Không yêu anh, đừng giận em nhé
Anh, người em không yêu nhưng lại là người đàn ông em tin tưởng, coi như tri kỉ của cuộc đời.
Em biết từ lâu, trái tim anh đã dành cho em tình cảm tốt đẹp, chân thành, quan tâm và lo lắng cho em. Mỗi khi em buồn, em vui, anh đều ở bên cạnh em, chăm sóc em. Anh chưa bao giờ khiến em phật lòng dù chỉ là một điều nhỏ nhặt. Anh muốn em vui, muốn em được hạnh phúc. Dù em có làm điều gì sai trái, anh cũng không bao giờ giận em.
Mình đã có với nhau 3 năm tình nghĩa suốt thời sinh viên. Rồi chúng ta lại ở cùng kí túc. Mỗi lần đi đâu đó, anh đều là người chở em đi. Em biết, anh là người đàn ông tuyệt vời, thật may mắn cho cô gái nào đó lấy được anh. Em tin anh sẽ là một người chồng thực sự tốt và có trách nhiệm. Biết vậy và em cũng hiểu tất cả những gì anh dành cho em, nhưng thật sự, trái tim em vẫn chỉ mãi coi anh là người anh trai tri kỉ, là người thân như ruột thịt của em chứ không thể yêu anh. Em chưa từng rung động, mặc dù anh đã làm biết bao nhiêu việc tốt vì em. Em chỉ muốn anh hiểu, trên đời này, anh là người anh tuyệt vời nhất với em, bất cứ lúc nào anh cần em giúp đỡ, em cũng sẽ sẵn sàng.
Em đã nhận quá nhiều ân huệ từ anh, từ người đàn ông đã dành trọn trái tim mình cho đứa con gái như em. Em bảo anh yêu đi, đừng hi vọng điều gì cả, mong anh hạnh phúc bên cô gái nào đó yêu thương anh chân thành, vậy mà anh chỉ cười. Nụ cười của anh khiến trái tim em như dao cứa vào. Tại sao anh lại hi vọng vào tình cảm nơi em.
Chỉ là, em đã dành thời gian ấy cho một người đàn ông khác, người mà em yêu. (ảnh minh họa)
Ngày em báo tin mình có người yêu, anh cười. Em biết tất cả, nụ cười ấy chỉ là giả tạo. Anh sẽ vui khi thấy em hạnh phúc nhưng sẽ buồn vô hạn khi biết, anh chẳng phải là người đàn ông em chọn. Mỗi ngày trôi qua em sống trong hạnh phúc hay đau khổ, anh đều hiểu cả. Em đã có được một tình yêu, có được những phút giây lãng mạn mà vô tình quên anh. Em không còn dành cho anh nhiều thời gian như trước, cũng không nói chuyện điện thoại suốt tối với anh. Em không còn nhận lời anh đi ăn tối, đi chơi, đi dạo, đi ăn kem bờ hồ hay đi uống trà chanh. Chỉ là, em đã dành thời gian ấy cho một người đàn ông khác, người mà em yêu.
Vậy mà em lại ích kỉ vô cùng khi những lúc buồn, những lúc giận người yêu, em lại tìm đến anh. Em không có ai để chia sẻ, chỉ có anh là người khiến cho em được yên tâm khi nói hết cõi lòng mình. Anh đau lắm phải không anh? Trái tim anh đã bị em làm tổn thương. Chính em là người đá gieo đau khổ cho cuộc đời anh, để anh hi vọng và không thể yêu một ai khác. Anh chứng kiến những tháng ngày em hạnh phúc, còn anh cô đơn, mệt mỏi, nhưng em lại vô tâm không để ý. Anh chứng kiến những tháng này em mệt nhoài vì tình yêu và đỉnh điểm là những giọt nước mắt chia ly khi người ta phản bội em.
Em tìm đến anh, gục đầu vào anh mà khóc. Em khóc như một đứa trẻ còn anh như một người anh trai bên cạnh, vỗ về, yêu thương em. Vòng tay anh thật ấm, thật ấm anh à… Em chẳng thể hiểu nổi, một con bé bướng bỉnh, vô tâm, lại hay khóc nhè như em có gì để anh yêu như thế. Em đã biến anh thành người đau khổ trong suốt mấy năm trời, vậy mà anh không hề kể công, không hề oán thán…
Video đang HOT
Thời gian qua, em cố gắng lao vào công việc để quên đi mọi thứ. Em tìm vui bên bạn bè, đồng nghiệp và anh. (ảnh minh họa)
Mấy tháng qua, mỗi lần nghĩ về người cũ, trái tim em lại đau đớn vô cùng. Em đã khóc rất nhiều và những lúc như thế, không có ai khác ngoài anh bên cạnh em. Anh biết không, nếu như em có thể yêu anh, em đã sẵn sàng. Nhưng không hiểu sao, mỗi khi gần anh, em chỉ cảm thấy đó là tình cảm yêu thương, là sự tôn trọng giống như người anh trai vậy, không phải là tình yêu. Em đã dành trọn trái tim cho người đàn ông cũ và bây giờ, em đang khóc lóc, đau khổ vì bị anh ta phản bội.
Thời gian qua, em cố gắng lao vào công việc để quên đi mọi thứ. Em tìm vui bên bạn bè, đồng nghiệp và anh. Có đôi lúc em vô tâm đến mức, không biết anh đang ở bên cạnh, nhìn em, dõi theo em, thấy em uống rượu, và em rơi nước mắt. Anh à, tại sao người ta lại nhẫn tâm phụ bạc một người con gái yêu họ hết lòng như em. Và tại sao, người như anh lại cứ kiên trì bên em, không tìm cho mình một hạnh phúc?
Nhiều khi em cứ nghĩ, hay là mình cứ mở rộng trái tim để đón nhận tình cảm của anh, để yêu anh? Nhưng mà, em không làm được điều đó. Bản thân em cảm thấy nhức nhối vô cùng, em cảm thấy tình cảm em dành cho anh không thể là tình yêu. Nếu cứ cố gắng, đó chỉ là sự miễn cưỡng, chỉ là sự tôn trọng và biết ơn anh ạ.
Nhiều khi em cứ nghĩ, hay là mình cứ mở rộng trái tim để đón nhận tình cảm của anh, để yêu anh? Nhưng mà, em không làm được điều đó. (ảnh minh họa)
2 năm đã trôi qua kể từ ngày em chia tay tình đầu. Mối tình đó đã làm trái tim em thổn thức, đau đớn khôn nguôi. Thật may có anh lúc nào cũng bên cạnh em, quan tâm và lo lắng cho em. Em thật sự cảm kích tấm lòng ấy. Em cũng đã nhờ có anh mà quên đi được phần nào nỗi đau.
Nếu như anh không đưa em đi tới những nơi em thích, không cho em đi ngắm cảnh, ăn uống ở những chỗ mà em mê thì thật sự em không thể biết được, thế giới này màu sắc và đáng yêu thế nào. Nếu như anh không cho em được biết, cuộc sống này còn quá nhiều niềm vui thì thật sự, em không thể sống vui vẻ như ngày hôm nay.
Em đã trưởng thành hơn khi trải qua mối tình đầu đầy đau đớn. Em cũng đã mạnh mẽ hơn nhiều khi đối diện với nỗi đau. Em tin dù sau này thế nào, em cũng sẽ kiên trì, vững vàng đối diện với tất cả mọi chuyện.
Anh à, 2 năm qua đi, em cũng đã hiểu hơn rằng, mình cần trân trọng những gì mình đang có. Nhưng mà trái tim em vẫn còn tổn thương nhiều lắm. Em chưa thể nào đón nhận tình cảm của anh, và em cũng không dám chắc, em sẽ mở lòng được để yêu anh. Hãy cho em thời gian, hãy để em vững vàng hơn, để em suy nghĩ về sự đời, về con đường em đi anh nhé. Và hãy để cho em thực sự hiểu, có phải em yêu anh không? Tình cảm không thể miễn cưỡng, nhất là với anh, em không thể để anh phải tổn thương vì em, không muốn anh phải chịu đựng em khi trái tim em lại dành cho một người khác, như vậy quá thiệt thòi cho anh. Em không xứng… với tất cả những gì anh đã dành cho em, xin lỗi anh…!
Theo VNE
Đã có người khác yêu em hơn anh!
Anh à, em xin lỗi khi phải nói ra những lời này, những lời mà khi em nói, em đã rơi lệ.
Em không còn muốn ở bên anh nữa, em không còn muốn được làm vợ anh, không muốn được dựa vào vai anh nữa. Không phải vì em không còn yêu anh, mà bởi vì quá yêu nên em phải chọn con đường này.
Em đã quá mệt mỏi với tình yêu của anh dành cho em, mệt mỏi với cái gọi là sự chân thành và chung thủy. Em cảm thấy bản thân mình có người yêu nhưng giống như một kẻ đang đi chạy theo một ai đó vì tình. Đúng, em thừa nhận mình là cô gái nội tâm, bi lụy, có thể nói là lụy tình. Em cũng đã từng yêu một người đau khổ thế nào, cũng từng vật vã khi chia tay với người đó, nhưng không có nghĩa là khi đến bên anh, em không cuồng nhiệt như vậy. Con người có thể thay đổi, tình cảm cũng có thể nhạt nhòa, vì đơn giản, chính anh là người đã đến và sưởi ấm trái tim em.
Nhưng sau hơn 1 năm yêu nhau, em nhận ra sự quan tâm anh dành cho em quá ít ỏi. Những cuộc điện thoại tâm sự thưa dần, thay vào đó là những tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ để hỏi em ăn cơm chưa, đang làm gì. Ngoài ra, anh không mấy khi chia sẻ chuyện này, chuyện nọ. Anh nói, anh yêu em nhiều, và mong em đừng có hoài nghi tình cảm của anh. Anh nói, cứ tin anh, vì anh chỉ yêu mình em thôi, không có gì khiến anh thay đổi được. Nhưng anh ạ, yêu thương phải biến thành hành động chứ không thể nói là yêu được.
Em là con gái, em cũng như bao cô gái khác, cần biết bao sự quan tâm, yêu thương của anh dành cho mình. Em muốn được bên anh, được anh che chở, được anh đưa về mỗi khi trời tối, được anh an ủi bằng những câu ngọt ngào khi em gặp khúc mắc trong chuyện tình cảm bạn bè hay công việc. Nhưng không có, em đã chờ rất nhiều, đã thắc mắc và hỏi anh rất nhiều tại sao anh như thế, tại sao những lúc em cần thì anh không tới, tại sao em muốn thì anh không làm. Hay tại anh không hiểu em?
Em là con gái, em cũng như bao cô gái khác, cần biết bao sự quan tâm, yêu thương của anh dành cho mình. (ảnh minh họa)
Anh luôn trả lời rằng, em quá đa nghi, em nghĩ quá nhiều, chỉ cần nghĩ là anh yêu em là đủ. Sao anh lại bắt em phải tin khi anh chẳng làm gì cho em cả. Em chưa từng nhận được những món quà từ anh, trong khi lúc nào anh cũng là người em nghĩ tới trước tiên khi đi đâu đó. Anh cũng luôn nghĩ, em lớn rồi, tự chủ được, không cần phải anh đưa đón. Nhưng anh ạ, sự đưa đón không có nghĩa là sợ hãi, không có nghĩa là em không làm được, trước khi yêu anh em vẫn vậy, vẫn đi về mình, em làm được chứ. Nhưng em cần hơn cả chính là thái độ của anh, sự quan tâm của anh, và đó là tình yêu anh ạ.
Mỗi lần em kể chuyện mệt mỏi của mình ở công ty thì anh lại kêu em nói nhiều, rồi hay than vãn. Thực sự, em đâu còn ai để chia sẻ đâu anh? Em cần anh hơn ai hết, mong anh sẽ lắng nghe và hiểu em, sẽ cho em những lời động viên hoặc chỉ đến để ôm em vào lòng, vuốt tóc em như một lời nhắn nhủ rằng, em hãy yên tâm vì lúc nào cũng có anh bên cạnh.
Tất cả những thứ em cần, người đàn ông nào cũng có thể làm được nếu họ yêu em. Ai yêu cũng có thể dành cho người yêu mình những điều như thế. Nhưng anh thì không, anh cho đó là không cần thiết, chỉ yêu là đủ, quan tâm cũng có mức độ. Anh đã bao giờ nghĩ rằng, nếu anh rơi vào hoàn cảnh như em thì sẽ thế nào hay không? Em cảm thấy mình quá mệt mỏi khi lúc nào cũng phải nhắc nhở anh phải làm thế này, phải đối đãi thế kia với em. Em đâu phải là cô giáo, anh cũng không phải là học sinh để suốt ngày em đi chỉ cho anh những thứ mà ai cũng biết. Anh biết hết đó chỉ là anh bảo thủ không muốn làm mà thôi.
Bao lần em buồn, em khóc, em muốn chia tay, anh đều nói em hạch sách, bảo em làm nũng rồi dọa nạt anh. Em không dọa anh đâu anh ạ. Con người ta phải có tình cảm thì mới thể hiện được bằng cảm xúc, mới khóc được như vậy, em không phải là diễn viên đâu anh. Những giọt nước mắt của em là những giọt nước mắt từ tâm, giọt nước mắt đau đớn, mệt mỏi. Em cảm thấy mình yêu anh quá thiệt thòi.
Nay em dứt khoát chia tay, em nói với anh rằng mình đã có người mới, có người yêu thương em, quan tâm và lo lắng cho em. Nhưng anh lại không tin, anh còn bĩu môi, cười nhạo em, vì anh nghĩ, em sẽ chẳng bao giờ bỏ được anh. Anh à, anh đã nhầm. Có lẽ, vì em quá yêu anh nên anh coi thường em, anh luôn nghĩ, lúc nào giận nhau em cũng sẽ là người xuống nước, em có giận rồi cũng xong. Nhưng lần này thì không anh ạ, em đã quyết tâm rồi.
Giá như em trở về 2 năm về trước, biết đâu đó, em có thể cứ yêu anh như thế rồi cái gì đến thì đến. Nhưng anh ơi, em đã đến tuổi lấy chồng, em muốn tìm cho mình một bờ vai vững chắc, một người luôn thấu hiểu và lắng nghe em. Không còn thời gian để sửa chữa sự vô tâm của anh nữa, em đã cho anh quá nhiều cơ hội rồi!
Hôm nay, chúng ta chia tay, anh hãy nhớ ngày này và có thể coi đó là một kỉ niệm. Không lý do, không cần quá nhiều lời giải thích, chỉ là em cảm thấy quá mệt mỏi, phải dừng lại tất cả. Anh hãy đi con đường của anh, yêu người nào có thể khiến anh thoải mái vui chơi và chấp nhận tất cả tật xấu của anh vậy. Còn em, em phải từ bỏ anh rồi mặc dù em còn rất yêu anh.
Cám ơn anh quãng thời gian qua đã cho em biết tình yêu thực sự là gì!
Theo VNE
Vì... không yêu Cuộc sống cứ thế trôi qua, sự giả tạo êm ấm mà bố cố gắng để hàng xóm nhìn thấy khiến tôi ghét vô cùng. ảnh minh họa Những ngày còn bé, tôi vô tư hồn nhiên như đúng cái tuổi của mình. Nhưng dù bé thì tiếng bố chửi mẹ, tiếng mẹ khóc khi phải đi tìm bố trong một đám cờ...