Khúc tình ca của chúng mình
Bản nhạc hôm ấy ở quán cà phê làm em chạnh lòng, những nhạc sĩ ắt cũng đau đớn nhiều mới viết nên lời ca day dứt lòng người đến vậy. Bỗng dưng em lẩn thẩn, nếu viết tình ca cho cuộc tình chúng mình, sẽ bắt đầu từ đâu?
Bắt đầu từ những ngày yêu nhau, tim anh ngân lên giai điệu rộn ràng, hứng khởi. Anh bảo gặp em cứ như là duyên là nợ, cái yêu từ ánh nhìn đầu tiên nhưng không hẳn là tình yêu sét đánh. Em vân vê gấu áo, thẹn thùng trước lời tỏ tình kia. Ước chừng như con người em chia làm hai nửa, một nửa phân vân hoài nghi, một nửa ngập ngừng rung động. Rốt cuộc, sự hoài nghi bị đánh bại bởi những xúc cảm thương yêu mãnh liệt hơn nhiều.
Tình yêu chúng mình đã bắt đầu từ những buổi chiều gặp gỡ không hẹn trước. Khi anh lấy cớ này kia để chạy xe gần 100km để chỉ gặp em một tiếng rồi đi. Lúc anh lần đầu nắm tay em, bàn tay em run rẩy và tay anh cũng chẳng kém. Bờ sông yên tĩnh, tưởng như mình nghe được nhịp đập trong tim nhau. Giai điệu khi ấy, nhẹ nhàng thôi anh nhỉ, nhưng cũng đủ làm chúng ta hạnh phúc mỗi khi nghĩ về.
Trong bản tình ca của chúng mình, em sẽ nhắc thật nhiều đến cái nắm tay. Em thích cái cách anh nắm tay em thật chặt, nhất là mỗi lúc em gặp gập ghềnh trong cuộc sống hay những lúc buồn vu vơ. Khi ấy, anh nắm tay, vỗ lên vai em rồi nói, “thôi mà em, có anh đây”. Tưởng như bao mệt mỏi, bao vất vả, buồn phiền đều ở lại sau lưng, em thấy mình có thêm dũng khí để đối diện với thực tại trước mắt. Đôi khi, chỉ cần cái nắm tay thật chặt cũng đủ để em hiểu rằng, em quan trọng với anh thế nào và tình yêu trong anh lớn lao ra sao.
Con đường thì xa, trở ngại và chênh vênh thì lớn, thế nên em hay suy nghĩ đâu đâu những chuyện của ngày mai. Đã là phụ nữ, ai mà chẳng hồ nghi cho hạnh phúc của mình. Hạnh phúc vốn dĩ mong manh, nó giống như miếng bánh ngon, kẻ có người không, người có lòng tự trọng sẽ tự đi tìm cho mình một miếng bánh riêng, người thiếu lòng tự trọng sẽ tìm cách sở hữu của người khác mà bất chấp tất cả. Em không hoài nghi anh, không hoài nghi tình yêu của hai đứa mà hoài nghi về bao vụn vỡ đã từng của những người đi trước. Em sẽ viết thật nhiều những nốt nhạc về niềm tin, vì khi không biết phải làm gì thì xem ra tin là một điều cần nhất.
Video đang HOT
Tình yêu nào cũng có sóng gió cản trở, không từ phía này thì phía khác. Mình may mắn được gia đình ủng hộ và tin tưởng nhưng lại gặp sóng gió từ chính bản thân chúng ta, từ đâu đó một vài cám dỗ ở bên ngoài. Em chỉ mong anh tỉnh táo như mọi lần, để cùng em viết nên một bản tình ca đầy đủ.
Bản tình ca ấy, có con đường thênh thang nắng gió, có ngôi nhà với vườn rau xanh mướt, chồng lụi hụi tưới cây, vợ hái rau chuẩn bị bữa cơm chiều. Đàn gà sau vườn nhởn nhơ nhặt thóc, cây bưởi ra hoa thơm nức góc nhà, hai thiên thần đùa nghịch trước sân. Hạnh phúc chỉ cần thế thôi, cứ nhìn nhau bằng ánh mắt chan chứa yêu thương là đủ, như cái cách ta nhìn nhau bấy lâu nay đã là một tình ca ấm áp lắm rồi.
Theo VNE
Vợ không phải... phụ nữ?
Đúng là một nửa thế giới thật bí hiểm. Cứ tưởng đã hiểu tận tường, nào ngờ, sống với nhau ngần ấy năm, chợt phát hiện những hiểu biết và suy nghĩ của mình về người ấy sai bét...
Tôi biết mình là người đàn ông chu đáo bởi ai cũng nói vậy, nhất là chị em ở công ty và các đối tác nữ. Trong phòng, tôi không bao giờ quên sinh nhật các nhân viên trong đó có các cô gái. Đối với sếp nữ thì lại càng quan tâm nhiều hơn dù đôi khi chỉ là những sự quan tâm mang yếu tố tinh thần. Một lời thăm hỏi, một món quà nhỏ nhân ngày sinh nhật luôn khiến nét mặt chị em rạng rỡ hẳn lên, tinh thần phấn chấn, làm việc tốt hơn.
Với khách hàng cũng vậy. Tôi luôn ghi nhớ những dịp đặc biệt đối với họ để nhắn tin chúc mừng, gởi hoa và quà tặng hoặc đơn giản chỉ là một cuộc gọi để hỏi thăm... Tất cả những điều đó khiến tôi trở nên đặc biệt trong mắt chị em. Khi tôi xuất hiện thì mọi người đều có cảm giác như một luồng sinh khí mới vừa được thổi vào. Thậm chí, rất nhiều đồng nghiệp nam không giấu được sự ganh tỵ với tôi vì điều đó.
Và dù tôi biết mọi người chỉ nói đùa nhưng tôi vẫn lấy làm hãnh diện khi được trao tặng những danh hiệu đại loại như là "Người đàn ông của năm", "Người đàn ông được yêu thích nhất", "Người đàn ông lịch lãm nhất", "Người đàn ông quyến rũ nhất"...
Cho đến ngày hôm qua. Tôi mừng ngày của một nửa thế giới sớm bằng một bữa tiệc hoành tráng sau khi đã tặng hoa và quà cho tất cả chị em trong phòng. Hoa thì tôi chọn theo tên và tính cách, còn quà thì theo sở thích của từng người. Tôi thật lòng cảm ơn chị em đã kề vai sát cánh cùng tôi làm nên những thành tích rực rỡ mà giám đốc luôn khen ngợi, đánh giá cao. Tôi xiết chặt tay từng người và nói những lời có cánh với họ. Bao giờ cũng vậy, tôi luôn biết cách để làm cho người khác xúc động đến nghẹn lời.
Tiệc tàn, tôi về đến nhà lúc sắp nửa đêm. Bà xã tôi vẫn thức chờ. Cô ấy hỏi tôi có đói không để đi hâm thức ăn. Đến lúc đó tôi mới sực nhớ mình chỉ uống và hát hò chứ chưa ăn gì. Vậy là bà xã lụi cụi đi dọn cơm. Tôi vừa ăn vừa huyên thuyên kể chuyện tổ chức tiệc mừng 8 tháng 3 cho chị em ở công ty; kể việc tôi chọn hoa và quà như thế nào? Bà xã tôi im lặng. Tôi cao hứng: "Làm lãnh đạo thì phải tâm lý như vậy nhân viên mới hăng hái làm việc em à, nhất là đối với nhân viên nữ. Nói gì thì nói chứ về chuyện này thì chồng em là nhất...".
Bà xã tôi vẫn im lặng. Tôi nhận ra điều bất thường này và cụt hứng: "Em sao vậy? Không vui khi nghe anh nhắc mấy cô trong phòng à?". Vợ tôi lắc đầu: "Không, anh quan tâm đến nhân viên như vậy là tốt...". "Sao mặt em chù ụ vậy?"- tôi nhăn mặt. "Vì em cũng là phụ nữ mà...".
Vợ tôi nói xong đứng dậy bước tới tủ lạnh vờ rót nước uống. Tôi giật mình. Sống với nhau gần 10 năm, tôi chưa bao giờ tặng quà hay bất cứ thứ gì cho vợ nhân dịp lễ lạc. Tôi nhớ hồi hai đứa mới ra trường chưa có việc làm, có lần tôi tặng cô ấy một bó hồng nhân ngày sinh nhật thì bị cự nự: "Hoa mắc lắm, anh mua làm gì cho tốn tiền?". Một vài lần, tôi tặng quà cũng bị rầy la là phung phí. Do vậy mà sau này, tên bà xã không bao giờ có trong danh sách những người thuộc phái yếu mà tôi phải đặc biệt quan tâm...
"Thì chính em ngày trước đã rầy la, không cho anh tặng hoa, tặng quà kia mà?"- tôi kéo tay bà xã. Mắt cô ấy đỏ hoe. Lạ thật, đúng là một nửa thế giới thật bí hiểm. Cứ tưởng đã hiểu tận tường, nào ngờ, sống với nhau ngần ấy năm, chợt phát hiện những hiểu biết và suy nghĩ của mình về người ấy sai bét...
Tối qua tôi không ngủ được, cứ lăn qua, trở lại. Ừ nhỉ, bà xã tôi cũng là phụ nữ. Một người phụ nữ đêm ngày kề cận bên tôi, nấu cho tôi từng bữa cơm, giặt cho tôi từng cái quần, tấm áo; rấp nước, lau mặt cho tôi những khi tôi say xỉn; đưa đón con cho tôi... Cả những khi có chuyện buồn phiền ở công ty không dám thổ lộ với ai thì bà xã cũng tự nguyện là "cái sọt rác" cho tôi trút bỏ mọi bực bội, ưu phiền... Nhưng mà sao cô ấy không nói ra? Phải nói, phải đòi hỏi, gợi ý như chị em ở công ty thì tôi mới biết mà đáp ứng; đằng này cô ấy chẳng nói gì...
À, tôi biết rồi. Sự khác biệt là đây. Người phụ nữ của tôi chỉ biết cho mà không yêu cầu, đòi hỏi được đáp đền. Nhưng tôi là cái thằng quá vô tư. Tại sao không lấy cách cô ấy đối đãi với mình mà đối đãi lại?
Nghĩ vậy, tôi vòng tay ôm lấy bà xã xiết chặt. Từ mai, có lẽ phải thay đổi một số nhận thức về phụ nữ. Từ mai, đây sẽ là người phụ nữ được đặt ở vị trí "ưu tiên số 1" của tôi...
Theo VNE
'Tình cũ khó phai' trong thời đại Facebook Chia tay dường như trở nên tệ hơn nhiều trong thời đại số do dấu tích của cuộc tình cũ để lại trên mạng xã hội không dễ xóa bỏ. Nếu các cặp tình nhân trước đây có thể dễ dàng đốt bỏ những tấm ảnh chụp cùng nhau, những lá thư tình thì nay, dấu tích mà họ lưu trên mạng xã...