Không ngờ chồng tôi lại dùng mấy triệu cho 1 đêm sinh nhật vớ vẩn
Thấy tôi khóc, anh còn hồn nhiên ôm tôi vào lòng nói yêu thương tôi cả đời, chắc anh tưởng tôi cảm động.
Hồi trẻ tôi hay nghe chị gái mình than thở chồng quá khô khan. Chị ấy suốt ngày kêu ca chồng chẳng biết hai chữ lãng mạn viết thế nào. Yêu nhau 2 năm, cưới nhau 5 năm nhưng chưa bao giờ anh rể tôi tặng cho chị một bông hồng nào. Mấy ngày lễ quan trọng anh rể cũng chẳng bao giờ nhớ. Vì chuyện này mà chị tôi hay cau có, nhăn nhó với anh ấy, hai vợ chồng cũng lục đục suốt ngày.
Rút kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân không lãng mạn của chị mình, tôi quyết định chỉ lấy người đàn ông thật lãng mạn. Tôi quen hai người, ai cũng khô khan. Ngày lễ phải đợi tôi nhắc mới mua hoa. Lý do họ đưa ra là: “Hoa có ăn được không em?”. Thế là tôi chia tay.
Mãi đến khi gặp chồng tôi bây giờ tôi mới hài lòng. Anh không ngại trồng cây si trước nhà tôi cả đêm chỉ để nhìn tôi một cái. Tôi bảo gì anh cũng răm rắp nghe theo. Đến nỗi tôi luôn có cảm giác mình là bà hoàng, anh giống đứa ở.
Nhiều khi tôi có cảm giác mình là bà hoàng, anh là đứa ở. (Ảnh minh họa)
Có lần tôi giận anh chuyện đón tôi trễ nên không chịu xuống đi chơi. Hôm đó mưa to, vậy mà anh cứ đứng dầm mưa trước cửa nhà không về. Bố mẹ tôi nóng mặt mắng tôi một trận. Tôi gọi anh vào, hỏi sao anh không về, anh nói: “Em giận anh không dám về”. Sau đó vài tháng thì chúng tôi tổ chức hôn lễ.
Nhưng càng sống chung tôi càng chán chường chồng mình vì anh quá lãng mạn. Nghe qua có thể có người bảo tôi khùng. Tôi không phủ định lãng mạn là một yếu tố quyết định hạnh phúc gia đình. Nhưng lãng mạn như chồng tôi thì chỉ có xa nhau sớm.
Video đang HOT
Khi mới về, tháng đầu tiên cưới nhau anh mua một cái bánh kem to tướng với dòng chữ “kỉ niệm 1 tháng ngày cưới”. Lúc đó tôi hạnh phúc lắm. Nhưng đến tháng thứ 4 thì tôi chán. Tôi nói anh đừng mua nữa, tốn tiền lắm, đợi tròn năm rồi tổ chức bữa tiệc nhỏ mừng 1 năm ngày cưới luôn. Thế mà anh nhất định nói ngày đó là ngày quan trọng nên phải ăn mừng hàng tháng. Thành ra tủ lạnh tôi lúc nào cũng có bánh kem. Đến mức hai đứa cháu tôi nhìn thấy bánh kem là chạy mất.
Ngày tôi sinh con, chồng tôi đứng bên ngoài với một bó hoa to đùng. Khi tôi và con được đẩy ra, anh cười toe toét nhét bó hoa vào tay tôi rồi chụp ảnh. Y tá cứ nhắc nhở là tôi mới sinh, cần được nghỉ ngơi nhưng anh cũng chẳng bế tôi từ băng ca xuống giường mà cứ bắt tôi tạo hết dáng này tới dáng nọ. Đợi anh chụp ảnh xong xuôi rồi tôi mệt đến mức không còn sức để thở.
Con bệnh, chồng tôi cũng chăm con phụ vợ. Nhưng tiền bạc đã túng thiếu rồi mà anh còn mua một bó hoa to đùng về tặng tôi nhân ngày 20/10. Tôi nhìn bó hoa mấy trăm ngàn mà ứa nước mắt. Hôm đó chúng tôi cãi nhau. Tôi cần tiền để bồi bổ cho con. Chồng tôi thì nói tôi có phúc không biết hưởng, suốt ngày chỉ chăm chăm tiền, tiền, tiền.
Nhìn bữa tiệc mà tôi ứa nước mắt vì chán chường. (Ảnh minh họa)
Tháng này chồng tôi còn tổ chức sinh nhật cho tôi thật hoàng tráng. Anh thuê cả một quán cà phê tôi hay uống rồi mua bánh kem, trang trí hoa hết mấy triệu bạc (gần nửa lương anh). Khi đến, tôi vừa bàng hoàng vừa muốn khóc. Bố tôi đang cần tiền đi khám bệnh, khi ông hỏi mượn anh còn bảo tháng này kẹt tiền. Thế mà, chồng tôi lại dùng mấy triệu cho một đêm sinh nhật vớ vẩn.
Thấy tôi khóc, anh còn hồn nhiên ôm tôi vào lòng nói yêu thương tôi cả đời, chắc anh tưởng tôi cảm động. Đêm đó, vì nể bạn bè chồng đã mời nên tôi cố cười. Về nhà, tôi uất ức nói hết những lời trong lòng cho anh nghe. Ban đầu anh chăm chú nghe, sau thì anh giận dữ đập bàn: “Không lãng mạn cũng bị chê. Lãng mạn cũng bị mắng. Giờ cô muốn tôi sống sao?”.
Nói rồi anh xách xe đi mất, chỉ còn tôi với con ở nhà. Ôm con, tôi khóc không ra tiếng. Tôi đâu có bắt buộc anh phải lãng mạn. Tôi chỉ cần anh thương yêu tôi và con, có hiếu với bố mẹ tôi là đủ rồi. Giờ tôi mệt mỏi quá. Không lãng mạn cũng mệt mà lãng mạn quá cũng khổ. Phải làm sao để chồng tôi nhận ra và thay đổi cách sống đây?
Theo Thời đại
Gặp lại người yêu cũ khi đi đẻ mà tôi tủi thân muốn ứa nước mắt
Tôi được chuyển về phòng hồi sức và ở đó, tôi đã gặp người yêu cũ 4 năm của mình. Hôm ấy anh và mẹ cùng đưa vợ đi đẻ.
Tôi rất yêu người đàn ông đó, nhưng trước sức ép của bố mẹ và gia đình, tôi buộc phải chia tay mối tình kéo dài 4 năm đằng đẵng. (Ảnh minh họa)
Trên đời này có rất nhiều mối nhân duyên mà chúng ta có thể vô tình gặp lại được. Tôi cũng vậy, chỉ không ngờ mình và người yêu cũ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế.
Trước khi đến với chồng hiện tại, tôi đã trải qua mối tình 4 năm sâu đậm với 1 người đàn ôngkhác. Mặc dù không thể đi đến cái kết là hôn nhân nhưng giữa chúng tôi cũng đã có với nhau nhiều kỷ niệm.
Ngày ấy vì nhà tôi không muốn con gái lấy chồng xa, lại sợ cảnh tôi phải sống với mẹ chồngnên bố mẹ không cho tôi kết hôn với anh. Tôi rất yêu người đàn ông đó, nhưng trước sức ép của gia đình, tôi buộc phải chia tay mối tình kéo dài 4 năm đằng đẵng.
Tôi đến với chồng qua mai mối. Dẫu sao anh cũng đối xử với tôi không tệ, dù không phải yêu nhau say đắm mới kết hôn nhưng từ khi lấy chồng, tôi không còn tơ tưởng đến tình cũ nữa. Chồng tôi là người đàn ông thành đạt, lại chín chắn và biết quan tâm đến mọi người. Nhưng mẹ chồng của tôi lại là người phụ nữ ghê gớm và độc đoán.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, trước khi kết hôn tôi vẫn tưởng sẽ không phải sống với mẹ chồng. Ai ngờ lấy nhau rồi tôi mới biết thì ra mẹ chồng đã có ý định về chung sống với vợ chồng tôi từ lâu. Cuộc sống sau hôn nhân của tôi với mẹ chồng quả thật không dễ dàng gì. Nhưng cuối cùng tôi vẫn phải chấp nhận, vì dù gì đó cũng là lựa chọn của tôi.
Vì mẹ chồng mà tôi suýt bị trầm cảm khi mang thai. Tôi ốm nghén không thể ăn được nhưng mẹ chồng vẫn cố nhồi nhét và ép tôi ăn. Mẹ chồng cũng không cho tôi được về nhà mẹ đẻ dù 2 nhà chỉ cách nhau chưa đến 10km. Bà luôn lấy lý do không nên đi lại và vận động nhiều để bắt tôi ở nhà.
Ngày sinh con tôi mới thấy mình thiệt thòi thế nào. Tôi chuyển dạ vào đúng hôm chồng đang đi công tác xa, bố mẹ đẻ của tôi lúc ấy cũng đang đi du lịch cùng bạn bè. Người duy nhất ở cùng tôi lúc sinh chỉ có mẹ chồng.
Tôi đau đẻ quá lâu và xin được mổ nhưng mẹ chồng nhất quyết không cho. Đã vậy, bà còn quát tháo tôi ngay tại bệnh viện chỉ vì lúc vào viện tôi quên mang theo chút đồ cho con. Tôi bước vào phòng sinh mà cảm thấy tủi thân vô cùng. Khi bế cháu, mẹ chồng tôi ngắm nghía đứa cháu nội nhưng lại nói 1 câu khiến tôi đau điếng: "Sao càng nhìn càng thấy nó không giống bên nội điểm nào thế nhỉ?".
Vì mẹ chồng mà tôi suýt bị trầm cảm khi mang thai. (Ảnh minh họa)
Tôi được chuyển về phòng hồi sức và ở đó, tôi đã gặp người yêu cũ 4 năm của mình. Hôm ấy anh và mẹ cùng đưa vợ đi đẻ. Không hiểu sao gia đình anh lại chuyển đến thành phố nơi tôi đang sống. Nhìn thấy anh chiều chuộng vợ, tôi lại thấy chạnh lòng. Mẹ của anh cũng ngồi bón từng thìa cháo cho con dâu. Vừa bón, bà vừa động viên con dâu ăn cho lại sức. Tự nhiên lúc ấy tôi cảm thấy ân hận và tiếc nuối vì trước kia đã nghe theo lời bố mẹ để bây giờ phải chịu thiệt thòi.
Người yêu cũ thấy tôi cũng quan tâm và hỏi han rất nhiều. Anh hỏi rằng cuộc sống của tôi có hạnh phúc không, sao không thấy chồng tôi. Thật ra tôi rất muốn nói mình không hạnh phúc, nhưng không muốn để anh thương hại nên tôi đã lảng sang chuyện khác.
Sau hôm từ viện trở về, tôi vẫn cảm thấy ân hận vì những gì đã qua. Nếu như ngày đó tôi không nghe lời bố mẹ mà đấu tranh vì tình yêu đến cùng thì tôi đã không phải chịu cảm giác như ngày hôm nay. Vẫn biết nghĩ đến người cũ là sai trái nhưng tôi không thể quên anh được, tôi phải làm sao để thoát ra khỏi những suy nghĩ này đây?
Theo Afamily
Vào viện đưa cơm cho chồng liệt, ứa nước mắt thấy chồng thoăn thoắt làm việc ấy với y tá Chị Hoa không ngờ rằng, chị vất vả làm lụng nuôi anh mà anh lại nói dối chị trắng trợn đến thế. Ảnh minh hoạ Chị Hoa năm nay 30 tuổi, đã kết hôn được 3 năm và có một cậu nhóc rất kháu khỉnh. Chồng chị làm trưởng phòng kinh doanh. Hai vợ chồng làm ăn rất khấm khá nên chẳng mấy...