Không thể yêu anh khi người phụ nữ khác phải khổ
Tôi đã trải qua một cuộc tình 7 năm và 13 năm hôn nhân với một người, rồi chia tay vì không thể chịu đựng được tính vũ phu, ham nhậu nhẹt của chồng.
Bước vào hôn nhân, tôi thấy mình rơi vào địa ngục, một cuộc sống hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng. Vì con, tôi cố gắng duy trì hôn nhân của mình, trọn vẹn trước sau. Tuy nhiên, anh không hề nhìn thấy những hy sinh của vợ, “được voi đòi tiên”, cả một chuỗi năm tháng tôi nhu nhược hy sinh và cố gắng, cho anh những cơ hội sửa sai, hoàn thiện mình, anh không làm được. Tôi phải tự buông bỏ để giải thoát, chọn cách sống bình yên cho mình và hai đứa con. Sau 2 năm ly hôn, anh có người khác, đến lúc tôi thật sự thảnh thơi nhẹ nhõm, anh không còn quấy quả mẹ con tôi, không đến phá phách khi say. Anh cố gắng làm lại từ đầu. Mẹ con tôi tự lo lắng cho nhau, tự nuôi nhau mà không nhận bất kỳ khoản trợ cấp nào từ anh.
Tôi như người đánh mất thanh xuân của mình, sống trong sự cống hiến. Tôi làm việc quần quật như chỉ sống có một lần vậy, chẳng cho phép mình ốm. Thời gian này, một người bạn đã thầm thương nhớ tôi, anh luôn xuất hiện khi cần thiết, giúp mẹ con tôi vượt qua giai đoạn khó khăn sau hôn nhân tan vỡ. Tôi thấy mình thật may mắn vì không bệnh tật, không ốm đau, bên cạnh có những người bạn tốt, luôn sẵn sàng giúp đỡ mình khi cần.
Tôi đã không vượt qua được sự cô đơn của mình, chấp nhận tình cảm của anh, một tình huống tôi biết chẳng ai có thể chấp nhận. Anh đã âm thầm đi bên tôi như thế, chúng tôi dành cho nhau những gì tốt đẹp nhất có thể. Rồi tôi cũng nhận ra mình không thể làm một người khác khổ như tôi. Tôi chủ động chia tay, chấm dứt mối quan hệ này. Lý do tôi đưa ra anh không thể nói gì được, tôi là phụ nữ, cũng như vợ của anh ấy, chị ấy cần anh, con anh cần anh, tất cả anh đang có là cả một sự cố gắng suốt những năm tháng trai trẻ, là thành quả bao công lao anh có được, anh đừng tự phá vỡ nó. Cái tôi cần anh không thể mang tới, cái tôi muốn là một mối quan hệ đàng hoàng, cả thời gian, con người và tất cả cho cuộc sống, chứ không phải những điều không thực tế, những phút giây “tranh thủ” vì thời gian không nhiều, không thể là một góc nhỏ của anh, điều đó chẳng ai có thể chấp nhận.
Anh im lặng, nói hãy cho anh thời gian, ít nhất là vài ba năm nữa, khi con cái lớn lên, đi học đại học. Tôi chẳng thể đành lòng muốn điều đó xảy ra, vì tôi mà một người phụ nữ khác lại khổ. Anh nói vợ anh biết chuyện, cũng làm ầm ĩ lên nhiều lần, họ cãi vã nhau hàng ngày, anh đều nín nhịn, chủ động làm mọi việc để không ảnh hưởng đến tôi, chịu đựng tất cả những gì từ áp lực gia đình cốt để tôi an toàn, không ai có thể đụng tới sự bình yên của mẹ con tôi. Anh chấp nhận im lặng và duy trì hôn nhân, chờ con cái lớn sẽ giải quyết êm xuôi. Anh nói sống đã không hợp nhau, lại hay cãi vã, chỉ ở bên tôi là anh thấy bình yên, có động lực sống và làm việc. Càng nghĩ tôi càng thấy mình không thể, cũng không để anh mất đi gia đình.
Video đang HOT
Tôi ra đi, cấm cản không cho anh tới gần. Anh chỉ im lặng và lao vào công việc với những trận tiếp khách thâu đêm suốt sáng. Anh gầy đi trông thấy, thỉnh thoảng nhắn tin cho tôi như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn là nhớ thương, chia sẻ công việc, áp lực cuộc sống. Tôi chỉ nghe và không nói gì thêm, không thể hiện sự đồng cảm, không cho anh hy vọng, tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi sẽ im lặng được đến bao giờ, chịu đựng nổi không? Khi đối diện với mình là cả một nỗi đau thắt tim gan, tôi tàn nhẫn với chính mình, tàn nhẫn với anh, với tất cả những gì đã qua. Tôi rất muốn cân bằng lại cuộc sống, tự thoát ra nỗi đớn đau này, gần như kiệt sức. Tôi phải làm sao đây, thật sự rất đau?
Theo vnexpress.net
Chỉ 2 tiếng ở nhà trông con cho vợ mà tôi ngỡ như thiên thu vì trận khóc gắt ngủ của con
Nhìn thằng bé ngủ, tôi lại càng ân hận và trách bản thân mình vô hạn...
Vợ tôi mới sinh con 2 tháng. Của đáng tội, được thằng cu đầu lòng nên tôi mừng lắm. Tôi luôn theo sát quá trình chăm sóc con của vợ, để kịp thời trấn chỉnh nếu cô ấy làm sai.
Nhưng có vẻ vợ tôi không phải người phụ nữ khéo léo, giỏi chăm con. Bằng chứng là cô ấy thường xuyên để con khóc khiến thằng bé khản cả cổ, tôi cũng xót ruột theo.
Con khóc vợ tôi không dỗ ngay, thậm chí chẳng biết dỗ con nên thằng bé cứ khóc mãi. Lần nào vừa nghe tiếng con khóc tôi cũng phải quát nạt thì cô ấy mới bế thằng bé lên. Đã thế còn ngụy biện rằng, quá ôm ấp, vỗ về trẻ nhỏ chỉ khiến nó càng hư. Chậm một chút để con khóc vài tiếng cũng chẳng sao. Người mẹ thương con mà như thế ư?
Cô ấy còn ngụy biện rằng, quá ôm ấp, vỗ về trẻ nhỏ chỉ khiến nó càng hư. (Ảnh minh họa)
Hôm đó là chủ nhật, cô bạn thân của vợ tôi tới chơi, rủ vợ tôi đi mua sắm. Tôi bảo cô ấy cho con ăn no, tôi sẽ ở nhà trông thằng nhỏ giúp 2 tiếng.
Con trai ăn no nằm trên giường ê a nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ bụng, lát nữa về phải phê bình vợ một trận mới được. Trông con như thế này quá nhàn luôn.
Tôi đang định mở máy tính lên làm việc thì con trai ọ ẹ chuẩn bị khóc. Biết cu cậu muốn ngủ, tôi nhẹ nhàng bế con lên, đi đi lại lại. Chắc mẩm thằng bé sẽ nhanh chóng ngủ thiếp đi, nào ngờ nó càng khóc to, nhắm mắt gào một mạch, không thèm đếm xỉa gì tới những chiêu trò nựng nịu của tôi.
Tôi càng dỗ dành, nó càng khóc tợn. Tôi phải công nhận tiếng trẻ con khóc là một trong những âm thanh kinh khủng nhất, kích thích cảm xúc và trí não, khiến người khác muốn phát điên.
Đây là tôi mới trông con có 2 tiếng, bình thường vợ tôi ở nhà trông con hẳn 24 tiếng ấy chứ! (Ảnh minh họa)
Cả nửa tiếng bế ru thằng bé gắt ngủ, tôi sắp gãy cả tay tới nơi. May sao cuối cùng nó cũng ngủ cho. Tôi nhẹ nhàng đặt con xuống giường, hòng giải phóng cho đôi tay khốn khổ. Nào ngờ, lưng vừa chạm vào giường, thằng bé lại nhăn mặt và gào toáng lên.
Lặp lại một vòng dỗ dành tương tự, tôi phải cố gắng kiềm chế chính mình không đập phá, quăng ném đồ đạc để phát tiết cảm xúc. Cũng may tôi vẫn còn lí trí, nếu không chắc đã vứt luôn thứ đồ ồn ào trên tay mình đi cho rảnh nợ. Lần này tôi không dám đặt nó xuống giường nữa, chấp nhận ngồi gật gù bế con trên tay cho nó ngủ tròn giấc.
Nhìn thằng bé ngủ, tôi lại càng ân hận và trách bản thân mình vô hạn. Đúng là không tự tay làm thì không bao giờ có thể hiểu được nhọc nhằn của những việc tưởng chừng như đơn giản, nhỏ nhặt là trông con này.
Trước nay tôi luôn cậy mình làm ra tiền, khoản chăm sóc con khoán trắng cho vợ. Giờ mới nhận ra, trông một đứa trẻ còn căng thẳng và mệt mỏi hơn đi làm kiếm tiền nhiều! Đây là tôi mới trông con có 2 tiếng, bình thường vợ tôi ở nhà trông con hẳn 24 tiếng ấy chứ!
Tôi đã nghĩ đến chuyện thuê người giúp việc đỡ đần vợ nhưng thấy quá phức tạp. Giờ tìm người giúp việc tốt đã khó, rồi còn bao thứ phát sinh nữa. Mà tôi thì quá bận rộn, thật chẳng biết làm sao để giúp vợ mọi người ạ.
(ngocduy89...@icloud.com)
P.G.G
Theo toquoc.vn
Em đứng chờ sự hồn nhiên của phố Người ta ngã giá cho một chuyến đò chiều, em ngã giá sự sống còn của thời gian bằng lá. Hà Nội một ngày em đứng chờ sự hồn nhiên của phố hoa không nở khép hờ mi kí ức ngẩn ngơ Hà Nội một ngày em đứng chờ sự hồn nhiên của phố. Ảnh minh họa: Giang Trịnh - Minh Hải chiều...