Không tự tin tỏ tình vì nhà nghèo
Nhìn lại mình tôi thấy thật thảm hại, nhà nghèo, không biết chơi bời, đi học còn phải quá giang bạn bè, không có gì cả. Tôi sợ khi bày tỏ tình cảm em sẽ so sánh với người này người kia, đó là điều làm tôi đau lòng nhất.
Ảnh minh họa
Lại một đêm nữa trôi qua, lòng nhớ em khôn nguôi, hình bóng em cứ lởn vởn trong tâm trí không thể nào tách ra được. Trong lòng trống rỗng, tĩnh lặng như mặt gương, cuộc sống vô vàn phiền não.
Tôi sinh ra ở vùng quê thanh bình Đồng Tháp. Lúc đi học lớp 12 tôi có thương thầm một cô bé nhưng có vẻ cô ấy không thích tôi. Tuy biết rõ tình cảm nhưng cô ấy cứ vờ không biết, luôn kiếm cớ tránh mặt, nhiều lúc tôi muốn quên nhưng sao khó quá. Cứ như vậy, thời gian dần trôi qua, kỳ thi đại học cũng giúp tôi quên được tình cảm này. Sao đó gặp lại, tôi nửa đùa nửa thật hỏi cô ấy chuyện quá khứ, cô ấy bảo do tôi không bày tỏ tình cảm nên không thể đáp lại. Cô ấy thừa biết tình cảm tôi dành cho nhưng lại né tránh, giờ trách tôi không bày tỏ nên không thể đáp lại tình cảm của tôi. Lên đại học, tôi cố gắng học hành hy vọng đổi đời.
Video đang HOT
Năm thứ ba đại học tôi quen một người con gái dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng đầy mê hoặc. Tiếp xúc nhiều, tôi như bị hút vào tình yêu đó. Lúc đầu tôi cho rằng chỉ là ngộ nhận, càng ngày tôi càng nhớ và không thể quên em. Dặn lòng cố quên lại càng nhớ thêm.
Tôi như già trước tuổi, càng ngày càng xuống sắc. Chung dãy trọ cũng có nhiều người thích em, điều đó là dễ hiểu bởi người con gái ấy thì chàng trai nào không thích. Tôi yêu em bằng cách im lặng, lặng lẽ dõi theo, chỉ biết nhìn em từ xa, gửi gắm yêu thương qua từng ánh mắt trông ngóng. Có rất nhiều đối thủ nhưng trong đó có đối thủ mạnh nhất, con nhà giàu, biết chi tiền, sành điệu, hoàn toàn lấn ất các đối thủ khác. Còn tôi, nhìn lại mình thật thảm hại, nhà nghèo, không biết chơi bời, đi học còn phải quá giang bạn bè, không có gì cả. Tôi sợ khi bày tỏ tình cảm em sẽ so sánh với người này người kia, đó là điều làm tôi đau lòng nhất.
Nhiều lúc em ở nhà, tôi và cô bạn thân cố tình nói chuyện thật vui vẻ, để em hiểu lầm rồi nhân tiện thăm dò ý em như thế nào nhưng lại chẳng có gì xảy ra. Cuối cùng cơ hội đã đến, tôi cùng em làm món ăn vặt, chúng tôi trò chuyện thật vui, tôi kể những câu chuyện cười cho em nghe. Em cười đến tít cả mắt, đôi mắt đen to tròn long lanh như biết cười làm tim tôi xao xuyến, lúc đó ruột gan tôi như muốn nhảy lên. Đêm đó tôi nằm mà ngẫm nghĩ về tương lai tươi đẹp của hai đứa. Càng mơ mộng bao nhiêu tôi càng sợ mất em bấy nhiêu.
Rồi tôi mơ thấy em thuộc về người khác, đó chính là anh chàng con nhà giàu kể trên. Hai ngày sau, cơn ác mộng đã thành hiện thực, họ cùng nhau nhắn tin, chát cả ngày, quấn quýt trên Facebook như hình với bóng, còn đi học cùng nhau. Tôi choáng váng trước sự thật, lòng nặng trĩu, buồn bã khôn nguôi, học tập sa sút, sức khỏe suy giảm. Tôi không biết phải làm sao, mong mọi người giúp đỡ. Có nên bày tỏ rồi chiến đấu đến cùng dù tôi không đủ tự tin, cũng chẳng có gì cả? Hay tôi đành lặng lẽ chôn vùi cảm xúc để quên đi em.
Theo VNE
Giữ chồng
Vợ thấp bé, gương mặt không có gì nổi bật. Điều đó không quan trọng vì tôi thích người phụ nữ thông minh, hiền hậu. Tôi đã chọn cô bé nhỏ nhắn học giỏi nhất khối 11, sau tôi một lớp.
"Cô bé" sống chung nhà với tôi hơn 15 năm, cung nhau chia bui se ngot. Hai đứa con đã qua tiểu học. Vây mà "cô bé" vẫn chưa hoàn toàn tin vào tình cảm của chồng. "Cô bé" canh giữ tôi nghiêm ngặt đến phát bực.
Ba tôi mất sớm, người thân duy nhất còn lại bên họ nội là chú Út. Nghe tin chú bệnh nặng, tôi hoảng hốt thu xếp đồ đạc chuẩn bị về thăm. Vợ nhất định không cho tôi đi một mình. Theo cùng thì không thể, vì cơ quan cô ấy đang lúc bê bôn công việc. Lý do đơn giản chỉ vì ngày trước có một cô gái ở quê thích tôi, từ thuở mười lăm, mười sáu. Giờ cô ấy vẫn chưa lập gia đình và vì vậy vợ tôi... lo lắng. Nhiều lần tôi giải thích đó chỉ là tình cảm đơn phương của người ta song vợ vẫn không yên lòng. Nàng ra "tối hậu thư" rằng tôi không được tiếp xúc, phải tránh xa cô ấy. Người cùng quê, lại là bạn cũ, gặp nhau không chào, không thăm hỏi, coi sao được. Vợ chồng vì chuyện này mà hục hặc hoài.
Với người bạn cũ thỉnh thoảng gặp nhau còn vậy, chuyện vợ "siết" mối quan hệ bạn bè hàng ngày khiến tôi nhức đầu hơn. Điện thoại tôi bị vợ săm soi từng cuộc gọi, tin nhắn. Thỉnh thoảng cô ấy cũng vờ mượn laptop của tôi để kiểm tra khắp "hang cùng ngõ hem" xem có "vết tích" gì không. Hễ thấy cô đồng nghiệp hay bạn học cũ nào có vẻ xinh xinh trao đổi trò chuyện với chồng là vợ bắt đầu kiếm chuyện gây gổ, buộc chồng phải tránh xa họ. Tính tôi cởi mở vui vẻ, thích giao lưu bè bạn, mà bắt quanh năm suốt tháng chỉ biết đến vợ con, thật khó chịu.
Vợ cũng dựng lên một bức tường trong các mối quan hệ bè bạn của hai vợ chồng. Tôi không được giao du với tất cả bạn nữ của cô ấy. Và đương nhiên, vợ luôn tỏ ra xa lạ với tất cả bạn khác phái của chồng. Thỉnh thoảng bạn chồng đến nhà chơi, vợ sa sầm nét mặt, viện cớ bận bịu hoặc không khỏe để lảng tránh, chưa bao giờ cùng tôi niềm nở tiếp khách.
Tôi nhiều lần nói với vợ: vợ chồng phải tin tưởng và tạo cảm giác thoải mái cho nhau. Sống cùng nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ vợ không hiểu tính chồng? Đàn ông một khi đã có ý lăng nhăng thì phụ nữ giữ cách nào đêu không nổi. Và không phải người đàn ông nào cũng "ham của lạ", coi nhẹ gia đình. Vẻ đẹp của người phụ nữ không chỉ thể hiện ở sắc vóc. Không cần biết trông ra sao, hễ người đàn ông đã chọn thì nhất định với anh ta, cô ấy là người vừa ý.
Suy nghĩ mông lung rồi kém tự tin, sinh đủ thứ "chiêu trò" để giữ chồng như giữ một vật sở hữu sẽ khiến chồng cảm thấy tù túng, nhiều lúc muốn "bứt phá", muốn "tự do". Chẳng phải không ít cuộc hôn nhân đổ vỡ chỉ vì các ông chồng bị vợ "trói tay trói chân" đến ngột ngạt đo sao?
Theo VNE
"Trần đời tôi chưa thấy... bà dâu nào như nó!" Tôi làm mẹ chồng cũng cả chục năm có lẻ. Dâu lớn dâu bé đủ cả, đứa nào cũng ngoan ngoãn với nhà chồng. Thế mà... ... Từ lúc thằng út nhà tôi cưới vợ thì nảy nòi ra loại con dâu trên trời rơi xuống. Tôi tưởng nó là đứa có ăn học đàng hoàng nên mới đồng ý cho về làm...