Không thể đến với nhau chỉ vì tôi không phải là “đàn bà”
Đối với anh, điều khiến anh thất vọng vì tôi chưa phải là một ả đàn bà như anh đã nghĩ. Và đó chính là lý do khiến chúng tôi không thể tiến xa hơn trong mối quan hệ này.
Tôi mới chỉ là một cô gái 20 tuổi tròn, một độ tuổi tràn trề sức xuân. Nhưng những gì tôi đã phải trải qua khiến tôi già dặn hơn so với những cô gái khác.
Tôi yêu màn đêm, vì chỉ có khoảng thời gian này, tôi mới có thể trở lại là chính mình. Vì thế nơi tôi thường lui đến là những quán bar với ánh đèn mờ ảo, với những bản nhạc dance khiến tôi không thể đứng im. Và cũng chính tại nơi này, tôi đã gặp anh – một duyên phận mà tôi đã có dự cảm chẳng hề tốt đẹp.
Tối hôm đó tôi đi cùng với một người bạn đến dự tiệc. Gặp anh, tôi chẳng có chút gì ấn tượng. Anh cũng chỉ như bao người khác mà thôi. Nhưng tôi là một cô gái đẹp lạ có đôi mắt với nỗi buồn xa xăm. Anh có lẽ đã để ý từ khi tôi xuất hiện và anh bắt chuyện với tôi.
Tôi mới chỉ là một cô gái 20 tuổi tròn, một độ tuổi tràn trề sức xuân. Nhưng những gì tôi đã phải trải qua khiến tôi già dặn hơn so với những cô gái khác (Ảnh minh họa).
Anh bảnh bảo, quyến rũ một cách kì lạ. Anh đã có tất cả những gì mà một người đàn ông cần có, một người trong mơ tôi cũng không thể vẽ ra. Anh nói tôi là “Một người đàn bà đau khổ”. Khi tôi hỏi tại sao thì anh không nói, chỉ mỉm cười một cách đầy bí ẩn.
Anh xin số, tôi đã từ chối khéo. Nhưng rồi vì nể người bạn đi cùng, tôi đã miễn cưỡng cho anh. Tôi đã ngà ngà say và anh xung phong lái xe đưa tôi về nhà. Ngồi trong xe, anh đã ôm và hôn tôi. Như một phản xạ tự nhiên của tuổi trẻ, tôi ngã vào anh.
Trong giây phút đó, tôi biết mình đã phải lòng anh. Tôi có thể sống buông thả với cuộc sống, nhưng không có nghĩa tôi buông lơi bản thân mình. Anh và tôi không có một đêm vượt rào vì tôi vẫn còn là trinh nữ …
Video đang HOT
Những tưởng điều này sẽ khiến anh vui nhưng tôi đã lầm. Vài lần sau đó đi cùng anh, tôi cũng đều say. Đối với anh, điều khiến anh thất vọng vì tôi chưa phải là một ả đàn bà như anh đã nghĩ.
Tôi và anh đã tranh cãi vì điều này nhiều lần và sau những lần đó, anh đều bỏ tôi một mình ngoài trời đêm tối. Tôi dằn vặt và đau khổ vì điều này vô cùng. Tôi chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện đó với một người nào khác không phải chồng mình.
Nhưng khi gặp anh, tôi đã có những suy nghĩ điên rồ nhất trong đời. Giá như tôi đã từng là đàn bà? Hay là tôi vì anh mà dâng hiến?
Về phía anh, tôi vẫn không thể nắm bắt được những gì anh đang suy nghĩ. Ở người đàn ông đó, tôi không có cảm giác an toàn. Liệu khi tôi thành người đàn bà của anh rồi, anh sẽ yêu thương hay bỏ rơi tôi? Chính vì những suy nghĩ dằn vặt đó, tôi đã quyết định rời xa anh dù rất đau khổ.
Nhưng lí trí không thể thắng được con tim. Dù đã rất cố gắng để quên anh nhưng tôi đều là kẻ thất bại. Anh gọi, anh cần, tôi vẫn đến. Và khi tôi cần, tôi gọi chẳng thấy có sự xuất hiện của anh, mặc dù tôi đã vứt hết lòng tự trọng để cầu xin anh.
Một thời gian sau đó, tôi và anh không gặp lại nhau. Và đó cũng là những chuỗi ngày đau khổ nhất của tôi khi phải nén lòng để không nhắn tin hay gọi điện cho anh. Tôi lao đầu vào công việc, mong sao có thể quên được anh. 24 giờ một ngày, tôi vẫn nhớ anh 7 ngày trong tuần. Chỉ là nhớ thương thôi và trái tim cũng lành lặn lại đôi phần.
Bẵng đi một thời gian, anh tìm đến tôi. Trong phút yếu lòng, tôi đã không thể từ chối. Anh vẫn vậy, vẫn luôn là người đàn ông hiểu tôi hơn ai hết. Trong lòng cả hai vẫn luôn có một vị trí đặc biệt dành cho nhau.
Nhưng khi gặp anh, tôi đã có những suy nghĩ điên rồ nhất trong đời. Giá như tôi đã từng là đàn bà? Hay là tôi vì anh mà dâng hiến? (Ảnh minh họa)
Và đêm đó tôi lại say, chúng tôi lại tranh cãi và anh lại một lần nữa bỏ rơi tôi. Kì lạ là tôi không hề có một ý nghĩ oán trách anh tại sao lại làm thế với tôi. Bức tường khiến chúng tôi không thể đến với nhau chỉ vì tôi không phải là đàn bà ư? Điều này có quá nhẫn tâm với tôi không?
Anh vẫn luôn hi vọng và chờ đợi tôi thay đổi. Và tôi đã thay đổi. Tôi bây giờ không còn những suy nghĩ quá khắt khe về chuyện này nữa. Tôi đã có những suy nghĩ thoáng hơn và cởi mở hơn về vấn đề này. Nhưng khi tôi thành người đàn bà của anh rồi, liệu cuộc đời tôi sẽ đi đến đâu? Có hồi kết không? Hay vẫn là chiếc thuyền lênh đênh trôi dạt mãi tận phương nào?
Xin hãy cho tôi lời khuyên tôi phải làm thế nào với người đàn ông này đây? Tôi có nên trở thành người đàn bà của anh để chúng tôi có thể tiến xa hơn trong mối quan hệ này?
Theo VNE
Đây có phải lần đầu quan hệ của em không?
Khi đang quấn quýt bên nhau, anh bỗng hỏi tôi: "Đây có phải lần đầu quan hệ của em không?"
Khi đang quấn quýt bên nhau, anh bỗng hỏi tôi: "Đây có phải lan dau quan he của em không?"
Ngày tôi đang rơi vào trạng thái buồn bã, đau khổ vì bị người yêu phản bội thì anh đã đến bên tôi. Dù lúc đó không có bất cứ cảm giác rung động nào với anh nhưng tôi vẫn nhận lời đi chơi với anh... như để khỏa lấp nỗi đau trong lòng mình.
Tôi cảm thấy có lỗi với anh khi mình không còn trong trắng (Ảnh minh họa)
Tôi và anh quen nhau rất vô tình. Anh là anh trai của cô bạn cùng phòng tôi. Anh nhờ cô ấy giới thiệu cho anh một người để làm bạn và cô ấy đã gửi số tôi cho anh. Ngày tôi biết anh cũng là lúc trong lòng tôi đau khổ nhất. Anh đã đến bên tôi, lắng nghe tôi khóc lóc, chia sẻ những nỗi đau trống trải cùng tôi. Và tôi đã thật ngốc nghếch khi nhờ anh chở mình đi lang thang qua nhà người yêu cũ bởi, tôi luôn hy vọng có một ngày nào đó, người ấy sẽ quay lại với tôi.
Anh vẫn âm thầm ở bên tôi, đưa tôi đi chơi sau mỗi giờ tan trường và dẫn tôi đi ăn khuya mỗi ngày tôi đi làm thêm. Ngày qua ngày, cứ thế, nỗi buồn trong tôi đã không còn... và tôi cũng không thể biết được tình cảm anh dành cho tôi là tình yêu hay tình cảm anh em nhưng tôi mặc kệ. Anh coi tôi là gì cũng được, dẫu sao tôi có anh ở bên cạnh là vui lắm rồi. Và cứ như thế, tôi yêu anh từ lúc nào cũng không hay biết.
Và chẳng bao lâu sau, chúng tôi chính thức trở thành người yêu của nhau. Dù rất yêu anh nhưng tôi thực sự rất buồn và giận bản thân mình vì đã không còn trong trắng khi đến bên anh. Nghĩ vậy nên tôi rất yêu thương anh và luôn cố gắng không làm anh phải buồn lòng vì mình.
Tôi nhớ rất rõ cái ngày chúng tôi quấn quýt bên nhau... Khi anh hỏi tôi: " Đây có phải lan dau quan he ?". Tôi đã chuẩn bị trước được tinh thần nhưng vẫn không giấu được những giọt nước mắt, thú nhận: "Em xin lỗi anh... nhưng anh không phải là người đầu tiên của em".
Khi nói như vậy, tôi nghĩ mình sẽ mãi mãi mất anh... nhưng không, anh đã ôm tôi vào lòng và cảm ơn tôi "vì đã không nói dối anh". Tôi đã khóc nức nở như một đứa trẻ trong vòng tay rắn chắc của anh.
Cứ thế, thời gian trôi qua, chúng tôi đã yêu nhau được hơn 2 năm. Ngày anh đưa tôi về ra mắt gia đình, tôi đã rất lo sợ bố mẹ anh sẽ không đồng ý cho tình yêu của chúng tôi... nhưng thật may mắn khi cả bố và mẹ anh đều không ai có ý kiến gì cả. Họ còn bảo chúng tôi đã yêu nhau, cố gắng giữ gìn tình cảm và chờ tới năm sau được tuổi sẽ tổ chức làm đám cưới.
Rồi tôi cũng đưa anh về giới thiệu với gia đình mình. Bố mẹ tôi sau khi tiếp xúc với anh cũng ủng hộ tình yêu hai đứa hết lòng. Tôi thầm cảm ơn anh, cảm ơn những tình cảm chân thành anh dành cho tôi... và thật sự tôi rất vui sướng khi chúng tôi được gia đình hai bên ủng hộ hết lòng.
Vậy là cái ngày mà chúng tôi mong đợi cũng sắp đến. Chỉ còn ba tháng nữa thôi, chúng tôi sẽ làm đám cưới, tôi sẽ được chung sống cùng anh, được lo cho anh từng bữa cơm, giấc ngủ... Tôi sẽ cố gắng trở thành một người vợ tốt để xứng đáng với tình yêu anh dành cho tôi. - lan dau quan he
Tình yêu sẽ không bao giờ tồn tại mãi mãi khi không có sự chân thành và lòng bao dung. Tôi yêu anh... và tôi tin tình yêu của mình sẽ vượt qua mọi mưa giông, bão tố trong cuộc đời này!
Theo VNE
Ngoại tình với đối tác nước ngoài vì chán chồng Chồng chẳng bao giờ đánh răng buổi tối nên chúng tôi không hôn nhau đã hơn 2 năm. Càng chán chồng bao nhiêu tôi càng nhớ người đó bấy nhiêu. Tôi gần 30 tuổi, kết hôn được 3 năm và có một con gái nhỏ. Cuộc sống hôn nhân của tôi chán lắm, chẳng biết làm thế nào để cải thiện nó, tự...