Không thể có bầu vì phá thai quá nhiều
Tôi không dám nói với ông xã chuyện vừa xảy ra. Cái vết hồng hồng, sau đó đậm dần mấy hôm trước khiến tôi có linh tính rất xấu.
ảnh minh họa
Và hôm nay, sau khi từ bệnh viện về, tôi đã có đáp án chính thức: Cái công trình tuyệt vời của y học, niềm hi vọng, nỗi khát khao bao lâu nay của hai vợ chồng đã “rơi vào tỉ lệ phần trăm thất bại của việc thụ tinh trong ống nghiệm”. Tôi nhớ láng máng lời vị bác sĩ đã nói sau khi biết rằng cái mầm sống bé bỏng vừa hình thành trong tôi đã không còn nữa. Niềm hi vọng vừa nhen nhóm đã tắt ngấm…
Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng kiếm một đứa con lại khó như vậy. Tôi đã có 10 năm chung sống với một người đàn ông trước khi đến với chồng mình bây giờ. Trong suốt quãng thời gian ấy, tôi không còn nhớ mình đã phải đến bệnh viện bao nhiêu lần để “giải quyết hậu quả”. Tôi không muốn giữ những giọt máu ấy bởi quan hệ giữa chúng tôi không có gì bảo đảm: Anh ta đã có vợ và không thể bỏ vợ để đến với tôi; còn tôi cũng không thể bỏ anh ta vì đó là nguồn tài chánh mà tôi có thể sử dụng một cách thoải mái nhất bất kể tháng đó tiền lương lãnh sớm hay muộn, ít hay nhiều…
Cho đến một ngày, khi tự mình có thể lo liệu mọi thứ, tôi đã chủ động chia tay. Tôi muốn làm lại tất cả; muốn có một gia đình với chồng và những đứa con như bao nhiêu người phụ nữ khác… Và tôi đã may mắn gặp chồng tôi bây giờ. Anh là giáo viên dạy toán ở một trường trung học của thành phố. Tôi không mong muốn gì hơn là có được cuộc sống ấm êm với người đàn ông mà mình đã danh chính ngôn thuận được công nhận là vợ chồng.
Video đang HOT
Thế nhưng điều trớ trêu là cưới nhau đã 5 năm mà tôi chẳng thể sinh cho anh một đứa con. 37 tuổi, chuyện sinh nở với một người phụ nữ bỗng trở nên cấp bách hơn bao giờ hết. Tôi hết đi khám ở Từ Dũ lại vô Hùng Vương. Thoạt đầu người ta canh ngày giờ, cho uống thuốc để kích thích trứng rụng rồi bơm trực tiếp tinh trùng vào… Vẫn không có kết quả gì.
Cuối cùng chúng tôi đành phải nhờ đến phương pháp nhân tạo. Lần đầu tiên thất bại, lần thứ hai cũng vậy, phải đến lần thứ ba, sau khi cấy phôi thai vào không bao lâu, tôi đã thấy trong người có những thay đổi khác thường. Rõ ràng nhất là tôi đã trễ kinh 2 tuần. Đến bệnh viện khám, siêu âm, bác sĩ vui mừng thông báo “thành công rồi”.
Nhưng niềm vui ấy cũng chỉ vỏn vẹn có 2 tuần. Tôi không thể hiểu hết những từ ngữ chuyên môn của thầy thuốc khi đề cập đến nguyên nhân của thất bại mà chỉ biết rằng, cái phôi ấy cuối cùng cũng đã không chịu ở lại trong người tôi.
Bây giờ thì tôi đã quá mệt mỏi. Chồng tôi là con trai một. Anh lập gia đình trễ, khỏi phải nói là ba mẹ và gia đình mong mỏi có một đứa cháu nội như thế nào… Vậy mà ngay cả điều đơn giản đó, tôi cũng không làm được cho họ.
Giờ tôi phải làm sao đây? Tôi phải nói thật với chồng và giải phóng cho anh hay là tiếp tục nắm níu để gây thêm đau khổ cho mình, cho người?
Theo NLĐ
Chồng ơi, vợ sắp ngoại tình!
Bởi vì tình yêu vợ dành cho chồng dường như đã cạn kiệt. Hơn 10 năm qua, vợ đã phải chịu đựng quá nhiều khi sống chung với người chồng nhu nhược, tính như đàn bà, vô tâm và keo kiệt.
Khi đọc những chia sẻ tôi viết dưới đây, có lẽ mọi người sẽ nói rằng tôi "có voi đòi tiên", không biết trân trọng những gì mình đang có, nhưng có ở hoàn cảnh của tôi mới hiểu, hơn 10 năm sau ngày kết hôn, tôi chẳng có lấy một ngày hạnh phúc, niềm an ủi duy nhất với tôi là hai đứa con xinh xắn và ngoan ngoãn.
Tôi và Minh - chồng tôi, tìm hiểu và yêu nhau được 2 năm thì quyết định kết hôn. Trước khi gặp Minh, tôi cũng đã có mối tính kéo dài 3 năm, nhưng người đó vì ham muốn tiền bạc nên đã bỏ rơi tôi để lấy con của của sếp. Thấy tôi cứ tối ngày đi về lẻ bóng, bạn bè đã mai mối cho tôi và Minh. Gặp gỡ và tìm hiểu, tôi thấy Minh khá hiền lành, tốt tính, không rượu chè, cờ bạc, lại chăm chỉ tu chí làm ăn nên tôi rất yên tâm. Nghĩ rằng, lấy người như thế làm chồng mình sẽ đỡ khổ nhưng chỉ khi sống chung, tôi mới hiểu ra rằng, chồng mình quá nhu nhược, thậm chí tính cách của anh còn như đàn bà.
Sau khi kết hôn, chúng tôi về sống cùng bố mẹ chồng. Cuộc sống làm dâu vốn đã có rất nhiều điều phức tạp, tôi hy vọng chồng sẽ là cầu nối giúp dung hòa các mối quan hệ để không khí gia đình lúc nào cũng vui tươi, hòa thuận. Nhưng ngay sau đó, tôi mới ngộ ra rằng, những suy nghĩ ấy của mình quá ngây thơ, những ngày đầu làm vợ, làm dâu là những tháng tôi phải sống trong tủi nhục và đau khổ.
Bất kể việc gì tôi làm, bố mẹ chồng cũng không vừa ý, bố mẹ anh mắng chửi tôi anh cũng về hùa mắng vợ. (ảnh minh họa)
Bất kể việc gì tôi làm, bố mẹ chồng cũng không vừa ý, bố mẹ anh mắng chửi tôi anh cũng về hùa mắng vợ. Mẹ anh nói xấu em dâu anh không những không dẹp đi lại còn nói thêm vào. Là một người đàn ông trong nhà nhưng anh chẳng đưa ra được quyết định gì. Từ việc lớn đến việc nhỏ anh ấy đều răm rắp nghe lời mẹ, mẹ nói thế nào anh làm thế, bất kể đúng sai. Chưa bao giờ tôi thấy anh bày tỏ quan điểm, chính kiến riêng của mình. Quan điểm của anh là: "Bố mẹ luôn luôn đúng, dù có sai cũng không được hé răng cãi nửa lời". Chuyện riêng của hai vợ chồng anh cũng mang ra mách bố mẹ anh để ông bà chửi mắng tôi.
Chồng tôi mở phòng khám tư, tôi đi làm ở một công ty nước ngoài nên thu nhập cũng khá. Nói chung kinh tế của hai vợ chồng cũng tạm ổn, tuy không giàu có nhưng cũng không đến nỗi nào. Thế nhưng, thấy tôi thi thoảng biếu tiền bố mẹ thì Minh liên tục cằn nhằn, càu nhàu, trách móc là lãng phí, không cần thiết.
Minh có em gái đang học Đại học, thi thoảng tôi có cho em ít tiền tiêu vặt. Một phần vì muốn giúp đỡ chút ít để cuộc sống sinh viên bớt khó khăn, một mặt muốn Minh tự hào vì tôi vì biết chăm lo cho gia đình nhà chồng. Vậy mà, thật chẳng ngờ, khi biết chuyện, Tuấn mắng tôi xối xả, nào là hoang phí, nào là "vung tay quá trán", không biết quản lý chi tiêu trong gia đình.
Thấy vậy, chồng tôi đề nghị giữ tài chính trong nhà. Các bữa ăn đều được anh lên thực đơn sẵn kèm theo giá, không thừa lấy một xu. Tôi chịu trách nhiệm đi chợ theo thực đơn đó, có muốn ăn gì cũng chẳng dám mua thêm vì thấy không đúng thực đơn chồng tôi lại bắt đầu ca bài ca nào ăn tiêu hoang phí, không biết tiết kiệm cho tương lai. Thấy chồng như vậy, tôi cũng không dám mua sắm gì. Có lần, công ty có sự kiến lớn, quần áo thì lâu lắm chẳng được mua, tôi giấu chồng bớt chút tiền lương ra mua nhưng lại phải nói dối là chị gái mua cho...
Tính tôi thì xuề xòa, sao cũng được nhưng chồng tôi ngược lại, cực kỳ ngăn nắp. Mọi thứ trong nhà cũng đều phải để ở đúng ở vị trí đã được quy định. Nếu không thì chồng tôi rất gai mắt và lập tức "lèm bèm". Trước khi có con, tôi cũng làm theo ý anh. Nhưng đến khi có con rồi, con cứ bầy ra mọi thứ để chơi, chưa kịp dọn, chồng tôi đã lên tiếng. Nhiều lúc đi làm về rất mệt mỏi, vừa cơm nước, vừa trông con, trong khi đó chồng thì cứ vắt chân lên xem phim, thi thoảng lại cằn nhằn khiến tôi rất khó chịu. Mà khổ cái, chồng tôi cứ to tiếng, bô bô cho mọi người trong nhà nghe. Anh biến tôi thành người ẩu đoảng trong mắt mọi người.
Chồng tôi tối ngày chỉ thích nói chuyện về chợ búa, cơm nước, giặt giũ. Mỗi khi đi ra ngoài, đến nhưng nơi đông người, chồng tôi cứ ngồi co rúm một chỗ, chẳng biết nói chuyện, giao tiếp với mọi người khiến tôi phát chán. Đã nhiều lần tôi động viên chồng đi học thêm, gặp gỡ giao tiếp với nhiều người để con người mở mang, phát triển hơn nhưng anh lập tức gạt đi và bảo không cần thiết.
Dù chồng có đủ tật xấu nhưng vì không muốn ly hôn nên vẫn cố nhẫn nhịn sống được hơn 10 năm. Nhưng mấy tháng gần đây, tôi và chồng đang "chiến tranh lạnh". Cả ngày chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào, tối đến thì mỗi người ngủ một nơi. Những lần trước, tôi đều phải chủ động làm lành trước dù mình chẳng làm gì sai. Nhưng lần này, vì quá chán chồng nên tôi cũng nhất quyết không chịu xuống nước trước, tình yêu tôi dành cho chồng dường như cũng đã cạn kiệt. Ngay lúc này, tôi chỉ muốn nói với chồng: "Chồng ơi, vợ sắp ngoại tình đấy"!
Theo VNE
Chồng bạo dâm, tôi lĩnh đủ Tôi nhìn vào mắt anh mà nói trong nước mắt: "Em xin anh, đừng hành em thêm nữa, dù gì em cũng là vợ của anh!". Nhưng có vẻ như anh không nghe thấy gì, hay tất cả những lời tôi nói với anh giờ trở thành vô nghĩa. Anh coi tôi là vợ hay chỉ là nô lệ tình dục, là người...