Không thể thuyết phục được vợ về nhà nội ở
Tôi thực sự không muốn ép vợ phải về nhà nội sống nhưng tôi đã nói với cô ấy hết nước hết cái rồi mà vợ tôi vẫn nhất quyết ở nhà ngoại. Tôi không biết vợ tôi đang nghĩ gì nữa.
Chào Hải Yến – Tác giả tâm sự: “Chồng lúc nào cũng bắt đóng đô ở nhà nội” và tất cả bạn đọc mục Tâm sự!
Hôm nay trong tâm trạng chán nản và buồn vô cùng, tôi vô tình đọc được bài viết này của bạn. Đọc xong hoàn cảnh của bạn, tôi chỉ ước giá như vợ tôi cũng được một phần những suy nghĩ “vì nhà chồng” như bạn thì hay biết mấy. Ít ra, chúng sẽ làm tôi không phải khó xử, đắn đo và buồn rầu như thế này.
Chuyện là, nhà tôi chỉ cách Hà Nội 11km. Trước đây khi chưa lấy vợ, tôi vẫn hàng ngày sáng đi tối về nhà mình. Còn vợ tôi, em là con gái thành phố. Bố mẹ vợ chỉ có 2 con là vợ tôi và cậu em vợ đang du học xa nhà. Trước khi làm đám cưới, tôi đã nhiều lần thuyết phục vợ về ở nhà với bố mẹ tôi nhưng vợ tôi không đồng ý. Nhà tôi cũng chỉ có 2 anh em trai và bố mẹ già. Bố mẹ tôi rất thoải mái và chăm lo cho các con. Nhà tôi lại rất rộng rãi và mát mẻ.
Thế nhưng, thuyết phục thế nào, vợ tôi cũng không đồng ý. Em nói rằng, em muốn ở nhà ngoại để tiện chăm sóc ông bà ngoại khi cậu em đi du học chưa về. Với lại, ở nhà ngoại đi làm gần hơn. Chưa kể nếu vợ chồng sinh em bé, bà ngoại sẽ đỡ đần em nhiều. Em bảo cứ ở nhà ngoại đi làm và chăm nom ông bà ngoại cho đến khi cậu về nước thì sẽ về nhà ông bà nội ở.
Video đang HOT
Nói thực trước khi cưới, tôi cũng không kiên quyết lắm và cũng muốn tạo điều kiện cho vợ có cơ hội báo hiếu ông bà ngoại nên tôi cũng nhiều lần thuyết phục ông bà nội cho vợ chồng tôi ở nhà ngoại. Tôi nghĩ sau khi cưới, đặc biệt là khi có con, tôi sẽ thuyết phục được vợ.
Sau khi cưới nhau, hai vợ chồng tôi ở lại nhà bà ngoại và đi làm. Công việc của 2 vợ chồng khá áp lực và mệt mỏi nhưng may mắn được ông bà ngoại chăm sóc và cơm nước sẵn sàng, nên hai đứa đi làm về là ngồi vào ăn. Cuộc sống ở nhà ngoại cũng không có bất cứ mâu thuẫn nào vì ông bà ngoại cũng rất thoải mái và dễ chịu. Nhưng là con trai lớn trong gia đình, nhà lại không quá xa Hà Nội mà phải ở nhà ngoại, nói thực tôi không thích một chút nào, tôi cũng không bằng lòng và đồng tình với quyết định này của vợ tôi.
Thời gian đầu, 2 vợ chồng tôi cuối tuần nào cũng về nhà nội chơi. Thậm chí những đợt lễ tết vợ chồng tôi đều thu xếp về nhà nội mấy hôm liền. Lần nào về, ông bà nội cũng nhắc và động viên khéo vợ chồng tôi về nhà mà ở. Cho tới khi chúng tôi có con gái đầu lòng, vợ tôi ít về nhà nội hẳn. Biết là có con nhỏ, thời gian bận rộn hơn rất nhiều, tôi cũng rất thông cảm với vợ điều ấy. Nhưng vợ tôi cứ lấy đó là lý do để không về nhà nội nữa.
Ông bà nội vì thấy con dâu và cháu không về thường xuyên như trước nên thỉnh thoảng ngoài gọi điện giục vợ chồng tôi về, ông bà còn đi xe ra Hà Nội thăm cháu. Những lần như thế, ông bà lại bày tỏ mong muốn vợ chồng tôi về nhà nội ở để ông bà tiện chăm nom và trông cháu giúp. Đi làm sẽ hơi xa hơn một chút, nên 2 vợ chồng cố gắng khắc phục. Thế nhưng lần nào ông bà nội nói đến chuyện về nhà nội ở, vợ tôi đều gạt đi bảo: “Cho con ở đây chăm sóc ông bà ngoại cho đến khi cậu về nước. Với lại vợ chồng con ở đây để đi làm cho tiện”. Những lúc nghe vợ tôi nói thế, ông bà nội đều không có ý kiến gì.
Là đàn ông, là chồng và là con của bố mẹ, tôi thật sự khó nghĩ. Thật tâm tôi thừa biết, vợ chỉ lấy cái cớ cậu đi du học để ở lại nhà ngoại. Còn thực tế, vợ tôi nhiều lần nói rằng cả tuần đi làm việc mệt mỏi rồi nên muốn cuối tuần nghỉ ngơi ở nhà chơi với con không muốn về nhà nội nữa. Nhưng tôi thấy, về nhà nội vợ tôi cũng chẳng phải làm gì nhiều cả. Bởi nhà tôi rất neo người, em trai thì đi suốt, chỉ có mỗi ông bà nội và vợ chồng tôi. Cơm nước những lần em về, mẹ tôi đều là người phục dịch con dâu. Vợ tôi chỉ loanh quanh đứng phụ mẹ chồng nấu. Thế mà em vẫn kêu là mệt mỏi và không thoải mái là sao?
Vì không về nhà nội nhiều nên vợ tôi không quen nhiều hàng xóm và không mấy gần gũi với chị em cô bác nhà nội. Do đó, vợ tôi toàn kêu buồn và cảm thấy tù túng khi ở đây. Mặt khác theo như vợ tôi nhiều lần nói thì cô ấy rất sợ phải ở chung với ông bà nội vì sợ những mâu thuẫn nàng dâu mẹ chồng như nhiều đồng nghiệp của cô ấy.
Cũng chỉ còn mấy tháng nữa là cậu sẽ du học về nước, thế nhưng dù không còn lý do gì nữa, vợ tôi vẫn chưa đồng ý về nhà nội ở. 3 năm ở nhà ngoại, giờ là lúc tôi rất muốn về lại nhà mình. Dù sao ở nhà của chính bố mẹ đẻ, tôi thấy thoải mái hơn. Nhưng vợ tôi thì không thế. Điều này làm tôi mệt mỏi quá chừng.
Thi thoảng cuối tuần, không thuyết phục được vợ về nhà nội chơi, tôi lại tự về nhà cuối tuần một mình. Lần nào về, ông bà nội cũng hỏi con dâu và cháu khiến tôi toàn phải lấy lý do nào đó để chống chế. Bố mẹ tôi có vẻ cũng rất buồn, thậm chí nhiều lần còn nghĩ vợ chồng em đang cãi nhau hay sao mà vợ chồng không cùng về nhà nội. Tuy nhiên, dường như bố mẹ tôi cũng không dám gây thêm áp lực cho con trai mình vì sợ ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng tôi.
Tôi thực sự không muốn ép vợ phải về nhà nội sống nhưng tôi đã nói với cô ấy hết nước hết cái rồi mà vợ tôi vẫn nhất quyết không chịu về nhà nội. Tôi không biết vợ tôi đang nghĩ gì nữa. Tôi sợ nếu chuyện này không quyết được sớm chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng tôi. Tôi phải làm thế nào để thuyết phục vợ khi vợ khăng khăng không muốn về nhà nội sống?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lúc nào chồng cũng bắt vợ con "đóng đô" ở nhà nội
Lấy nhau được 7 năm nay, nhưng mình lúc nào cũng buồn bực và ấm ức về chồng vì lúc nào anh cũng muốn vợ con "đóng đô" ở nhà nội dù là những ngày cuối tuần hoặc thậm chí ngày lễ, tết.
Yêu nhau rồi làm đám cưới, mình may mắn không phải làm dâu nhà chồng như nhiều chị em khác. Bởi vì chỉ sau 1 tuần về quê cưới xin, vợ chồng mình đã lên Hà Nội sống và làm việc. Chỉ cuối tuần 2 vợ chồng mình mới về quê nội thăm bố mẹ chồng. Nhà của vợ chồng mình ở trên Hà Nội này cũng phần lớn là tiền của ông bà nội cho.Vợ chồng mình chỉ góp một phần nào.
Nhà chồng mình có 2 anh em trai và một chị gái. Hiện cả ba chị em nhà chồng đều đã có gia đình riêng. Chị chồng lấy chồng cách nhà 5km nhưng chị cũng ít khi về thăm nhà được vì bận con nhỏ. Em chồng thì lấy vợ ở làng nên cũng sống cùng với bố mẹ chồng. Chỉ có vợ chồng mình thì đều làm việc trên này nên bố mẹ chồng tích cóp mua đất tại đây cho vợ chồng mình ở. Mình rất biết ơn ông bà nội vì luôn chăm lo vun vén cho các con các cháu.
Còn về chồng mình, anh là người đàn ông điềm tính, nền nã và rất có trách nhiệm với gia đình. Anh cũng yêu chiều vợ con hết mực. Mình cảm thấy khá may mắn khi có một người chồng như anh. Nhưng thực sự, cái tính gia trưởng và lúc nào cũng chỉ chăm chăm bắt vợ con về nhà nội của chồng thì mình không thể nào tiêu hóa nổi dù đã rất thông cảm và chiều chồng.
Ở nhà mình hầu như đã thành cái lệ, cứ cuối tuần cả nhà mình gồm chồng vợ và hai con trai nếu không bận rộn gì thì đều "mặc nhiên" phải về nhà ông bà nội. Ban đầu vì nghĩ bố mẹ chồng cũng như bố mẹ đẻ nên mình thường chiều chồng mà thoải mái về nhà nội chơi không hề ý kiến gì. Nhưng suốt 7 năm nay, chồng mình vẫn cứ thản nhiên duy trì thói quen này làm mình không khỏi ấm ức. Mình để ý thấy một năm rất họa hoằn chồng mới về nhà ngoại. Số lần anh cùng mẹ con mình về nhà ngoại chỉ đếm trên đầu ngón tay trong năm dù cho nhà ngoại chỉ cách nhà chồng có 7km. Ông bà ngoại cũng rất quý mến con cháu và chính bản thân chồng mình nhiều lần xuýt xoa với vợ rằng: "Anh có bố mẹ vợ thật tâm lý và tuyệt vời".
Với chồng mình, nhất nhất mọi thứ, nhất nhất mọi lần về quê anh phải "ưu tiên" 100% cho nhà nội hết. Mình tưởng ngày cuối tuần thì vậy, nhưng ngày lễ thì phải khác. Nhưng không những ngày nghỉ lễ dài như mùng 2-9, 30-4 mọi năm, anh muốn cả gia đình về nhà nội. Những ngày nghỉ này, chồng lại cố gắng thu xếp về từ hôm trước và chơi bù khú hết mấy ngày nghỉ lễ đến sát sàn sạt ngày phải lên đi làm thì mới chịu lên Hà Nội. Nhiều lúc vì quá bất mãn và ấm ức khi thấy chồng không cho vợ con về nhà ngoại chơi, mình cũng nhắc thẳng anh. Nhưng anh toàn bảo, có mấy hôm nghỉ cho các con về đây chơi với ông bà nội cho vui. Con dâu như mình cũng có cơ hội chăm sóc, gần gũi bố mẹ chồng hơn. Với lại ở nhà nội cả nhà đều rất thoải mái.
Ngay cả đợt nghỉ Tết vừa rồi cũng vậy. Suốt gần 1 tuần nghỉ Tết, anh chỉ đưa vợ con về nhà ngoại đúng 1 lần. Đó là buổi chiều 30 Tết anh đưa vợ con về đưa lễ Tết và chúc Tết ông bà ngoại luôn. Còn lại hầu hết mấy ngày Tết nhất, anh lúc nào cũng ở nhà ông bà nội. Nhiều lần mình đã gợi ý chồng ghé thăm nhà ông bà ngoại một lúc là y như rằng chồng lại cằn nhằn. Anh bảo ông bà ngoại còn khỏe, lại có dì đảm đang lo hết. Còn ở đây, bố mẹ chồng già hơn và muốn được gần con cháu nhiều hơn.
Như đợt nghỉ lễ 30-4 và mùng 1-5 sắp tới, ngay từ đầu tuần rồi, chồng mình đã nói ráo vợ con phải đóng đô về nhà ông bà nội hết cả 4-5 ngày nghỉ. Lần này thì mình tỏ thái độ ra mặt. Mình bảo: "Anh cho 1 đứa về nhà nội còn em cho một đứa về nhà ngoại. Em cũng phải về thăm bố mẹ của mình chứ. Cho con đi lấy chồng xa 7km mà ông bà ngoại chả được gặp con cháu của mình. Còn anh muốn đóng đô ở nhà nội bao nhiêu thì tùy". Nghe mình phản kháng lại bằng lời nói khá gay gắt, chồng mình tỏ ra rất cáu giận và nói những lời chê trách mình.
Mấy hôm nay mình tủi thân và buồn ghê gớm khi chồng lúc nào cũng chăm chăm kế hoạch về nhà nội mà chả đoái hoài gì đến cho mẹ con mình về nhà ngoại. Mình biết chồng vẫn rất chu đáo với bên ngoại. Bằng chứng là chồng hay bảo mình mua sắm thứ này thứ kia cho nhà ngoại, mua cái này cái nọ tặng bố mẹ mình nhưng mình không thích kiểu lần về quê nào cũng là về nhà nội như thế. Chẳng lẽ cứ đi lấy chồng là mất nhà, mất quê? Sao lần tụ tập nào, lần nghỉ lễ nào hay lần về nào cả nhà mình đều phải đóng đô ở nhà ông bà nội? Lần này mình có nên bỏ mặc chồng để đưa con về thăm ông bà ngoại không? Nhưng về nhà ngoại một mình, mình lại thấy tủi thân lắm.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi vẫn đang đợi "Bạn xấu của tôi, người bạn mà không ai có thể thay thế được". Bạn xuất hiện trong đời tôi không phải là tình cờ, chúng ta đã có 4 năm học chung lớp, 7 năm chung một mái trường và có đến 12 năm làm bạn. Ngày ấy bạn là một cậu bé nhỏ nhắn, tinh nghịch nhưng lại được rất nhiều...