Không muốn bỏ vợ cũng chẳng muốn xa ‘bồ’
Tôi và vợ tôi cùng sinh ra ở một làng quê nghèo cách thủ đô hơn một giờ ô tô. Tôi yêu cô ấy từ khi tôi còn là sinh đại học còn cô ấy đang học lớp 11. Một cô gái mới lớn có vẻ đẹp chất phát, thuần khiết với bím tóc hai bên đã khiến lòng tôi mê đắm.
Sau khi học hết phổ thông do hoàn cảnh gia đình khó khăn nên vợ tôi nghỉ ở nhà. Mặc dù vậy tình yêu của tôi với nàng vẫn sâu sắc đến mức sau khi tốt nghiệp tôi lập tức trở về quê xin cưới nàng và dự định sẽ xin việc ở quê để cùng nàng vun đắp hạnh phúc trên chính mảnh đất chôn rau cắt rốn.
Sau ngày cưới, tôi lang thang khắp nơi mà chẳng xin được công việc nào phù hợp vì ngành học của tôi ở quê người ta chưa cần tới. Lận đận mãi tôi mới xin được một chân làm trái ngành trong một doanh nghiệp nhỏ. Vừa phải làm không đúng chuyên ngành lại lương ba cọc ba đồng chẳng đủ tiền ăn sáng, xăng xe nên tôi bàn với vợ trở lên Hà Nội tìm cơ hội. Vợ tôi không muốn tôi đi nhưng nhìn cảnh tôi suốt ngày chán nản, buồn bã vì công việc không như ý muốn nên đành chiều theo tôi.
Trở lại Hà Nội, tôi được vào làm ngay tại một công ty lớn có tiếng. Công việc cũng coi như là tạm ổn. Tôi cũng mừng nhưng chỉ buồn một nỗi là phải xa vợ. Cả tuần tôi chỉ đợi đến ngày nghỉ để về với vợ. Có khi buổi sáng về buổi tối đã phải đi tôi cũng không ngại. Đặc biệt khi vợ tôi sinh cho tôi thằng cu đầu lòng thì tình yêu của tôi dành cho vợ càng nhiêu hơn gấp bội lần. Đúng là gái một con trông mòn con mắt, vợ tôi đẹp, da dẻ trắng hồng còn hơn cả thời con gái.
(Ảnh minh họa)
Thế nhưng sau khi sinh đứa thứ 2 thì hoàn toàn ngược lại, vợ tôi bắt đầu xuống sắc, nhìn cô ấy già đi trông thấy. Bận rộn công việc đồng áng, con cái khiến cho vợ tôi chẳng để tâm đến việc chăm sóc bản thân nữa. Mái tóc đen mượt ngày nào dường như đã rất lâu rồi không được cắt tỉa mà trở nên khô cứng và được búi lên nhanh gọn sau gáy. Da mặt cô ấy xuất hiện những vết tàn nhang. Vòng eo thon gọn giờ thay vào là những ngấn mỡ thừa quá khổ.
Đặc biệt vợ tôi chẳng để tâm đến chuyện áo quần. Có những chiếc áo mốc đen vì mô hôi tôi vẫn thấy cô ấy dùng. Ở nhà thế nào cũng được đã đành, ra ngoài cũng phải cho đàng hoàng tươm tất, đằng này lần nào đi đâu tôi cũng thấy cô ấy mặc cái bộ giả vest cổ lỗ sĩ may từ ngày cưới đến giờ. Tôi góp ý với cô ấy thì cô ấy bảo có đi đến đâu nhiều đâu may vá làm gì nhiều cho nó tốn kém, để tiền mua sách vở cho con. Thế nên đi đâu ai cũng bảo vợ tôi già hơn tôi đến chục tuổi.
Có lần tôi đưa mấy đồng nghiệp ghé về thăm nhà. Trước khi về tôi đã dặn vợ đi mua bộ nào đó mặc cho tươm tất kẻo người ta cười cho. Về đến nhà vợ tôi đon đả ra chào khách, tôi tròn mắt khi cô ấy mặc một cái quần thun bó sát và cái áo sặc sỡ đủ màu trông quê mùa đến thảm hại, mấy người đồng nghiệp lên công ty cứ châm chọc tôi là có bà vợ xì – tai khiến tôi tức nổ con mắt.
Vợ tôi ở quê chỉ quanh quẩn với mấy sào ruộng và chăm lợn gà nên suốt ngày trong bộ dạng ống cao ống thấp. Có tuần tôi về đúng vào ngày vợ tôi chuẩn bị lấy phân chuồng ra để mai chở ra ruộng. Tôi thấp thỏm cả ngày chỉ chờ đến giờ đi ngủ để làm “chuyện ấy” thế nhưng cô ấy vừa vào tôi đã phảng phất ngửi thấy mùi phân lợn. Mặc dù cô ấy đã tắm rửa kỹ càng nhưng chắc tại do đứng cả buổi trong chuồng lợn nên cái mùi đó ám vào người. Thế là không những tôi chẳng dám làm “chuyện ấy” mà cả đêm tôi không tài nào ngủ được vì cái mùi đặc biệt trên người vợ.
Video đang HOT
Công việc của tôi tiến triển tốt, không lâu sau tôi được thăng lên chức trưởng phòng. Tôi bảo vợ tôi để ruộng cho người ta, kiếm việc gì đó nhẹ nhàng để làm nhưng vợ tôi bảo quen công việc đó rồi, giờ đi làm việc khác gò bó thời gian. Do môi trường làm việc, tôi thường xuyên được tham dự những buổi tiệc tùng, chiêu đãi và có cơ hội gặp rất nhiều đối tác nữ và đồng nghiệp xinh đẹp. Tôi thấy ai cũng ăn mặc phong cách, lúc nào cũng phảng phất mùi nước hoa dịu nhẹ, ăn nói thì nhẹ nhàng dễ nghe. Nghĩ đến vợ tôi tôi lại cảm thấy chán nản.
Vợ chồng tôi cũng ít nói chuyện với nhau vì những câu chuyện của tôi và cô ấy ngày càng lệch pha nhau. Cô ấy nói chuyện lúa, má, lợn gà thì tôi không quan tâm. Tôi nói chuyện công việc, giao tiếp thì sợ cô ấy không hiểu được lại tặc lưỡi bảo tôi này nọ. Thế nên lúc tôi gặp vướng mắc trong công việc cũng không thể chia sẻ cùng cô ấy. Do vậy khoảng cách giữa vợ chồng tôi càng ngày càng lớn.
Thế rồi tôi gặp Liên trong một hội chợ hàng tiêu dùng. Cũng là người ở quê nhưng Liên được học hành và làm việc tại Hà Nội nên phong thái và cách ứng xử khác hẳn. Liên trẻ, đẹp lại suy nghĩ thoáng nên tình cảm của tôi và Liên phát triển rất nhanh chóng. Liên nói với tôi rằng cô ấy yêu tôi không quan trọng gì chuyện tôi đã có gia đình hay chưa. Đi bên cạnh Liên tôi cảm giác mình tự tin hẳn so với người vợ hai lúa của mình. Liên cũng rất biết làm mới mình khiến tôi lúc nào cũng có cảm giác mới mẻ và muốn khám phá những điều thú vị nơi cô ấy.
Sau đó tôi quyết định dọn đến ở chung với Liên. Cuộc sống ở bên Liên là những chuỗi ngày hạnh phúc ngọt ngào nhất mà lâu nay tôi đã không có được khi ở bên vợ. Liên cũng rất chiều chuộng tôi, luôn hiểu những điều tôi cần. Chúng tôi đã có với nhau một đứa con. Vậy là cứ những ngày trong tuần tôi ở với Liên còn cuối tuần tôi lại về với vợ.
Vì có bồ nên tâm trạng tôi vui vẻ hơn, về nhà tôi lại chăm sóc và quan tâm vợ con nhiều hơn khiến vợ tôi ở dưới quê chẳng mảy may nghi ngờ gì cả. Nhưng tôi rất yêu Liên Tôi không muốn cô ấy phải chịu thiệt thòi vì vậy tôi ngỏ ý muốn bỏ vợ để cưới Liên nhưng cô ấy bảo không cần thiết vì thời gian tôi ở bên cô ấy nhiều hơn với vợ thế là đủ. Nếu tôi bỏ vợ sẽ có nhiều lời đàm tiếu không tốt cho sự nghiệp của tôi. Còn gia đình tôi ở quê nữa họ sẽ không chấp nhận Liên.
Những lời cô ấy nói càng khiến tôi khâm phục Liên hơn. Cô ấy chỉ nghĩ cho tôi, cô ấy ở bên tôi mà không đòi hỏi điều gì cả. Tôi dường như đã không còn chút cảm xúc nào nữa với người vợ nông dân của mình nhưng vẫn không nỡ bỏ cô ấy vì chúng tôi đã chung với nhau hai đứa con. Mặt khác hiện tại “nước giếng không phạm nước sông” chẳng ảnh hưởng gì nên tốt nhất tôi nghĩ không nên nói ra để làm tổn thương cô ấy. Nhiều lúc tôi thấy khâm phục chính bản thân mình vì vẫn làm tốt vai trò người chồng với cả vợ và bồ trong suốt 4 năm qua. Không biết có ai giống tôi không?
Theo VNE
Vẫn cưới dù biết anh chỉ lợi dụng mình
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế. Tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi ....
Đọc nhiều bài viết về người chồng vô tâm, tôi thấy trùng tâm trạng nên mạnh dạn cùng tâm sự với độc giả, mong được chia sẻ và nhận lời khuyên của chuyên gia cũng như của mọi người.
Tôi và anh làm cùng công ty, khi gặp nhau tôi không ấn tượng gì ở anh, chỉ thấy một anh chàng tỉnh lẻ có vẻ mặt nhăn nhúm, đôi mắt lúc nào cũng thâm quầng, lờ đờ như tên nghiện, còn có chút vô duyên nên tôi không ưa gì anh. Nhưng rồi tình yêu lại đến không ngờ, đến dần dần. Kỳ lạ là tôi rất ít tin ở người khác giới nhưng lại tin anh tuyệt đối, chúng tôi chỉ gặp nhau ở chỗ làm, đi chơi ít vì anh làm 2 công ty. Thấy anh chịu khó vậy tôi rất mến phục nhưng ngoài cái tên và số điện thoại có thể bỏ đi bất cứ lúc nào thì tôi không biết gì về anh cả.
Nhưng anh nói gì tôi cũng tin, vẻ ngập ngừng của anh tôi cũng cho là thật thà để rồi tất cả các ngày lễ tết anh bỏ tôi về quê với lý do "về quê mới vui"... Tôi cũng không thắc mắc vì anh sống xa nhà muốn về nhà dịp lễ tết là bình thường. Nhưng anh vụng về chẳng quan tâm hay tặng quà tôi những dịp sinh nhật hay lễ tết, cứ đến những ngày đó là lại giận dỗi vì sự vô tâm lạnh lùng của anh. Một ngày anh nói anh nghỉ việc về quê chữa bệnh, tôi không chút nghi ngờ, nhưng từ ngày anh về tôi và anh ít liên lạc, tôi luôn là người chủ động liên lạc trong khi anh như người trốn tôi. Tôi cũng thấy băn khoăn cho đến một ngày số máy lạ nhắn tin cho tôi nói tôi là "con đĩ cướp chồng cô ta", chị ta nói qua nói lại rất nhiều.
Lấy một người mà tôi không biết ngày nào sẽ tan vỡ (ảnh minh họa)
Tôi hỏi anh, anh nói bạn anh đùa thế là tôi lại thôi. Rồi một lần vào đêm khuya, cô ta lấy máy của anh gọi cho tôi, chưa kịp nói lại thì máy cúp không liên lạc được. Tôi hoang mang, sáng hôm sau tôi gọi cho anh, anh thú nhận cô ta là người yêu của anh, anh yêu tôi chỉ là chơi bời mà thôi. Tôi đau khổ vật vã vì bị phản bội và lừa dối, tôi đã tin và yêu anh đến thế, vậy mà...
Tôi trốn làm hai ngày, nằm ở nhà suy nghĩ, nhớ câu sếp nói xa xôi, "mọi cái đều có dấu hiệu báo trước, chỉ là mình không nhận ra". Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đúng là rất nhiều dấu hiệu mà tôi đã không nhận ra, tôi thấy anh không xứng đáng với tình yêu của tôi.
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế, tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi .... Rồi khi tôi lấy lại tinh thần vui vẻ, tiếp tục học và làm thì anh ta xuất hiện với bộ dạng thật thê thảm. Anh nói anh yêu tôi, anh lên để chuộc lỗi, rằng anh không có ai ở đây, chỉ có tôi.... Tôi tội nghiệp anh, lại đi thuê nhà, sắm sửa cho anh, hàng ngày về cơm nước dọn dẹp giặt giũ cho anh trong tâm trạng rất buồn bực, mệt mỏi, ức chế và vết thương cũ cứ âm ỉ....
Nhưng thương hại anh nên không thể dứt ra được, tuổi xuân của tôi trôi qua và rồi tôi đồng ý cưới. Trước khi cưới anh bảo tôi vay mượn cho anh làm kinh doanh ngoài vài lần, lần nào cũng vì anh ham chơi mà thất bại khiến kinh tế gia đình tôi ảnh hưởng không ít. Cận ngày cưới, tôi phát hiện anh gặp cô ta, nghe cô ta kể khổ rồi về dằn vặt tôi rằng tôi xúc phạm cô ta, thật nực cười.
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế, tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi ...
4 năm yêu nhau mà anh không hề hiểu rằng, con người tôi chưa từng nói bậy một câu chứ đừng nói xúc phạm ai, vậy cô ta xúc phạm tôi như vậy thì ai đòi công bằng cho tôi đây? Tôi muốn hủy hôn nhưng không dám vì ngày cưới đã cận kề, đám cưới diễn ra như kế hoạch trong tâm trạng vô cùng chán nản của tôi. Kỳ lạ là tôi vẫn rất yêu anh dù nhận thấy quá nhiều sạn trong con người anh.
Sau đám cưới chúng tôi ở riêng, tiền nhà trọ nhà ngoại bao, anh thất nghiệp, vợ chồng sống bằng 900 nghìn lương của tôi. Thời đó tằn tiện cũng không đến nỗi, anh đi chơi qua đêm chẳng thèm báo, để tôi cứ ngồi bên mâm cơm chờ, sáng sau cũng chẳng thèm gọi cho tôi. Tôi chủ động gọi thì gắt rằng giờ mới đang ăn sáng, ơ hay, anh ung dung ăn sáng mà không nhớ rằng đêm qua không về, không nghĩ rằng vợ sẽ lo lắng ư, ừ thôi anh còn trẻ con? Bóng đèn cháy tôi nhắc anh thay, anh cáu nói tôi im mồm..... mọi đồ dùng hỏng đều do bố đẻ tôi mua về sửa chữa cho, anh cứ như đứa trẻ chỉ ăn và chơi. Kỹ năng sống anh quá thiếu sót nhưng lại luôn coi thường vợ, cho là anh học cao dù chỉ tốt nghiệp cao đẳng, anh nói tôi không bằng 1/10 nó...
Ức chế nên tôi sớm nghĩ đến ly hôn nhưng mẹ tôi nói ở với nhau mới khó, bỏ thì quá dễ, tôi hi vọng có con anh sẽ trưởng thành hơn. Một năm sau tôi có bầu, cũng là lúc tôi thất nghiệp, công việc của anh chưa ổn định, nay công ty này, mai công ty khác, vẫn nhà ngoại tài trợ tiền nhà và ăn uống sinh hoạt. Tôi ốm nghén, anh không màng, tôi có nôn đến ộc máu mũi anh cũng kệ, tôi no đói anh không quan tâm.
Hàng sáng tôi dậy sớm nấu ăn sáng cho anh đi làm, anh rất kén ăn, đồ phải tươi và ngon nên tôi luôn dậy từ 5h30 để đi chợ nấu ăn sáng, vẫn giặt giũ dọn dẹp nhà của cả khi bụng to. Tôi nói bụng to ngồi giặt đồ tôi khó thở, anh bảo "mai bà đẻ tôi chẳng hầu bà thì sao". Suy cho cùng nếu anh có phải hầu thì cũng chỉ một tháng còn tôi hầu anh cả đời sao lại so đo những lúc tôi bầu bí khó chịu thế này. Vợ bầu bí khó ngủ nhưng anh cứ để vô tuyến để ngủ, tôi cứ chờ đến đêm khuya anh ngủ say mới tắt ti vi để ngủ, góp ý thì anh bảo để vô tuyến anh mới ngủ ngon.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi sống chắt chiu từng đồng, phụ thuộc bố mẹ tôi. Thương connhưng tôi không thể làm được gì, tôi thấy mình giống như một kẻ chết đuối không có phao vậy.
Tôi buồn vô cùng, đến lúc sinh anh cũng không ngó ngàng gì đến tôi, tôi cảm thấy mệt mỏi quá. Nhà ngoại lo hết khi tôi sinh con, thật không thể chịu nổi nữa rồi.
Rồi.. công việc của anh tiến triển, lên làm sếp, tôi biết và âm thầm chờ ngày anh ổn định kinh tế để có thể cùng tôi nuôi con, cùng tôi xây dựng vun vén cho gia đình riêng của mình. Vì hiện thời kinh tế gia đình tôi khó khăn không thể cáng đáng cả ba người chúng tôi, ông bà cũng già rồi, ốm đau nhiều cần được chăm sóc phụng dưỡng chứ không phải nai lưng nuôi con nuôi cháu. Nhưng... lại vẫn nhưng, tôi chờ hoài các khoản nợ mua xe này xe kia điện thoại này nọ của anh mãi không dứt, chờ hoài không thấy anh có động tĩnh gì trong việc đóng góp với ông bà ngoại chi phí sinh hoạt, hàng tháng anh đưa tôi 2 triệu, hoặc lo cho con, hoặc trả nợ ông bà (khoản này ông bà cho vay để trả nợ cho anh). Tiền như vậy thì ăn thua gì, nhất là khi tôi con nhỏ.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi sống chắt chiu từng đồng, phụ thuộc bố mẹ tôi. Thương con nhưng tôi không thể làm được gì, tôi thấy mình giống như một kẻ chết đuối không có phao vậy. Càng ngày tôi càng ân hận vô cùng.
Bây giờ, tuổi xuân đã qua đi, tôi sống cằn cỗi trong nhà này mà không biết phải làm sao. Tôi tiếp tục bước đi thế nào đây, nhìn con mà lòng tôi chua chát. Hay là tôi dừng lại nhỉ, từ bỏ tất cả chỉ vì con mà thôi!?
Theo VNE
Anh đã bước ra khỏi giấc mơ em Vây la anh bươc ra khoi thê giơi cua em, bo ngo sau lưng tât ca nhưng lơi hưa hen va bao năm thang măn nông. Em mơ cưa va bươc ra ngoai ban công, bâu trơi đêm mua thu thât đep. Mui hoa ngoc lan thoang thoang quyên trong lan gio se mơn man da thit khiên tâm trang em diu lai...