầu tôi nghi ngờ chồng có bồ nhí nhưng cứ nghĩ đến việc anh ấy ngồi ăn bữa tối muộn ngon lành thì tôi lại gạt đi. Với lại trong ví của chồng lúc nào cũng chỉ có vài trăm nghìn.
Video đang HOT
Ngày hôm kia, trong lúc kiểm tra ví của chồng, tôi phát hiện ra một tờ hóa đơn nộp tiền học kinh doanh và khởi nghiệp. Tôi đưa tờ giấy ra và yêu cầu chồng giải thích.
Anh bảo rất chán với công việc hiện tại, rất áp lực, lương cao nhưng không bền. Có thể bị thay thế bất kỳ lúc nào nếu không làm sếp hài lòng. Anh bảo mấy tháng nay đi học nhiều lớp về kinh doanh, đầu óc được mở mang. Chồng nói học xong sẽ xin sếp chuyển qua bộ phận kinh doanh và vài năm sau sẽ ra ngoài làm ăn.
Làm kinh doanh tuy rất vất vả, giỏi thì nhiều tiền, kém thì ít nhưng tôi không can ngăn ước mơ của chồng. Bởi chồng tôi là người làm việc chín chắn, ham học hỏi và có khát vọng làm giàu. Vì gia đình, chồng phải cố gắng nhiều hơn, tôi thương anh lắm mà chẳng thể giúp được gì, chỉ biết ủng hộ những quyết định của chồng. Tôi tin với những cố gắng không ngừng nghỉ, sẽ có ngày anh ấy thực hiện được kế hoạch làm giàu.
(hanhhoa…@gmail.com)
Tối tân hôn tôi bị mẹ chồng tát cho một cái đau điếng nhưng đến giờ vẫn biết ơn bà
Ngày ấy vì không muốn lép vế với nhà chồng nên tôi nằng nặc đòi bố mẹ đẻ lo cho đồ hồi môn có giá trị.
Tôi là gái quê ra thành phố học đại học. Từ nhỏ, tôi đã chứng kiến sự vất vả khó nhọc mưu sinh của bố mẹ trên ruộng đồng, phải tiết kiệm, giật gấu vá vai mãi mới lo được cho anh em tôi ăn học.
Chính vì thế, tôi luôn tự nhủ mình sẽ cố gắng bằng mọi giá để ở lại thành phố phát triển sự nghiệp, kiếm nhiều tiền hơn.
Tuy nhiên, với sức học bình thường nên ra trường phải vất vả lắm tôi mới xin được một công việc với mức lương chưa đầy 10 triệu/tháng. Và để thực hiện giấc mơ đổi đời, tôi cũng như những cô gái khác đều nuôi mộng lấy một tấm chồng giàu.
Ảnh minh họa
Rồi may mắn cũng mỉm cười khi tôi quen Thắng - người đàn ông hơn tôi 8 tuổi, là dân thành phố và gia đình có điều kiện. Vậy là tôi vận dụng hết tài năng ăn nói, "thả thính" để cố gắng ghi ấn tượng với anh. Hơn một năm sau, Thắng hẹn hò rồi quyết định đi đến hôn nhân với tôi.
Lúc chuẩn bị cho lễ cưới, tôi nhận thấy gia cảnh hai bên khác nhau quá xa nên cố thuyết phục bố mẹ đẻ lo cho mình đồ hồi môn có giá trị.
Trong đám cưới được tổ chức linh đình ở nhà hàng sang trọng, mẹ chồng tôi lên trao 5 cây vàng hồi môn cho hai vợ chồng. Bố mẹ đẻ tôi cũng trao 3 cây vàng để chúng tôi làm vốn.
Khỏi phải nói, mọi người ghen tị và hâm mộ tôi thế nào trước món quà ấy. Tôi lâng lâng hạnh phúc khi thấy ánh mắt xuýt xoa ngưỡng mộ từ mọi người có mặt ở bữa tiệc, nhất là đám bạn học cùng đại học thì đứa nào cũng bảo tôi số đỏ.
Tiệc cưới tàn, tôi bước chân về nhà chồng. Thế nhưng, tối đó khi hai vợ chồng tôi dọn dẹp xong xuôi chuẩn bị đi ngủ thì mẹ chồng gọi xuống phòng khách nói chuyện.
Trong lòng tôi cũng có phần lo sợ vì từ khi về ra mắt đến khi cưới nhau chưa bao giờ tôi thấy mặt mẹ chồng lại nghiêm nghị đến thế.
Vừa xuống nhà, mẹ chồng tát cho tôi một cái đau điếng và nói rằng nếu tôi bất hiếu với chính những người sinh ra mình thì bà cũng không mong chờ gì việc tôi có hiếu với bố mẹ chồng.
Tôi còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì mẹ chồng hỏi tôi có biết vì sao hôm nay bố đẻ tôi phải về sớm trước khi hôn lễ kết thúc không?
Đúng là sáng nay, khi quan khách còn rất đông thì đã không thấy bố tôi đâu, do công việc bận rộn quá nên tôi tới giờ tôi vẫn quên gọi điện về cho bố mẹ.
Mẹ chồng tôi kể, lúc tiệc cưới đang diễn ra, người ta phát hiện bố tôi ôm bụng đau đớn trong nhà vệ sinh nên lập tức đưa ông vào viện. Ông đã xin mọi người không cho tôi biết vì sợ tôi lo lắng ảnh hưởng đến ngày vui.
Chiều tối khi biết chuyện, mẹ chồng tôi đến viện hỏi thăm thì bác sĩ nói bệnh của bố tôi được phát hiện từ hơn 1 tháng trước nhưng vì lý do kinh tế nên ông cứ lần khất việc điều trị.
Mẹ chồng mắng tôi là đứa con gái vô tâm, chỉ đòi hỏi mà không biết bố mẹ mình khốn khó thế nào.
Tôi bật khóc khi biết chuyện bố tôi từ chối điều trị bệnh vì thiếu tiền nhưng lại gom góp bán hết tài sản và vay mượn để có 3 cây vàng làm hồi môn cho tôi đi lấy chồng.
Mẹ chồng tôi yêu cầu tôi phải mang ngay số vàng đó trả lại cho bố mẹ đẻ để bố tôi chữa trị. Bà còn nói bà lo cho con chứ không phải chọn thông gia giàu, nếu chọn thông gia giàu thì bà đã không đồng ý cho Thắng lấy tôi.
Cho đến tận giờ khi hôn nhân của tôi bước sang năm thứ 8, mẹ chồng cũng già đi nhiều nhưng tôi vẫn biết ơn bà về cái tát hôm ấy để tôi nhắc mình phải biết quan tâm mọi người hơn và trân trọng những gì đang có.
Được chị dâu tiết lộ bí quyết làm giàu, tôi bàn với chồng nghỉ việc ra ngoài làm, nào ngờ anh giận dữ phản đối Mỗi lần bàn chuyện làm giàu, chồng tôi đều có phản ứng đáng sợ như thế. Ngày còn đi học, vợ chồng tôi là những người học hành giỏi giang nhất nhì lớp, vậy mà giờ ra trường lương tháng chỉ bằng một góc so với những người bạn cùng lớp. Quá chán ngán với cuộc sống an phận thủ thường này lắm...