Không muốn bỏ cuộc
Cuộc đời luôn có những khúc quanh khiến ta muốn bỏ cuộc. Tôi quen anh trong một chuyến du lịch đầu năm. Tôi đi cùng con trai, anh đi cùng bạn bè.
ảnh minh họa
Ngay lần gặp đầu tiên chúng tôi đã có cảm tình với nhau. Nhìn anh chơi đùa cùng con trai mình, tôi thấy thật hạnh phúc. Tôi đã ly dị chồng. Anh nhỏ hơn tôi 2 tuổi nhưng rất chững chạc. Gia đình anh nề nếp, ba anh làm đạo diễn, bà con dòng họ đều có chỗ đứng trong xã hội. Anh cũng đang công tác ở một đài truyền hình lớn và là con trai út, duy nhất trong nhà.
Gia đình tôi là dân kinh doanh. Tôi là chị cả, em gái đã có gia đình, một em trai đang du học, một đang học lớp 12. Tôi ở cùng mẹ và em trai. Anh rất thương, quan tâm dạy dỗ con trai tôi, cháu cũng rất quý anh ấy. Quen nhau gần một năm, anh rất chu đáo và quan tâm đến tôi. Nhưng gần đây giữa chúng tôi bắt đầu nảy sinh một số chuyện. Khi mới đến với nhau, tôi đã e ngại gia đình anh không chấp nhận mình, nhưng anh đã an ủi động viên tôi hãy cùng anh đối mặt, thuyết phục gia đình. Tôi hạnh phúc khi anh là người biết suy nghĩ. Nhưng gần đây anh trở nên lạnh lùng, lơ là và ngỏ ý muốn chia tay. Tôi không trách móc và chấp nhận, nhưng anh lại khóc và nói yêu tôi rất nhiều, không thể xa tôi. Anh sợ làm tôi khổ, không cho tôi một danh phận, sợ không đủ bản lĩnh cùng tôi vượt qua khó khăn từ phía gia đình.
Video đang HOT
Tôi biết anh là người con có hiếu; mẹ anh là người phụ nữ hiền lành nhưng rất kỹ tính. Gia đình anh không biết tôi đã có con. Chúng tôi định sẽ nói chuyện với mẹ anh nhưng lại sợ bà ốm yếu, bị bệnh tim sẽ không chịu nổi cú sốc. Tôi thuyết phục anh vượt qua thử thách nhưng công việc nhiều áp lực khiến anh mệt mỏi, anh cần suy nghĩ thêm. Anh vẫn yêu thương, lo lắng nhưng lại muốn tôi chán ghét anh.
Chúng tôi rất yêu nhau, hiểu và lo lắng cho nhau. Dẫu rất buồn nhưng chúng tôi không có thời gian để gần gũi tâm sự. Tôi không biết có nên tiếp tục chờ đợi người đàn ông yêu thương cả hai mẹ con mình? Tôi phải nói chuyện với ai trong gia đình anh về việc mình có con? Tôi không muốn mất anh.
Theo VNE
Vợ tôi đi lấy chồng
Ngày mai, vợ tôi sẽ lên xe hoa về nhà chồng, làm vợ của người ta. Giờ phút ấy với vợ mà nói thật thiêng liêng và trọng đại, nhưng với tôi, đó chỉ là một ngày đau khổ và đầy nước mắt.
Yêu nhau 3 năm, cuối cùng chúng tôi cũng cưới nhau. Thêm 3 năm nữa, chúng tôi chưa thể có con và mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều. Suốt thời gian đó, tôi bị stress nặng vì nguyên nhân của chuyện này, chính là do tôi. Thời gian đầu, khi biết mình không thể sinh con, tôi đã đau khổ rất nhiều. Tôi cố gắng tự động viên mình phải tin vào bản thân, phải cố gắng kiên trì vì biết đâu, một ngày nào đó, tôi sẽ có hi vọng.
Nhưng thời gian đã 3 năm, tôi đã che đậy chuyện này với cả gia đình, bạn bè quá lâu. Và vợ tôi luôn phải chịu trận, chịu điều tiếng và mọi lời xì xào từ mọi người xung quanh. Ai cũng thắc mắc nguyên nhân vì sao, chắc lại do vợ tôi này kia. Nhiều khi muốn bảo vệ vợ mà tôi không đành lòng.
Nhưng tôi nghĩ rất nhiều, mình không thể sống ích kỉ như vậy được, phải cho cả nhà biết chuyện này, để mọi người hiểu và thông cảm cho vợ tôi. Khi tôi công khai chuyện mình vô sinh, cả nhà tôi choáng váng, ai cũng ngạc nhiên vì không thể tin nổi vào tai mình. Trước giờ, dù chưa tìm hiểu nhưng mọi người vẫn cho đó là lỗi của vợ tôi, nên cô ấy đã chịu nhiều ấm ức.
Sau thời gian đó, tôi quyết định từ bỏ cuộc hôn nhân này, từ bỏ người vợ hiền mà tôi yêu thương. Dù cô ấy đã cam chịu, hi sinh vì tôi nhưng tôi không còn cách nào khác, giữ cô ấy ở bên mình thật là ích kỉ, tôi không tài nào làm như thế nữa.
Vợ tôi đi lấy chồng, sẽ là vợ của người đàn ông khác. Chắc hẳn cô ấy hạnh phúc lắm, còn tôi đau đớn nghẹn ngào. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi chia tay trong nước mắt, dù vậy, cô ấy cũng phải tìm cho mình con đường riêng. Là phụ nữ, ai chẳng muốn sinh con, chẳng muốn có được người gọi mình là mẹ. Vợ tôi cũng vậy, cô ấy cần một mái ấm, một người đàn ông cho cô ấy được làm mẹ của các con. Ngày đó, cả hai chúng tôi đều khóc rất nhiều nhưng cuộc sống là vậy, dù có bao dung thế nào cũng không thể nào chấp nhận người chồng vô sinh như tôi được, nhất là khi cô ấy còn quá trẻ.
Ngày mai, cô ấy lên xe hoa về nhà chồng mà lòng tôi đau như cắt. Đã hơn 1 năm chúng tôi chia tay nhau, cô ấy cũng đã quên tôi và tìm vui bên tình mới. Nghe nói, cô ấy đã có bầu. Thật là hạnh phúc biết bao, giá như tôi cũng có cảm giác khi biết tin vợ mình có bầu. Có lẽ, cả đời này cũng không thể được.
Vợ tôi đi lấy chồng, sẽ là vợ của người đàn ông khác. Chắc hẳn cô ấy hạnh phúc lắm, còn tôi đau đớn nghẹn ngào. Còn cách nào khác đâu, chúng tôi không thuộc về nhau, cô ấy xứng đáng được hạnh phúc. Cầu chúc cho vợ tôi được vui vẻ, sống thoải mái bên người chồng mà cô ấy đã chọn cùng với những đứa con yêu...
Theo VNE
Đàn bà khôn không giữ ví chồng Đàn bà muốn quản được chồng, đừng chỉ chăm chăm vào cái ví tiền... Đàn bà muốn quản được chồng không phải là quản kinh tế, quản tiền nong, quản giờ giấc và các mối quan hệ của chồng. Những điều ấy tuyệt đối cấm kị đối với hạnh phúc gia đình, bởi người đàn ông sẽ chỉ càng cảm thấy bị kìm...