Không nắm, không buông…
Chị là người xinh xắn, hiền hậu, giỏi kiế.m tiề.n, lại sống khiêm nhường. Dù biết anh chỉ là giáo viên, lương hàng tháng kém xa thu nhập của mình nhưng chị tôi vẫn hài lòng khi cùng anh nên duyên.
Gần một năm đầu sống chung, mỗi tháng anh rể đưa về cho chị một triệu đồng để chi tiêu trong nhà. Sau đó, anh bệnh nặng, phải nghỉ việc để điều trị lâu dài. Ban ngày, chị tôi đầu tắt mặt tối với công việc, tối lại phải vào viện chăm sóc chồng. Trước khi lấy chồng, chị đã tích góp mua được hai căn nhà, giờ má chồng buộc chị phải bán một căn lo cho anh, với lý do “Chồng bệnh thì ráng mà lo cho chồng. Đã là vợ chồng thì cái gì cũng của chung hết”. Bán nhà lo cho anh xong, tình cờ chị tôi phát hiện chồng có quỹ chứng khoán riêng. Trong những ngày nằm viện, anh còn lén gọi điện về gia đình nhờ mẹ ruột mua giùm miếng đất ở quê và để bà đứng tên sở hữu. Thêm một việc đau lòng nữa, anh có mối quan hệ trên mức bình thường với một đồng nghiệp cũ, cô này tuần nào cũng vào viện thăm nhưng vì anh giỏi sắp xếp nên mấy tháng trời chị tôi không hay biết.
Cầm lòng lo cho chồng hết bệnh và “giải quyết” được mối quan hệ nhì nhằng kia xong, chị tôi lại bị sốc khi không thể có con, mà nguyên nhân vô sinh là từ phía anh rể. Một cuộc chữa trị dai dẳng mới lại bắt đầu. Gia đình chồng “vô tư” khuyến khích chị tôi bán căn nhà thứ hai. Lúc này, chị mới hỏi chuyện miếng đất ở quê. Thế là má chồng chị làm ầm lên, bảo đó là đất của cô em gái mua cho mẹ. Gia đình tôi khuyên chị l.y hô.n. Má tôi nói anh không xứng làm chồng của chị. Vợ đã bán hơn một nửa tài sản riêng chăm lo cho mình, vậy mà ngay trong lúc hàng ngày uống thuố.c bằng tiề.n của vợ, ăn cơm do vợ nấu, anh lại nỡ giấu tiề.n mua tài sản riêng. Hỏi còn yêu chồng không, chị khóc: “Chán lắm”.
Nhìn hoàn cảnh của chị và đọc các bài viết từ diễn đàn “Chá.n chồn.g”, mới biết có muôn ngàn lý do để ngán ngẩm “một nửa kia”. Nhưng, từ sự chán ngán dẫn đến “sau cơn mưa trời lại sáng” hay nguy cơ tan vỡ là cả một quá trình dài. Trong quá trình đó, người âm thầm ôm lấy một mình, kẻ kiên trì thuyết phục chồng thay đổi tích cực hơn, lại có chị tự an ủi “trời kêu ai nấy dạ”, chấp nhận những khiếm khuyết của chồng hầu mong giữ gìn mái gia đình. Có khi “tức nước” sắp “vỡ bờ” nhưng vì con cái, lại tự nhủ thôi thì mình đành chịu thiệt một chút để con còn có mẹ cha trọn vẹn. Song, có ai dám đảm bảo trên con đường hun hút và chông chênh cô độc ấy, người phụ nữ không yếu đuối và dễ mềm lòng hơn trước những ngả rẽ?
Video đang HOT
Hờ hững, không nắm cũng không buông là cảm giác “mất thăng bằng” thật nguy hiểm đối với cuộc sống gia đình. Khi bạn “chá.n chồn.g” cũng là lúc anh ấy nhận được những tín hiệu tình cảm không tốt từ phía vợ. Dĩ nhiên, trong hoàn cảnh ấy, khó có ông chồng nào cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Kết quả là cả hai đều mệt mỏi. Đôi khi, chỉ một chút thay đổi tích cực từ chính bạn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến “đối phương”. Như chị tôi, nghe lời cô em dẻo miệng, đã ngọt ngào thủ thỉ với chồng, vẽ ra viễn cảnh tương lai khi cả hai cứ tiếp tục cuộc sống lạnh nhạt, không chung sức chung lòng. Thật bất ngờ, anh rể thay đổi ngoạn mục và giờ hai vợ chồng đang chờ đón cháu bé đầu lòng. Một cô bạn khác của tôi thường kêu ca mỗi khi tụ tập với nhóm bạn gái: “Đàn ông trên đời này đa số đều tệ, mà ông chồng mình là kẻ tệ nhất trong số đó”. Rồi cô kể hằng hà sa số những cái “tệ” hết thuố.c chữa của chồng, khiến cô ngày càng chán ngán. Cứ nhìn cách cô hùng hồn “lên án” người bạn đời mới thấy cô kỳ vọng và yêu chồng đến cỡ nào. Có yêu mới ghét, có ước mơ mới chán nản, thất vọng. Theo tôi, mỗi nhà mỗi cảnh nên mỗi nhà có mỗi cách đắp xây tổ ấm riêng. Hy vọng các chị đừng để tâm trạng không nắm, không buông kéo dài, thiệt cho mình và cũng… tội cho ai kia lắm!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Quá khứ dịu dàng
Đĩnh cũng không hiểu vì sao đã kể chuyện mối tình đầu cho Đan nghe.
Miền đất mà Đĩnh sắp đặt chân đến vô cùng xa lạ đối với anh. Những con người mới, công việc mới, nếp sinh hoạt mới phần nào giúp Đĩnh quên đi mối tình đầu đầy thơ mộng và nước mắt ở nơi anh vừa rời xa. Đĩnh hy vọng nơi anh đến sẽ mang lại hạnh phúc đích thực cho cuộc đời anh.
Đoài nói đúng, không phải vô cớ Đĩnh gặp cô và nên duyên trời định với một cô gái nết na và thảo hiền như vậy. Đĩnh gặp Đoài tại nhà bà cô. Nếu như buổi chiều hôm đó trời không ngừng đổ mưa thì Đĩnh đã chẳng có cơ hội để thân thiết với một người con gái lạ, vừa gặp như đã quen từ lâu và càng quen lại càng thấy nhớ thương da diết. Đoài có một nhan sắc mặn mà, đủ để dì.m chế.t trái tim non nớt của cậu con trai mới lớn. Cái nhìn đầu tiên, nụ cười đầu tiên, cử chỉ đầu tiên đã khiến trái tim Đĩnh phải thổn thức loạn nhịp. Một sức mạnh nào đó níu giữ bàn chân Đĩnh bước theo chân người con gái. Tiếng cười giòn tan của nàng như thách thức ước muốn chinh phục của Đĩnh. Đôi mắt lúng liếng đưa tình càng cám dỗ Đĩnh.
Anh đi theo Đoài như một bản năng tự nhiên, không muốn nói lời chia biệt để đán.h bạo hỏi thăm địa chỉ nhà nàng. Có lẽ vì vẻ ngây thơ non nớt của cậu con trai mới lớn nên Đoài đã sẵn sàng đưa ra một lời hẹn. Đĩnh vui mừng khôn xiết cứ như người khó bắt được của hên. Không kịp chào tạm biệt, không kịp lấy lại chiếc ô che mưa trên tay người con gái, Đĩnh phóng như bay trên chiếc xe đạp cà tàng trở về khu xóm trọ.
Cuộc hẹn đầu tiên diễn ra trong nhà hát nhỏ. Tên vở kịch cho đến tận bây giờ Đĩnh cũng không thể nhớ nổi. Suốt buổi diễn, Đĩnh nhìn ngắm Đoài nhiều hơn cả diễn viên. Đoài có khuôn mặt tròn bầu bĩnh, đôi mắt to đen và đôi môi thắm đỏ mịn màng. Điều đáng ngạc nhiên là Đoài không hề dùng son phấn mà nét mặt vẫn thắm tươi, đẹp mặn mà và duyên dáng. Càng nhìn Đoài, Đĩnh càng không chán mắt. Càng ngắm Đoài, Đĩnh càng thấy mê say. Vẻ đẹp đó ngay từ lần đầu mới gặp đã hớp hồn Đĩnh, để mà đeo đẳng, để mà day dứt chẳng thể rời xa. Một giọng nói nhỏ nhẹ làm tâm trí Đĩnh như chợt bừng tỉnh: " Anh nhìn gì em mà dữ thế?". Như một lời trách yêu, như một lời hờn dỗi. Đĩnh ghé sát bờ vai mảnh mai, xinh xinh: "E m đẹp lắm, Đoài của anh". "Ai đã là của anh mà dám nói, em phạt anh nè...". Một tràng vỏ hạt bí rải rác khắp mặt Đĩnh. Tiếng Đoài cười thật giòn tan.
Sau lần đó, Đĩnh tự nhủ lòng mình không nhìn ngắm Đoài như thôi miên nữa. Đĩnh sẽ để thời gian trò chuyện với Đoài. Tình yêu cũng cần sự rung động từ tâm hồn. Đĩnh hiểu sẽ phải làm cuộc trắc nghiệm so sánh sự tương đồng giữa hai tâm hồn phiêu bạt từ hai nơi khác đến. Đĩnh thích bàn về văn học, thơ phú và những bài ca tình yêu tuổ.i trẻ. Đoài lại tâm đắc về phong cảnh, hội họa và những bức tranh thêu. Hai sở thích tưởng chừng khó có mối liên quan lại đồng điệu trong tâm hồn đồng cảm. Có những lúc Đĩnh nói về thơ để diễn tả một bức tranh. Cũng như có lúc Đoài bàn về phong cảnh xen lẫn những vần thơ trong đó.
Đĩnh hy vọng nơi anh đến sẽ mang lại hạnh phúc đích thực cho cuộc đời anh (Ảnh minh họa)
Câu chuyện tâm đầu ý hợp tưởng như không có hồi kết kéo xích hai tâm hồn đồng điệu lại gần nhau, tạo nên một bản thanh âm hòa lẫn văn thơ và phong cảnh, càng khiến tâm hồn chàng trai trẻ ngân lên khúc nhạc tình yêu, ca ngợi vẻ đẹp người con gái e ấp, thùy mị bên cảnh đẹp đất trời đượm bao hương sắc. Chính một nốt nhạc trầm trong bản thanh âm hùng vĩ đó đã tạo nên cung bậc tình yêu, cùng lời tỏ tình bất ngờ nhưng không đường đột toát lên từ chính tâm hồn trai trẻ dâng tặng đóa phù dung. Đoài không giấu nổi cảm xúc đang dâng trào trong giây phút thiêng liêng đón nhận lời tỏ tình từ Đĩnh. Đôi má bầu bầu chợt ửng đỏ khi lần đầu tiên đón nhận tình cảm dạt dào từ trái tim yêu. " Cho anh hôn lên bờ môi em một chút..." - Lời tỏ tình thật tế nhị khi yêu. Đoài không trả lời nhưng đôi mắt chợt nhắm hờ chờ đợi. Một nụ hôn đậu xuống như ngọn nắng trải dài trên đôi cánh hoa đào.
Đó là quá khứ dịu dàng của Đĩnh. Cho mãi đến sau này, anh không thể nào quên cái ngày Đoài giũ áo ra đi, bỏ mặc anh trơ khấc một mình giữa tủi hờn cay đắng. Đoài bỏ anh đi theo một gã trai lắm của nhiều tiề.n, già gần bằng bố Đoài và đã qua một đời vợ. Sau khi vợ chế.t, tự dưng gã phất lên, có của ăn của để và tính chuyện tái hôn với một cô gái trẻ. Gia cảnh Đoài khó khăn, nếu kết duyên cùng Đĩnh sẽ có tình yêu nhưng chẳng có tiề.n tiêu. Đoài buộc lòng phải quyết định trái với lương tâm, tình cảm của mình để lấy tiề.n cho các em ăn học, lấy tiề.n thuốc thang cho người mẹ già yếu.
Đĩnh ngã bệnh đúng 2 tháng trời, đêm nào cũng mê sảng gọi tên Đoài đến khản cả tiếng. Cả nhà tập trung lo chạy chữa thuố.c thang, căn bệnh dần thuyên giảm. Nhưng khi trở lại bình thường, Đĩnh bỏ nhà lang thang hết hang cùng ngõ hẻm, gặp ai cũng trò chuyện hỏi han như đã từng thân quen. Mất một thời gian sau Đĩnh mới dần dần tĩnh trí, thu xếp công việc và thuyên chuyển nơi ở lên một vùng phía bắc. Chuyến đi bất đắc dĩ đưa Đĩnh trở về với quá khứ, nơi có Đoài và những ngày tháng sống trong hạnh phúc. Đúng lúc Đĩnh nhớ ra khuôn mặt bầu bĩnh tròn tròn của Đoài thì cũng vừa lúc tàu chuyển bánh. Đoài chạy theo vừa gọi tên Đĩnh vừa khóc. Nụ hôn ly biệt chưa kịp chạm môi đã phải chia xa. Đĩnh tự an ủi lòng mình âu đó cũng là số phận, trở lại với niềm phấn khích tuổ.i trẻ và hy vọng vào một tương lai tươi sáng tốt đẹp sẽ đến với đời mình.
Ngày làm việc đầu tiên gây cho Đĩnh sự bất ngờ thú vị. Cô thư ký giám đốc có cái tên Đan dễ thương mang khuôn mặt bầu bầu, trắng trẻo hệt với Đoài. Đĩnh trò chuyện làm quen với Đan mà ngỡ như đang gặp lại Đoài trong giấc mộng. Đan cũng hiền dịu, nết na, nhút nhát, e lệ, hệt như ngày đầu tiên mới quen Đĩnh. Gặp anh kỹ sư trẻ chưa vợ, tâm hồn Đan cởi mở, vô tư trò chuyện như đã từng thân quen. Một cảm giác xao xuyến dễ gần xâm chiếm trái tim Đĩnh. Đan đem lại cảm giác thân quen mà lâu lắm rồi Đĩnh chưa có dịp gặp lại.
Đĩnh cũng không hiểu vì sao đã kể chuyện mối tình đầu cho Đan nghe trong những ngày sau đó. Đan chú ý lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi lại một số tình tiết chưa thật rõ. Câu chuyện kết thúc cũng là lúc Đan lấy khăn tay chấm khóe mắt đang cay xè và đỏ rần rần. Đan bảo, nếu câu chuyện không có kết cục buồn đến thế thì giờ này Đĩnh đã say sưa trong hạnh phúc, còn công sức và thời gian đâu để kể chuyện cho Đan nghe. Ngập ngừng đôi lát, Đĩnh lấy hết sức bình sinh nói mong muốn kết thúc buồn sẽ là một khởi đầu vui cho cuộc tình của họ trong thời gian tới. Nhìn sâu vào mắt Đĩnh, Đan gật đầu đồng tình với ý nghĩ vụt loé lên trong tâm trí Đĩnh. Đan nhận lời yêu anh...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bong bóng tình yêu To ngattt... Tôi không hy vọng em đọc được những dòng chữ này để rồi thông cảm và thấu hiểu cho tình tôi. Thời gian trôi đi đã quá lâu rồi, những ân tình và những xúc cảm cũng đã vơi dần trong tôi. Những kỷ niệm ngọt ngào đan xen lẫn với những đắng cay cũng sẽ dần lãng quên vào dĩ...