Không thể chợp mắt suốt 500km về quê ăn Tết khi trông thấy cái vén áo của bố dượng trên ô tô: Con xin lỗi…
Chuyện gì đã xảy ra với gia đình tôi thế này?
Tết Nguyên đán là dịp để gia đình quây quần đoàn tụ. Nhưng từ nhiều năm nay, sau khi bố qua đời và mẹ đi bước nữa, tôi không còn cảm nhận được không khí đầm ấm đó nữa.
Tôi là con gái cưng duy nhất của bố mẹ nên được yêu thương chiều chuộng hết mực. Năm tôi 8 tuổ.i, bố đột ngột qua đời vì bệnh đái tháo đường chuyển biến nặng. Biến cố khiến mẹ con tôi vô cùng buồn đau và lạc lõng, tôi chôn chặt những kỉ niệm về bố trong tim, không ai có thể thay thế.
Khoảng 5 năm sau, mẹ tôi đi bước nữa với chú Khoa. Thời điểm đó tôi mới bước vào tuổ.i dậy thì nên tính cách có phần ương ngạnh và chưa hiểu chuyện. Tôi đã nghĩ rằng mẹ phản bội bố con tôi, không thương tôi và từ giờ trở đi sẽ phải chia sẻ mẹ với một người xa lạ. Vì vậy tôi luôn tỏ ra xa cách, không chịu gọi bố, đôi khi còn nói những lời không phải với mẹ và chú Khoa.
Những lần tôi làm sai, chỉ có mẹ tức giận và đán.h đòn còn chú Khoa tuyệt đối không bao giờ lớn tiếng, thậm chí còn nói đỡ và bênh vực tôi. Dẫu vậy tôi vẫn bướng bỉnh, không chấp nhận chú.
Đến khi trưởng thành, tôi biết chú Khoa không có lỗi gì với gia đình mình, chú vẫn luôn âm thầm quan tâm mình nhưng vì thói quen nhiều năm nên vẫn giữ thái độ khách sáo. Hơn nữa tôi cũng đi học và đi làm xa nhà, lâu lâu mới về, nếu có gọi điện thoại thì chủ yếu nói chuyện với mẹ.
Những tưởng mối quan hệ của tôi và chú Khoa sẽ vĩnh viễn như vậy nhưng một sự việc đã xảy ra.
Tết năm nay, lẽ ra tôi sẽ bắt xe khách về nhà như mọi năm. Nhưng vài ngày trước mẹ đã gọi điện nói rằng vì chú Khoa có việc lên thành phố, thuê xe riêng nên tôi có thể đi cùng xe chú về nhà. Sau một hồi phân vân giữa việc chen chúc trên xe khách và được ngồi xe riêng, tôi quyết định chọn phương án thứ 2.
(Ảnh minh họa)
Lúc mới lên xe, không khí có phần gượng gạo. Xe có cả bác tài nhưng cả 2 chú cháu đều ít nói nên mọi thứ rơi vào im lặng. Tôi giả vờ ngủ để không khí bớt ngột ngạt.
Video đang HOT
Khi chú nghĩ rằng tôi đã say giấc, chú Khoa lục tìm trong túi đồ ra một số thiết bị y tế rồi vén áo lên tiêm gì đó vào phần bụng.
Tất cả hành động này khiến tôi vô cùng bất ngờ. Dù không hiểu chú đang làm gì nhưng trong lòng dấy lên cảm giác lo lắng và thắc mắc tột độ. Tôi quên mất mình đang giả vờ ngủ, buộc miêngj hỏi: Gì vậy chú?
Chú khựng lại vì bất ngờ, đáp: “Chú bị đái tháo đường nên phải tiêm insulin. Bệnh được một thời gian rồi nên chú cũng quen, không sao đâu” .
Lúc đó tôi không biết nói gì mà chỉ lẳng lặng gật đầu: “Vâng ạ” .
Trên suốt chặng đường 500km của chuyến đi, tôi không thể chợp mắt, từng khoảnh khắc trong quá khứ lần lượt hiện về. Ngày chú dọn về sống chung, tôi đã vùng vằng bỏ sang nhà bà ngoại ngủ. Ngày tôi bị ngã xe gãy tay, chú hoảng hốt đưa tôi vào bệnh viện. Ngày tôi đi học đại học, chú lặng lẽ phụ mẹ gói ghém đồ đạc cho tôi lên thành phố.
Trong tất cả những ngày đó, chú Khoa không nói nhiều nhưng mỗi hành động đều lo lắng cho tôi. Giờ đây khi nhìn lại, lòng tôi tràn ngập cảm giác hối hận vì đã cố chấp, lạnh nhạt suốt ngần ấy năm. Nỗi hối hận đó càng day dứt hơn nữa khi biết chú bị bệnh, tôi mới nhận ra sai lầm của mình.
Hơn tất cả, tôi lại nhớ về những ngày tháng cuối cùng của bố mình, khi mắc căn bệnh cũng giống như chú. Vì một lý do nào đó, nỗi ám ảnh năm xưa lại quay về với gia đình chúng tôi. Tôi biết rằng chú vẫn đang điều trị bệnh, nhưng đâu ai biết chuyện gì sẽ đến…
Nhưng muộn còn hơn không, tôi quyết định rằng mình nên làm 1 điều gì đó. Ít nhất là việc ngồi lại và nói chuyện với chú Khoa và mẹ, để tháo gỡ những khúc mắc trong lòng bấy lâu. Lần về nhà ăn Tết này, nhất định, tôi sẽ không khoá trái cửa phòng rồi ở yên cho đến giờ cơm.
Tối hôm đó, khi gia đình tôi đang quây quần bên mâm cơm tối, tôi đã chủ động mở lời.
“Chú Khoa, con xin lỗi”.
Chú có vẻ giật mình, buông đũa: “Chuyện gì thế con?”.
Mẹ đang thái thịt trong bếp cũng dừng tay, lắng nghe.
“Con chỉ cảm thấy muốn xin lỗi chú vì sự lạnh nhạt của con. Chẳng phải vì chuyện gì nữa cả. Ăn tối xong mình đi chợ Tết nhé?.
Ban đầu bố dượng hơi sững người, mẹ tôi cũng vô cùng bất ngờ. Rồi dần dần, 2 người như vỡ lẽ ra và mỉm cười nhưng lại rơm rớm nước mắt.
Trên đường đi chợ Tết, tôi thú thật về chuyện mìn nhìn biết được bệnh tình của bố dượng với mẹ. Mẹ không tỏ ra bất ngờ, ngược lại còn cho biết đã cùng đồng hành điều trị với chú suốt thời gian qua. Mẹ biết tôi bị ám ảnh chuyện của bố năm xưa nên không dám nói gì, kể gì. Không ngờ tôi biết sự thật qua lần đi xe cùng chú về nhà.
(Ảnh minh họa)
Đối với tôi, chuyến về quê ăn Tết năm nay không chỉ đơn thuần là trở về nhà mà còn là hành trình tháo gỡ những khúc mắc của bản thân.
Tôi nhận ra tôi và bố dượng có rất nhiều điểm giống nhau, như là việc rất quý trọng tình cảm gia đình. Vì vậy tôi sẽ không bao giờ quên bài học quý giá này: Hãy trân trọng những người xung quanh mình trước khi quá muộn màng!
Từ bệnh viện về, bạn trai bất ngờ tặng cả gia tài cho tôi và cầu xin đáp ứng một nguyện vọng, nghe xong toàn thân tôi lạnh toát
Đám cưới của chúng tôi sắp diễn ra, không ngờ chỉ một tờ giấy đã đẩy cả 2 vào ngõ cụt.
Hoàn là bạn trai của tôi, 2 đứa yêu nhau đến nay đã 6 năm. Những năm qua, chúng tôi xảy ra rất nhiều biến cố, khóc, giận dỗi, cãi nhau, thậm chí chia tay cũng có nhưng rồi cả 2 vẫn không thể mở lòng với người thứ 3 và rồi quyết định quay lại bên nhau.
Dường như càng giận hờn, đau khổ thì chúng tôi càng cảm thấy yêu nhiều hơn, không thể thiếu nhau. Đầu năm nay, Hoàn đã chính thức cầu hôn tôi và chúng tôi đã sống như vợ chồng nhiều tháng nay. 26 Tết Nguyên Đán này là đám cưới của chúng tôi, tôi đang mong chờ từng ngày thì xảy ra chuyện buồn.
Hoàn nói gia đình anh có truyền thống là trước khi cưới, con cháu đều phải đi khám sức khỏe tiề.n hôn nhân, vì thế anh cũng muốn tôi cùng đi đến bệnh viện với anh ấy.
Tính tôi cẩn thận nên đã giấu Hoàn khám từ 1 tháng trước, khi tôi đưa kết quả sức khỏe bình thường thì anh rất mừng và bảo tôi không cần khám làm gì cho tốn kém, còn anh sẽ đi đến bệnh viện 1 mình.
Ngay khi từ bệnh viện trở về, Hoàn đến nhà tôi với gương mặt buồn làm tôi rất lo lắng. Anh bất ngờ đưa cho tôi một cuốn sổ đỏ và thẻ lương rồi nói:
"Anh bị nhiễm bệnh má.u khó đông em ạ. Gia đình anh có người mắc, vì thế anh đã bị ảnh hưởng, tương lai con của chúng ta có thể cũng bị. Anh có thể giấu bệnh tình của mình nhưng lương tâm không cho phép".
Ảnh minh họa
Từng lời Hoàn nói làm toàn thân tôi run rẩy, không thể đứng vững nữa mà ngồi sụp xuống khóc thương cho cả 2. Rồi tương lai chúng tôi sẽ đi về đâu nếu sinh ra đứa con bị bệnh má.u khó đông.
Tôi đang hoang mang không biết phải làm sao thì Hoàn nói là nếu đồng ý cưới thì toàn bộ tiề.n lương tháng và nhà của anh sẽ thuộc về tôi. Anh nói chúng tôi không cần sinh con và có thể nhận con nuôi để tránh sinh ra những đứ.a tr.ẻ bị bệnh.
Tôi là người phụ nữ bình thường, có thể sinh con bình thường, tại sao lại phải nhận con nuôi chứ. Nhưng tôi thương bạn trai lắm, anh mang mầm bệnh trong người là một thiệt thòi, bây giờ tôi mà bỏ anh thì quá tàn nhẫn.
Tôi rất sợ sinh ra những đứa con bệnh tật sẽ kéo cuộc đời của chúng tôi đi vào ngõ cụt. Đám cưới của chúng tôi cũng sắp đến gần, tuần sau 2 đứa sẽ đi chụp hình cưới. Tôi đang rối bời, không biết phải làm gì tiếp theo nữa?
Sốc với món quà cưới độc đáo từ hội người yêu cũ của chồng: Đám cưới tưởng chừng hạnh phúc bỗng hóa "biến cố" không tưởng! Có lẽ, trong bất kỳ đám cưới nào, những khoảnh khắc vui vẻ và tình cảm luôn là điểm nhấn. Thế nhưng, đám cưới của tôi lại có một tình huống không ai ngờ đến, khi chính người chồng của tôi đã "chơi lớn", mời tận 4 cô người yêu cũ tham dự, biến buổi lễ hạnh phúc thành một cuộc hội ngộ...