Không ngờ cái gật đầu đồng ý làm đám cưới để trả ơn của tôi lại mang cho tôi quá nhiều đau thương (Phần một)
Bố mẹ tôi nói tôi phải trả ơn cho anh, ơn nghĩa đó rất nặng nên phải trả bằng cả cuộc đời. Nhưng tôi không hề yêu anh.
Cách đây 4 năm, tôi còn là một cô sinh viên với nhiều mơ mộng, hoài bão. Tôi cũng có một tình yêu đẹp khi ngồi trên ghế giảng đường. Người yêu tôi nhỏ hơn tôi 2 tuổi, nhà nghèo nhưng lại biết cách quan tâm, chăm sóc tôi. Tôi luôn tưởng rằng cuộc tình ấy sẽ có kết thúc tốt đẹp.
Nhưng rồi tôi ra trường, gia đình tôi gặp phải một biến cố lớn. Bố tôi bị tai nạn lao động. Nhà tôi cũng chẳng khá giả gì, số tiền dành dụm được mà bố mẹ định để xin việc cho tôi thì nay dùng hết để chữa bệnh cho bố.
Tôi phải đi xin làm công nhân để giúp gia đình trang trải cuộc sống. Mỗi đêm, cứ nhìn tấm bằng đại học treo trên tường, tôi lại cay xè mắt. Vừa tăng ca quá nhiều vừa lo cho bố nên sức khỏe tôi tụt dốc không phanh. Trong một lần tăng ca đêm, tôi ngất xỉu.
Vài người làm cùng đưa tôi vào phòng y tế của công ty để tôi được nghỉ ngơi. Tại đây, tôi đã gặp chồng mình bây giờ.
Dù là phó giám đốc nhưng anh rất vui tính, gần gũi nên ai cũng thích. (Ảnh minh họa)
Anh là phó giám đốc công ty. Nghe tin công nhân ngất xỉu, anh tới tận nơi để thăm hỏi. Anh lớn hơn tôi 16 tuổi, phong độ, chững chạc. Dù là phó giám đốc nhưng anh rất gần gũi, vui tính nên ai cũng thích. Lúc đó, tôi vẫn chẳng hề nghĩ rằng có một ngày mình làm vợ anh. Tôi kể anh nghe về chuyện gia đình, về tấm bằng đại học, về ước mơ đứng trên bục giảng còn đang dang dở. Anh chăm chú lắng nghe rồi bảo tôi cứ nghỉ ngơi đi, chuyện gì đến sẽ đến, cái tôi cần là phải giữ sức khỏe cho thật tốt.
Video đang HOT
Hôm sau, tôi được anh cho nghỉ làm ba ngày để nghỉ ngơi và chăm sóc bố. Khi đến bệnh viện, tôi càng bất ngờ hơn khi biết toàn bộ viện phí cũng như tiền phẫu thuật của bố tôi đã có người chi trả. Tôi hỏi mẹ, mẹ nói đó chính là anh.
Tôi bàng hoàng gọi điện cho anh, anh cười nói đã kí giấy cho tôi nghỉ việc luôn rồi. Tôi cứ tưởng anh trả tiền cho bố tôi rồi cho tôi nghỉ việc vì sức khỏe không bảo đảm. Không ngờ, tối đó anh đến và nói đã xin được cho tôi dạy hợp đồng tại một trường tư nhân. Khi nào có thi tuyển công chức, anh sẽ báo lại cho tôi.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra rất nhanh gọn. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ tôi nghe thế mừng như nhặt được vàng. Bố tôi dù đang ốm yếu nằm trên giường bệnh cũng cố ngồi dậy cảm ơn anh liên tục. Ngay lúc đó, tôi đã có cảm giác cuộc đời này, tôi phải làm gì đó để trả ơn anh.
Quả nhiên, khi bố tôi xuất viện cũng là lúc anh tỏ tình với tôi. Không hoa hồng, không nến, chỉ có cái nắm tay và anh hỏi tôi một câu: “Mình làm đám cưới nhé”. Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến mức tôi không sao thích nghi ngay được. Nhưng oái oăm thay, khi tôi còn đang lưỡng lự thì chính bố mẹ tôi lại thúc ép tôi nhận lời.
Bố mẹ tôi nói tôi phải trả ơn cho anh, ơn nghĩa đó rất nặng nên phải trả bằng cả cuộc đời. Tôi không hề yêu anh, tình cảm tôi vẫn dành cho người cũ ở tận nơi xa. Hơn thế, anh đã có một đời vợ và một đứa con gái 8 tuổi và một bé trai 4 tuổi. Tôi cũng chưa từng đến nhà anh, chưa từng gặp gỡ bố mẹ anh. Tôi quen anh chỉ mới 3 tháng thôi. Nhưng đặt vào trường hợp này, tôi chỉ còn một cách là gật đầu đồng ý.
Tôi chỉ không ngờ, cái gật đầu hôm ấy lại mang đến cho tôi quá nhiều đau thương trong suốt 4 năm qua.
(Còn tiếp)
Theo H.H / Netnews
Rối bời khi gặp lại bạn trai cũ trong hoàn cảnh trớ trêu
Mấy tháng trời cứ ra khỏi cửa là tôi phải bịt khẩu trang, lẩn trốn như ăn trộm.
22 tuổi, vừa tốt nghiệp ĐH, tôi gặp và yêu anh, một chàng trai rất hiền lành, phong độ và giỏi giang ở Hải Phòng. Yêu nhau được gần 1 năm thì anh quyết định đưa tôi về ra mắt bố mẹ để tính chuyện lâu dài. Nhưng trớ trêu, mẹ anh không thích tôi chỉ vì nhà tôi ở miền Trung, quá xa lại không môn đăng hậu đối. Bà cho rằng gia đình tôi... không cơ bản khi bố mẹ tôi đã li hôn.
Nhân lúc anh không có mặt ở đó, bà đã gọi tôi ra nói chuyện riêng, bà mong muốn tôi rút lui trong im lặng để anh có cơ hội đến với người con khái khác tốt hơn vì anh là con một. Nghe bà nói, tôi đau đớn và cảm thấy bị xúc phạm. Lòng tự trọng và kiêu hãnh của một đứa con gái mới lớn, xinh đẹp và có bằng cấp đã khiến tôi quyết định rời xa anh.
Từ khi anh chuyển đến, lòng tôi rối bời, tất cả những ký ức về mối tình đầu dang dở như quay trở lại (Ảnh minh họa)
Tôi thay số điện thoại, chặn facebook, chuyển phòng trọ cắt đứt mọi liên hệ với anh mà không một lời giải thích. Buồn bã, mất phương hướng và nhớ anh, đã không ít lần tôi muốn bỏ cuộc để gọi cho anh nhưng cứ nghĩ đến những lời nói như dao cứa vào da thịt của mẹ anh, tôi lại đừng. Tôi bỏ việc ở Hà Nội vào Đà Nẵng để trốn tránh những kỷ niệm với anh, mong muốn sẽ sớm quên đi người đàn ông không thuộc về mình.
5 năm sau tôi gặp chồng mình bây giờ, một người đàn ông thành đạt, gia đình khá giả và rất yêu thương tôi. Nhà chồng tôi có hai ngôi nhà mặt tiền ngay trục chính một con phố lớn. Một nhà gia đình chúng tôi sinh sống và một nhà bên cạnh cho thuê.
Gia đình chồng tôi rất tốt, bố mẹ chồng cũng quan tâm và chăm sóc cho con dâu, thường xuyên gọi điện thăm hỏi mẹ tôi ở quê. Chưa bao giờ ông bà tỏ thái độ coi thường tôi và gia đình thông gia kém môn đăng hậu đối. Tôi cảm thấy đó là một may mắn đối với tôi và tự nhủ sẽ làm tròn bổn phận vợ hiền, dâu thảo.
Tôi cưới được vài tháng thì có bầu nhưng vì cơ địa không ổn nên bác sĩ chỉ định phải kiêng đi lại giữ thai ngay tháng thứ 5 nên tôi xin nghỉ việc ở nhà. Hôm đó, đang bước xuống phòng khách thì tôi giật nảy mình vì nhận giọng nói quen thuộc của người đàn ông đang nói chuyện với bố mẹ chồng tôi. Đó là anh - người yêu cũ, mối tình đầu mà tôi đã trốn tránh suốt 5 năm nay.
Anh đến để thuê căn nhà bên cạnh của bố mẹ chồng tôi làm văn phòng cho công ty của anh. Nhà 3 tầng 2 tầng dưới là văn phòng, tầng 3 anh và một chú bảo vệ làm phòng ở.
Từ khi anh chuyển đến, lòng tôi rối bời, tất cả những ký ức về mối tình đầu dang dở như quay trở lại. Tôi mò mẫm tìm lại facebook của anh thì được biết anh vẫn chưa lập gia đình, 5 năm qua anh vẫn đăng những dòng status đầy nhớ nhung dành cho tôi, anh vẫn tìm tôi. Anh vào Đà Nẵng lập nghiệp cách đây 3 năm cũng một phần để quên đi mối tình đầu. Không ngờ ông trời trớ trêu lại cho chúng tôi gặp nhau trong hoàn cảnh này. Lòng tôi đau thắt.
Tôi cố tình tìm cách tránh để không gặp mặt anh. Cũng may, tôi đang bầu những tháng cuối nên hạn chế ra ngoài. Mỗi lần phải đi đâu tôi đều trùm áo chống nắng và bịt khẩu trang kín mít. Mặc dù tình cảm của anh không còn như trước nhưng tôi vẫn sợ anh bắt gặp, sợ anh nhận ra tôi trong bộ dạng lôi thôi, phì lộn của một mẹ bầu đang chờ nằm ổ, tôi cũng sợ sự có mặt của anh sẽ phá vỡ sự bình yên của gia đình tôi, tôi sợ nhà chồng và chồng tôi biết về quá khứ của hai chúng tôi.
Tôi tính rồi, tháng sau tôi sinh, tôi sẽ về ngoại ở hết 3 tháng cữ, như thế việc đụng mặt anh sẽ không xảy ra, ít nhất trong khoảng thời gian tôi chưa có hướng giải quyết. Tuy nhiên, tôi có thể trốn tránh 2 tháng, 3 tháng nhưng không thể trốn tránh định mệnh trớ trêu này mãi được. Tôi có nên nói chuyện với chồng tôi và bố mẹ chồng? Tôi có nên đề nghị ông bà thôi không cho anh thuê nhà nữa? Tôi có nên đối diện với anh một lần không?
TheoPhuongngoc/24h
Vì ngoại tình mà tôi đã gây ra hậu quả khó lường Tôi đã đánh mất tất cả vì những đam mê dại dột khi vướng phải bẫy tình đã giăng sẵn. Bất chấp cơn mưa như trút nước, tôi lao ra khỏi phòng trước ánh mắt ngạc nhiên của nhiều nhân viên rồi chạy vội vào bệnh viện. Giọng nói của chị giúp việc như văng vẳng bên tai tôi: "Cậu ơi, vào bệnh...