Không ngờ người tình của chồng lại là ân nhân cứu con tôi thoát khỏi bọn bắt cóc
Gần đây chồng tôi mới tuyển thêm 1 trợ lý mới, không ai khác đó chính là người tình cũ của anh. Chẳng là trước khi đến với tôi, họ đã từng yêu nhau say đắm.
Sau này cô ấy đi lấy chồng, anh phải mất 1 thời gian mới bình tâm lại được. Anh cưới tôi về làm vợ, sống với nhau có 1 mặt con trai nhưng tôi cứ có cảm giác chồng vẫn chưa thực sự quên được người đó vì thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp anh lén vào fb của người ta theo dõi, chỉ là không bình luận hay chia sẻ gì thêm.
Ảnh minh họa
Tôi cứ nghĩ đến việc đó lại thấy khó chịu, nhưng chẳng có bằng chứng gì để hạch tội anh cả. Đôi khi tôi tự trấn an mình, rằng đó chỉ là cảm giác chứ anh vẫn thật lòng yêu vợ thương con.
Thế nhưng từ ngày chồng nhận cô ấy làm trợ lý, tôi như 1 giọt nước tràn ly. Lúc nào tôi cũng hình dung ra cái cảnh chồng thậm thụt ngoại tình, không thì cũng là nguy cơ dắt lối anh phản bội.
- Em không đồng ý để cô ấy làm đâu. Anh tuyển người khác đi.
- Vì sao chứ?
- Vì sao thì anh là người rõ nhất!
- Em đừng có ghen tuông vớ vẩn. Người ta có gia đình cả rồi. Giữa lúc họ đang gặp khó khăn, chưa có công ăn việc làm, mình thì đang thiếu 1 vị trí, chỗ bạn bè giúp đỡ nhau cũng là chuyện thường tình.
- Bạn bè cơ đấy. Ai mà biết được anh với cô ta sẽ làm gì sau lưng tôi?
Tôi trợn mắt mỉa mai. Chồng chẳng nói thêm gì, hậm hực bỏ ra ngoài hành lang hút thuốc. Tôi ức đến tận cổ, cảm thấy mình không đủ sức chịu đựng để chuyện này kéo dài lâu thêm được nữa.
Ngay hôm sau tôi quyết định ra mặt. Tôi nghĩ chỉ có cách đó mới mau chóng chấm dứt được cái ung nhọt ngoại tình trước khi nó vỡ ra, đến lúc ấy thì chẳng còn cách cứu vãn được nữa.
Hương có vẻ khá bất ngờ khi được tôi hẹn riêng ra nói chuyện. Tôi cố gắng nói khéo để người ta nghỉ việc chứ chẳng đả động gì đến chuyện tình cảm trước đây giữa 2 người họ. Thế mà hình như Hương hiểu được nên cố tình bảo:
- Tôi hiểu mình cần phải làm gì rồi. Chị yên tâm, tôi với anh Dương không như chị nghĩ đâu. Tôi chỉ xem anh ấy là bạn, trước đây và cả bây giờ cũng thế.
Trông cái vẻ khảng khái, bình thản của cô ấy, sao mà tôi cứ thấy ghen ghét thế nào.
Quả nhiên là Hương nghỉ thật. Giữa lúc tôi đang khấp khởi mừng thầm thì chồng lại hằn học ra mặt:
- Em đã nói gì với Hương phải không?
- Cô ấy nghỉ là việc của cô ấy, sao hỏi em.
Video đang HOT
- Em thật quá đáng.
Tôi ức lắm, thấy chồng mắng mỏ, trách móc mình thì lại càng giận hơn. Tối ấy vợ chồng tôi cãi nhau to, anh còn thẳng tay tát lại tôi nữa. Tôi cứ vừa khóc vừa gào lên. Thấy vậy, thằng con mới từ phòng chạy ra mếu máo bảo:
- Bố mẹ đừng cãi nhau nữa, con sợ lắm.
2 chúng tôi còn đang chìm đắm trong những nỗi tức giận riêng, mỗi người 1 ý chẳng ai chịu nhường ai nên cũng không đoái hoài đến thằng bé.
Mãi lúc lâu sau, khi đã thấm mệt, cả 2 mới chịu dừng giằng co, mỗi người về 1 phòng. Thấy anh đã vào phòng ngủ, tôi hậm hực sang phòng con trai thì chẳng thấy nó đâu cả. Tôi cứ tưởng con đi vệ sinh, thế mà đợi mãi. Tôi gọi tên con nhưng không nghe thấy tiếng đáp trả. Lo quá, tôi nuốt nghẹn đập cửa phòng ngủ, hối chồng đi tìm thằng bé.
Suốt đêm ấy chúng tôi tá hỏa bủa đi khắp chốn, điện thoại tứ tung để hỏi thăm, còn gọi cho cả cảnh sát báo tin con bị mất tích.
Tôi như 1 người điên, nghĩ đến cảnh con bỏ ra ngoài, bị người xấu bắt cóc mà thấy sợ hãi vô cùng.
Trưa hôm sau, tôi đang thất thần tựa đầu vào vai mẹ chồng mếu máo thì đột nhiên anh lao vào, hốt hoảng bảo:
- Thấy con rồi. Nó được đưa về đồn công an rồi. Có 1 người phụ nữ đã cứu con thoát khỏi bọn bắt cóc.
Biết tin tìm thấy con, tôi mừng quá, nhưng chẳng hiểu sao nghe đến 2 chữ bắt cóc, dù đã hình dung trước nhưng tôi vẫn bị sốc, gần như thể quỵ xuống.
Anh vừa dừng xe, tôi đã vội vã ào ra, lúc ấy chỉ muốn gặp được con càng nhanh càng tốt, để xem thằng bé có bị bọn xấu xa kia làm hại gì không.
- Mẹ ơi!
Nghe tiếng con khóc, tôi như bị đốn tim. Một cảm giác bồi hồi xen lẫn chua xót dấy lên khiến tôi như nghẹt thở. Tôi ôm chặt lấy con khóc nấc rồi mau chóng đưa tay sờ nắn khắp người nó.
- Hương, là em sao?
Nghe thấy tiếng chồng gọi tên người tình cũ, tôi giật nảy, lúc ấy mới ngước mắt nhìn lên. Hương đang đứng ngay trước mặt.
- Chị yên tâm, con trai không sao rồi.
Hương cúi xuống nắm lấy tay tôi. Tôi ngậm ngùi, khẽ gật đầu, cảm xúc lúc ấy thật khó nói nên lời.
Thì ra tối đó thằng bé chán cảnh bố mẹ cãi nhau nên mới bỏ ra ngoài, bị người ta lừa gạt rồi bắt cóc. Người đàn bà ấy bất ngờ chọn trúng cái xe mà Hương ngồi trên đó khi trên đường đi công tác, hòng để đưa con trai tôi lên phía Móng Cái. Trông thấy thằng bé và vẻ đáng ngờ của kẻ xấu, Hương đã nhận ra nên mới điện thoại cho cảnh sát báo tin. Cô ấy đã định giấu mặt, không để cho chúng tôi biết mình là người đã ra tay cứu giúp nhưng rồi chưa kịp đi thì đã gặp vợ chồng tôi tới đón con trai.
Tôi thấy biết ơn Hương vô cùng mà chẳng có cách nào để bày tỏ. Tôi ngại quá, cảm thấy xấu hổ vì mình đã nghĩ oan cho người ta, lại còn nhẫn tâm tìm cách đuổi việc cô ấy nữa. Thế mà Hương vẫn chẳng để bụng. Đến bây giờ nhiều khi nhớ lại tôi vẫn kể cho con trai nghe về ân nhân đã cứu nó thoát khỏi bọn bắt cóc bằng sự tôn trọng, cảm phục.
Theo WTT
Chờ 5 năm mới được mụn con nhưng đến lúc sinh bác sĩ nói: 'Chỉ cứu được 1 trong 2'
Vợ con nhiều cái còn thiếu sót nhưng được cái cô ấy ngoan dễ bảo, có gì mẹ chỉ dạy cô ấy giúp con nhé.
Chờ suốt 5 năm mới được mụn con nhưng đến lúc sinh bác sĩ nói: "Giờ chỉ cứu được 1 trong 2 mẹ con thôi, có gì anh kí vào đơn nhanh lên" và hành động không ngờ của ông chồng ngoại tình suốt 3 năm qua
Ngày mới cưới chị về, anh yêu thương và chiều chuộng vợ lắm mà cũng phải vì dù gì họ cũng từng yêu nhau 5 năm rồi mới cưới cơ mà. Mỗi lần đi làm xa anh đều dặn dò mẹ:
- Vợ con nhiều cái còn thiếu sót nhưng được cái cô ấy ngoan dễ bảo, có gì mẹ chỉ dạy cô ấy giúp con nhé. Nhưng mẹ đừng mắng hay quát tháo nhé, nếu cô ấy làm gì sai bực quá mẹ cứ gọi cho con, con nói với vợ cho.
- Gớm anh cứ đi đi, tôi chẳng làm gì vợ anh đâu.
Chị hiền lại biết quan tâm nên được lòng bố mẹ chồng lắm. Ở với con dâu được nửa năm thì bố mẹ anh quyết định về quê sống, hôm về bà nắm tay chị rồi nói:
- Bố mẹ yên tâm về con lắm, nhà này thật có phúc khi có được cô con dâu đức hạnh thế này.
(Ảnh minh họa)
Chị mỉm cười bịn rịn giữ ông bà ở lại nhưng họ quyết định về quê an hưởng tuổi già. Từ đó 2 vợ chồng anh chị sống với nhau, 2 năm đầu họ sống với nhau rất vui vẻ hạnh phúc. Duy chỉ có điều anh chị thả mãi mà vẫn chưa có con nên nhiều lúc chị buồn lòng lắm.
Thấy bạn bè ai cũng 1, 2 đứa con cả thú thật anh cũng sốt ruột vô cùng. Nhưng khi đó anh chẳng dám nói ra vì sợ vợ suy nghĩ, anh và chị đi khám thì bác sĩ nói tử cung của chị hơi mỏng nên khó đậu thai. Cả đoạn đường về chị mím chặt môi khóc, anh chỉ biết nói mới lời an ủi nhưng thâm tâm anh cũng buồn chẳng kém.
Cuộc sống 2 vợ chồng tuy không có con nhưng ít ra 2 năm đầu còn yên ấm. Ngày ngày anh vẫn về sớm phụ vợ cơm nước, tối đến cũng nhau đi bộ thể dục, anh bảo vợ phải lạc quan lên thì mới không ảnh hưởng tâm lí. Nhiều khi nhìn chồng chị cảm thấy mình may mắn và biết ơn anh vô cùng.
Nhưng rồi đến năm thứ 3 khi anh được đề bạt lên vị trí phó phòng, lúc này anh bận rộn hơn. Lịch tiếp khách cũng trở nên dày đặc, nhiều hôm nhìn mâm cơm nguội lạnh chị chỉ biết thở dài. Chị làm bạn với chiếc ti vi ngày này qua ngày khác, đôi lúc ngồi trước gương hoặc tắt điện nhìn ra ban công chị thấy mình cô đơn, cô độc đến lạ lùng.
Nhiều lúc anh về rồi lăn ra ngủ chẳng nhìn chị lấy 1 lần, có hôm chị nhắc khéo:
- Anh ơi đến kì rụng trứng rồi, hôm nay anh đừng uống rượu nhé. Anh về sớm chút được không?
Thì anh lạnh lùng:
- Ôi mấy năm rồi chả dính giờ làm thêm cũng ích gì đâu, tối em ăn rồi ngủ trước đi nhé. Anh đi đá bóng với hội bạn về muộn đấy.
Anh đi rồi chị đứng trơ ra đó bủn rủn sững sờ, nước mắt chị ứa ra vì tủi thân quá đỗi. Chị cảm nhận được anh dần thay đổi nhưng không hề hay biết rằng anh đã ngoại tình. Mãi khi đọc được tin nhắn của anh với cô ta chị mới bủn rủn nhận ra điều đó, nhưng chị không làm ầm ĩ cũng chẳng đánh ghen.
Chị âm thầm viết đơn bảo anh kí vào, nhưng sau mấy hôm suy nghĩ anh đã không kí và hứa sẽ sửa đổi. Đúng là anh có về sớm hơn thật, cũng quan tâm chị hơn nhưng sau lưng vẫn lén lút qua lại với nhân tình. Còn chị dù chồng có thay đổi thế nào thì nỗi đau kia vẫn còn đó. Phụ nữ là vậy, họ có thể tha thứ khi vẫn còn yêu nhưng quên nỗi đau đó thì chẳng thể nào. Nhiều đêm nằm nghe anh ngáy ngủ ngon lành bên cạnh mà chị ứa nước mắt. Chị run rẩy khi nghĩ đến người đàn ông mình yêu đã chung chạ với con đàn bà khác cả tỷ lần.
Nhưng vì yêu nên chị vẫn cố nhịn, chị không đủ can đảm để ra đi lúc này, hơn nữa lúc đó bố chồng chị đang ốm nặng. Rồi 1 hôm thấy đau bụng chị đi khám thì bác sĩ nói chị đã có thai, chị vui mừng đến mức bật khóc. Thú thật khi nghe tin đó anh cũng rất vui mừng chỉ có cô bồ là điên tiết lên mà thôi.
Chị nâng niu đứa bé từng tý, với chị con là tất cả. Mỗi ngày chị đều dành thời gian để tìm hiểu về việc làm mẹ. Anh cũng quan tâm vợ hơn nhưng vì chị bầu bí nên anh càng hay tìm đến cô bồ để được thỏa mãn nhu cầu. Nhiều lúc cô ta cứ ép anh cưới, anh cứ cười cười rồi bảo:
- Chưa phải lúc.
Thú thật nếu không có đứa con đó có khi anh cũng li dị vợ thật dù anh biết chị rất tốt nhưng 5 năm rồi và anh đang khao khát có 1 đứa con. Giờ thì khác anh đang háo hức chờ ngày con yêu chào đời. Anh yêu con rất nhiều cứ nghĩ đến nó là anh lại thấy có tinh thần làm mọi việc. Đứa bé ngày 1 lớn lên, chị thể trạng không được tốt nên mấy tháng cuối chị phải nằm im trên giường và tiêm thuốc. Ngày chị trở dạ anh tất tưởi chạy vào bệnh viện. Sau 3 tiếng đồng hồ hì hục trong phòng sinh cuối cùng bác sĩ chạy ra hớt hải nói:
- Vợ anh yếu lắm, lại sinh khó giờ chúng tôi chỉ cứu được 1 trong 2 người mà thôi. Anh suy nghĩ kĩ rồi kí vào đơn đi.
Anh bủn rủn ngã quỵ xuống sàn:
- Bác sĩ ơi, 5 năm rồi chúng tôi mới có đứa con này, xin bác sĩ hay cố gắng cứu mẹ con cô ấy.
- Chúng tôi đã rất cố gắng hết sức, anh quyết định nhanh lên không thì sẽ không kịp mất.
- Vậy.... bác sĩ, hãy cứu vợ tôi đi ạ.
Kí đơn xong anh ngồi sụp xuống khóc như 1 đứa trẻ anh không nghĩ ngày anh mong chờ nhất lại đau đớn thế này. Nếu anh chọn cứu con thì anh đã có thể có con và có cơ hội đến với cô bồ. Nhưng anh đã không làm vậy vì 3 năm qua anh đã làm vợ mình tổn thương quá nhiều, anh không thể tàn nhẫn với cô ấy thêm.
(Ảnh minh họa)
Tỉnh dậy thấy con mình tím tái im lìm, chị gào lên van xin mọi người cứu đứa bé. Tiếng khóc của người đàn bà khao khát được làm mẹ hơn tất thảy khiến cho bác sĩ lẫn y tá lặng người. Chị cứ ôm chặt lấy con, rồi hát ru trong nước mắt. Nào ngờ 30 phút sau ngón tay nó bắt đầu cử động lại:
- Bác sĩ ơi, cứu... cứu... con tôi... con tôi cử động rồi.
Tất cả dồn hết sức cứu đứa bé lần nữa, lần này nó òa khóc thực sự. Tất cả đều không tin nổi điều kì diệu này, anh cứ ôm chặt lấy vợ và con:
- Ơn trời, gia đình mình được đông đủ rồi. Anh sẽ yêu thương mẹ con em thật nhiều anh hứa.
Ngày khỏe lại chị vẫn không tin nổi anh đã chọn mình thay vì chọn con, nhưng cũng may con chị đã sống lại. Còn anh, sau giây phút suýt đánh mất cả vợ lẫn con ấy anh mới biết gia đình quan trọng với mình đến mức nào. Anh bỏ cô bồ và tự hứa không bao giờ làm vợ đau 1 lần nữa, hi vọng chị sẽ được bù đắp thực sự.
An Nhiên/ Thể thao Xã Hội
Dùng dằng giữa chồng từng là ân nhân và người tình cũ "Em cảm thấy Bình vẫn yêu em nhưng nếu phải lìa bỏ anh Hùng thì lòng em không nỡ..." Chị Thanh Tâm thân mến! Em đi lao động xuất khẩu ở Đài Loan (Trung Quốc) hơn 1 năm nay, giúp việc cho một gia đình giàu có. Em khéo tay, thạo việc nên được bà chủ tin tưởng và quý mến. Chắc em...