Không ‘rèn vợ’ là hỏng hết nếp nhà!
“Chị kể, anh đi làm về là chúi đầu xem ti vi, hoặc lên mạng, chơi game còn chị thì tất bật cơm nước, dọn dẹp.
ảnh minh họa
Thế nhưng, hôm nào trời trở lạnh mà chị quên không bật nước nóng sẵn cho anh tắm thì đến bữa cơm mặt anh cứ nặng như chì…”
Trong cả họ nội nhà tôi anh nổi tiếng là người chồng gia trưởng, kỹ tính. Những câu chuyện về tính độc đoán của anh với vợ con được thêu dệt thêm vài tình tiết luôn là đề tài nóng hổi bên mâm cỗ của cả họ những dịp giỗ chạp.
Có lẽ cũng khó tin con người học rộng, có địa vị “đáng nể” như anh mà lại là nhân vật chính trong câu chuyện của các thím, các mợ trong họ cho đến khi tôi có dịp ghé nhà anh ăn cơm.
Hôm đó là thứ 7 chị dâu gọi điện, nhà có mấy con mực khô được bạn đi du lịch về biếu, chị bảo tôi qua cùng uống vài chén lai rai với anh. Lúc tôi đến nhà, anh đang ngồi xem ti vi, chị dâu thì hì hụi nấu cơm.
Lúc dọn mâm cơm, tôi có vào phụ chị bê mâm. Mâm đặt xuống anh cũng vừa ngồi vào, với tay lấy chai rượu. Anh liếc qua mâm cơm, rồi lấy đôi đũa gõ gõ vào bát canh hỏi: “Canh này múc bằng gì, bưng cả tô húp hả mẹ nó?”. Chị dâu tôi lẳng lặng vào lấy muỗng múc canh, không nói một lời.
Khi anh đặt bát cơm xuống chị cũng vội vàng bỏ bát đi chuẩn bị nước uống cho chồng. Xong bữa cơm chị lễ mễ bê mâm đi dọn rửa anh vẫn rung đùi ngồi xỉa răng. Tôi góp ý “Anh không phụ chị à?”. Anh bảo: “Kệ nó, bọn đàn bà vốn được đằng chân lân đằng đầu, phải rèn không là hỏng hết nếp nhà”.
Rồi vừa nhâm nhi chén trà anh vừa giảng giải cho tôi cái “nếp nhà” của anh.
Cứ đi làm về là anh xem ti vi, lướt mạng hay lượn lờ ra đầu ngõ xem các ông xe ôm đánh cờ chờ đến giờ ăn cơm. Mười bữa như một dù có về trước chị thì anh vẫn quan niệm “việc nhà là việc đàn bà”.
Video đang HOT
Chị cũng từng phản kháng bằng cách đi làm về không cơm nước gì nhưng anh cũng không vừa. Vợ không nấu cơm, anh tót sang nhà mẹ đẻ ở gần đó ăn cơm. Ngay tối đó, chị lại nhận được điện thoại “hỏi thăm” của mẹ chồng: “Có bữa cơm mà cũng không nấu được cho chồng”.
Anh hào hứng khoe: “Nấu cơm cho tao không phải đơn giản đâu, ít phải có 1 món mặn, 2 món rau, canh. Nhiều khi kêu tao xuống ăn cơm tao còn mắng cho cái tội cơm chưa dọn ra bàn mà kêu xuống bắt chờ…”.
Theo yêu cầu của anh, trong bữa cơm dù chị ăn xong trước cũng phải ngồi chờ đến khi chồng buông đũa mới được rời khỏi mâm để đi dọn dẹp. Khi ăn hết bát cơm dù nồi cơm ngay cạnh nhưng anh cũng không tự xới cho mình mà chuyển cái bát không cho vợ. Chị tự phải biết ý khi nào chồng ăn gần xong, dừng lại chờ để đón lấy cái bát của chồng khi anh vừa và xong miếng cuối cùng mà xới thêm.
- “Thế chị cũng chịu à?”, tôi hỏi
- “ Sao không chịu, có lần nó dỗi mặc kệ thì tao nhịn luôn. Vài lần như thế xót chồng lại phải lo cho tao”.
Một lần nói chuyện, chính chị bảo với tôi: “Đến là chịu anh nhà chú, từ ngày mới cưới về sau bữa cơm với nhà chồng anh đã chửi chị một trận. Lý do là chị không biết đường nhìn bát cơm của mọi người trong nhà sắp hết để đón đường mà xới cơm, lấy canh. Chị cứ nghĩ đơn giản là mình ngồi gần nồi cơm ai hết thì chuyển bát cho chị xới. Chứ nhà đến 6 người mà cả bữa cơm chị cứ chú ý bát cơm của mọi người thì lấy thời gian đâu mà ăn nhưng anh nhà chú không chịu”.
Chị kể, anh đi làm về thoải mái xem ti vi, giải trí còn chị thì tất bật cơm nước, dọn dẹp nhưng hôm nào trời trở lạnh nếu chị quên không bật nước nóng để anh vào tắm là có sẵn thì đến bữa cơm mặt anh cứ nặng như chì.
Trong công cuộc “rèn vợ” của anh có sự giúp sức đắc lực của mẹ chồng. Nhà anh gần nhà mẹ nên mẹ chồng tuần mấy lần lại qua nhà chị để “nắn” con dâu. Bà đến nhà con trai, chê nhà tắm bẩn, trách chị đi làm về muộn để con bà phải chờ cơm. Cuối tuần 2 vợ chồng chị về nhà chồng ăn cơm, bà lại trách khéo: “Sau thằng Tuân dạo này gầy thế? Ăn không đủ chất à?”
“Mẹ chồng chị cũng cực kỳ cung phụng, chiều bố chồng. Buổi sáng bà nặn sẵn kem đánh răng cho ông. Lúc ăn các món cuốn ông cũng ngồi chờ bà cuốn cho từng cái để ăn chứ không nhấc tay động chân gì. Ăn tôm bà cũng phải bóc vỏ cho ông. Lúc ông rời khỏi mâm bà mới lo ăn cho mình…Vì thế nên bà cũng muốn chị phải lo lắng, chăm sóc con trai bà được như thế”.
Con gái của anh chị đi học xa luôn gọi điện khuyên mẹ phải “cứng rắn” một lần. “Bao nhiêu năm nay nó chứng kiến tính gia trưởng, độc đoán của bố nên ấm ức thay cho mẹ. Nhiều khi chị cũng muốn một lần “vùng lên” nhưng nghĩ đến con gái đang phải học hành, rồi tương lai của nó…”, chị nói.
Theo Vietnamnet
Chồng Việt lười vì vợ Việt cậy mình giỏi?
Quá stress vì ông chồng lười, chị Lan nhiều lúc muốn ly hôn bởi chị gồng mình vừa đảm nhiệm tốt công việc cơ quan, vừa chăm sóc gia đình trong khi chồng vừa lười, vừa ỷ lại...
Cứ hết giờ làm là chồng chị lại kiếm cớ đi nhậu nhẹt, bù khú với bạn bè, hoặc đi đá bóng, tennis, nếu có hôm nào về nhà sớm thì cũng nằm khểnh xem tivi, đọc báo, mặc kệ vợ với bao việc nhà không tên và hai đứa con nhỏ. Nhiều lúc chị Lan uất ức đến phát khóc vì chồng lười, chuyên ỷ lại mọi việc cho vợ.
"Mình luôn cảm thấy thiếu thời gian, ngày nào cũng là một vòng quay chóng mặt: Sáng dậy sớm đi chợ, nấu ăn sáng, đưa con đi học, đi làm, chiều về đón con, nấu cơm, tắm gội cho con, giặt giũ rồi lại cắm đầu làm việc tới khuya...", chị Lan tâm sự.
Vốn là một cô gái giỏi giang, xinh đẹp, sành điệu nhưng từ hồi lấy chồng sinh con, chị Lan đã thay đổi hoàn toàn, trông chị lúc nào cũng tất bật bởi vừa tài giỏi, vừa khéo léo, chị phải lo toan hết cả việc cơ quan, việc nhà, lại còn một nách chăm 2 đứa con nhỏ.
Từ ngày lấy chồng sinh con, chị Lan lúc nào cũng tất bật với việc nhà, chăm sóc chồng con. (Ảnh minh họa)
Sau 8 giờ làm việc ở công ty, chị phải tranh thủ từng phút về cho kịp đón con. Về đến nhà, chưa kịp thay bộ đồ công sở, chị đã vội đổ đống đồ chơi ra cho con tự chơi rồi tất bật nấu cơm, nhặt rau. Xong xuôi thì tắm cho con.
Anh Minh, chồng chị, hôm nào sớm cũng phải 7h mới về đến nhà. Về đến nhà, anh tắm rửa rồi ngồi trước ti vi đợi vợ dọn cơm lên chứ chẳng phụ giúp một tay. Cơm nước xong, anh cũng không rời mắt khỏi ti vi vì hết thời sự lại đến chương trình phim truyện...
Còn chị lại tất bật rửa bát, tắm giặt. Xong xuôi lại chơi với con, dạy con học. Hôm nào cũng phải 9, 10h mới được nghỉ ngơi, lúc này chị lại ôm máy tính làm việc cho đến khuya.
Chồng chị mỗi tuần cũng phải có đến 3 - 4 bữa đi nhậu với bạn thì cứ phải đến 11, 12h khuya mới về. Lúc về thì con cái đã ngủ, việc nhà cũng đã xong xuôi hết, anh cũng chẳng bận tâm xem hôm nay vợ đã phải làm những gì, vất vả như thế nào.
Có những hôm con ốm, quấy khóc, buổi đêm chị còn phải thức trông, dỗ dành con trong lúc chồng thì ngáy ầm ầm.
Nhiều lúc anh ở nhà chị cũng nhờ anh làm việc này việc kia, nhưng thấy anh làm vừa chậm vừa bẩn, chị lại giành làm cho xong. Anh nấu cơm không ngon, chị giành nấu, anh rửa bát không sạch, chị đem đi rửa lại, anh tắm cho con, chị sợ anh làm con đau...Dần dà mọi việc nhà đều dồn đến tay chị, con cái cũng chỉ biết có mẹ, không nhờ bố làm cho việc gì.
Nhờ chồng làm vừa chậm vừa bẩn, chị Lan lại giành làm hết rồi cảm thấy ức chế vì phải ôm đồm quá nhiều công việc. (Ảnh minh họa)
Đôi khi tủi thân vì chồng không chia sẻ việc nhà cùng vợ, nhưng rồi chị lại nghĩ cả ngày anh ấy làm việc mệt mỏi rồi nên cần được nghỉ ngơi, công việc của chồng lại vất vả, stress nên chị cố làm được việc gì thì làm cho xong. Chứ nhờ chồng thì chả biết đến lúc nào.
Không chỉ phải lo mỗi tề gia nội trợ, chăm con nuôi con, đến cả việc sửa nhà, sửa cửa, sửa điện, sửa nước, bếp gas, máy giặt,... đều một tay chị "xử lí" cả. Nếu ai có hỏi: vậy chứ chồng chị là ông phỗng à mà việc gì cũng đến tay vợ? thì chị bảo: "Anh đụng đâu hỏng đó, có chữa thì lại biến "lợn lành thành lợn què", thà đừng đụng còn hơn!".
Rồi còn chuyện con cái nữa, chị phải chăm con, lo cho nó ăn ngon, mặc đẹp, rồi lọ mọ tìm cách đổi món cho con, chăm cho con lên cân, học cùng con, chơi với con... nhiều người thắc mắc sao không để bố nó chơi với nó, dạy nó học, thì chị bảo: "Giao con cho chồng khác nào giao trứng cho ác".
Nhưng cứ một mình ôm đồm nhiều thứ, chị Lan ngày càng stress, ức chế:
"Ai đời, lấy chồng mà cũng như không, một mình mình bươn chải lo toan, hết đi làm rồi lại việc nhà, chăm con, chồng thì lười chảy thây, chả nhờ được việc gì, lắm lúc bực bội quá, không chịu nổi...", chị than thở.
Nhưng ai nhìn vào cũng bảo tại chị giỏi quá, đảm đang quá vả lại cũng do chị chiều chồng quá mà tự nhiên biến chồng thành người vô tích sự, còn mình thì lại bực dọc vì ôm đồm quá nhiều công việc. Chị sẵn sàng hy sinh, làm lụng vất vả, chăm chút từng bữa ăn, giấc ngủ để chồng con được sung sướng, hạnh phúc. Chồng chị được cưng chiều quá đâm sinh ra tâm lý ỷ lại: thôi thì mọi chuyện cơm nước, nhà cửa có vợ lo hết rồi.
Vì cái sự đảm đang, cam chịu của chị mà anh được thể càng ỷ lại, lại càng quên đi trách nhiệm của người đàn ông đã có gia đình. Rảnh rỗi và thảnh thơi, lại yên tâm về gia đình đã được chăm lo chu đáo thì việc chồng chị đi tìm thú vui, nhậu nhẹt là điều tất yếu.
Nhiều lúc chị nghĩ chị chẳng khác nào bà mẹ đơn thân khi một tay cáng đáng, lo cho gia đình, con cái rồi còn đối nội, đối ngoại.
Công việc công ty, công việc gia đình chỉ một mình chị lo toan mà cũng ổn thỏa cả. Nhiều khi nhìn anh chồng cục mịch, ngày càng béo ú, bụng phệ, ham chơi lười làm, chị chỉ muốn ly hôn cho xong, cho rảnh rang cục nợ, mà chị và các con lại sống thoải mái hơn.
Theo VNE
Phát hoảng vì việc nhà sau cưới Mới cưới, về làm dâu chưa đầy 2 tháng mà tôi đã thấy mệt mỏi quá trời. Hai vợ chồng ở cùng với bố mẹ chồng nhưng ông bà chẳng bao giờ đỡ đần tôi được việc nhà. (ảnh minh họa) Nhà tôi cách chỗ làm 11 km, tôi đi làm từ sáng sớm, trên đường đi còn tranh thủ mua thức ăn...