Không phải lầm, mà là quá lầm
Đọc bài viết “Lấy nhau rồi mới biết…” của Hà Lam, tôi ngỡ ngàng tưởng như tác giả đang viết về cuộc hôn nhân của chính mình!
ảnh minh họa
Tôi cưới vợ mới được hai năm, song tôi quá thất vọng, cay đắng hơn nữa là những nỗi niềm trong lòng tôi không biết thổ lộ cùng ai!
Vợ tôi y hệt vợ của nhân vật trong bài “Lấy nhau rồi mới biết”, nhưng tôi còn tệ hơn anh ấy bởi anh ấy bị lầm vì cô ta đóng kịch lúc yêu nhau, vờ tỏ ra đảm đang tháo vát lấy lòng của mọi người, còn vợ tôi thì ngay từ lúc yêu nhau đã thể hiện thói ích kỷ và coi trọng bản thân hơn tất cả mà tôi không hề nhận ra.
Bằng chứng là lúc sắp kết hôn, tôi bị bệnh thập tử nhất sinh phải vào cấp cứu ở bệnh viện và nằm lại một tuần. Trong thời gian đó, cô ấy chưa một lần đến thăm hay tỏ ra quan tâm đến bệnh tình của tôi. Cô ấy thản nhiên đi làm rồi về nhà, rảnh thì vui chơi cùng bè bạn. Khi tôi xuất viện được 4 ngày thì cô ấy mới ghé nhà để nhờ tôi…đưa đón đi thi lấy bằng B Anh văn. Kế đó, là đám giỗ mẹ tôi nhằm ngày chủ nhật mà đến chiều cô ấy mới đến, dù tôi đã báo trước 2 ngày.
Thế nên khi tôi tổ chức đám cưới, trong gia đình ai cũng ngạc nhiên. Mấy anh tôi hỏi tôi quen bạn gái bao lâu mà hôm tôi bệnh và ngày giỗ mẹ, không ai trong nhà thấy mặt em dâu tương lai vậy? Tôi xấu hổ không dám thừa nhận với gia đình rằng tôi quen cô ấy đã gần 3 năm. Đám cưới xong, cô ấy vẫn giữ thói quen khi tan sở về ăn cơm nhà mẹ ruột. Vợ bảo tôi đi cùng nhưng tôi ngại nên cứ phải ăn ngoài, mặc dù nhà tôi rộng thênh thang và chỉ có 3 người ở chung, tôi là út và hai anh chưa lập gia đình. Ba mẹ tôi đã mất, các anh khác sau khi cưới vợ đều an cư lạc nghiệp.
Mặt bằng nhà rộng nên anh kế tôi sử dụng mở tiệm chụp ảnh. Anh chụp đẹp, giá cả phải chăng nên khách hàng rất đông. Vợ tôi bực mình, cô ấy không bàn bạc gì với tôi mà nói thẳng với anh trai tôi là cô ấy không thích tiệm ảnh mở nhạc suốt ngày, khách hàng lại lui tới liên tục làm cô ấy nhức đầu. Anh tôi nhường một bước, không mở nhạc nữa nhưng không thể hạn chế lượng khách đến tiệm. Đôi khi, trong lúc chờ rửa ảnh lấy liền, khách xin đi toilet, vợ tôi lại tỏ ý không bằng lòng, đề nghị anh tôi nên thuê mặt bằng làm riêng. Việc này khiến anh tôi giận dữ, đề nghị họp gia đình lấy ý kiến mọi người. Lần đó, tôi bị các anh chị phê bình là “không biết dạy vợ”. Kế đến là những lần giỗ chạp, vợ tôi thẳng thừng tuyên bố không hề biết nấu ăn nhưng cũng không động tay vào việc rửa bát hay dọn dẹp bởi vì không quen làm.
Tôi thật rất xấu hổ với mấy chị dâu nhưng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt vì trước đây, khi còn sống độc thân, tôi từng mạnh miệng tuyên bố với mọi người về lý do lấy vợ muộn của mình là “Thà chậm mà chắc, em tuyệt đối không cưới lầm người”.
Sau hai năm làm chồng, tôi cay đắng nhận ra mình không phải cưới lầm mà là quá lầm, đến mức người thân và bạn bè ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, vì sau khi cưới vợ về, cô dâu mới nhà tôi đã thẳng tay dọn dẹp bạn bè của chồng, làm mích lòng hết thảy chị dâu khiến căn nhà rộng của ba mẹ để lại ngày càng lạnh lẽo và thiếu vắng tiếng cười. Mỗi cuối tuần không còn cảnh mấy anh chị em về tụ họp vui vẻ thăm nhau như trước kia từng có, xung quanh tôi bây giờ gần như chẳng còn ai.
Tôi buồn phiền đem những trăn trở trong lòng nói ra cùng vợ, không ngờ cô ấy chẳng cảm thông, không hề thấy mình sai còn buông một câu: “Em chưa bứng được anh Năm chuyển tiệm chụp hình đi chỗ khác là đã rộng lòng với người nhà anh lắm rồi, anh đừng mơ em sẽ vì anh làm thêm điều gì nữa. Bộ anh không cảm thấy may mắn khi lấy được người vợ vượt trội hơn mình nhiều mặt, kể cả tài chính và trình độ hay sao? Em như vầy mà chịu lấy anh, nhiều người tiếc giùm em lắm đó!”.
Tôi phải cố dằn lòng bỏ ra ngoài để khỏi phải buột miệng nói với vợ rằng: “Em nghĩ anh may mắn nhưng anh chỉ thấy mình bất hạnh. Cũng rất nhiều người tiếc cho anh”.
Theo VNE