Không may bị thất nghiệp, vợ coi tôi là “đàn ông mặc váy”
Tôi thật sự bàng hoàng khi nghe tận tai cô ấy gọi tôi là nó với thái độ rẻ rúng coi khinh.
Tôi cứ nghĩ mình đã không kiếm ra tiền, lại còn lười, còn vũ phu thì chẳng đáng mặt đàn ông nên tôi hết lòng chăm lo cho gia đình. (ảnh minh họa)
Cách đây 2 năm, công ty bị giải thể nên tôi trở thành kẻ thất ngiệp. Mặc dù cũng đưa hồ sơ xin việc ở nhiều chỗ nhưng tôi vẫn chưa tìm được việc phù hợp. Chỗ đãi ngộ tốt thì địa điểm tận thành phố khác, chỗ gần nhà thì lương lậu lẹt đẹt.
Vợ tôi làm kế toán trong một công ty nước ngoài, chúng tôi có một cháu gái năm nay lên 5. Vì là con trai duy nhất nên vợ chồng tôi sống cùng bố mẹ tôi. Cả hai ông bà đều là viên chức nhà nước về hưu, lương gộp lại cũng thoải mái nuôi tôi nên tôi vẫn không sốt sắng phải đi tìm việc.
Vì biết mình nhàn rỗi nhất nhà nên tôi làm tất cả việc vặt trong nhà, từ nấu cơm, rửa bát, dọn dẹp nhà cửa, đi chợ cho đến chăm sóc con gái, đưa đón cháu đi học… để vợ tôi có thời gian nghỉ ngơi. Hai năm qua, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Bố mẹ tôi không nói gì, vợ tôi thì lúc nào cũng ngọt ngào, khi thì khen tôi nấu ăn ngon tuyệt, khi thì khen tôi chu đáo đảm đang. Tôi cũng cảm thấy khá hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Nhưng rồi, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa 3 chị em cô ấy. Tôi thật sự bàng hoàng trước thái độ khinh rẻ của vợ khi nói về tôi.
Cứ 2 lần mỗi tháng, tôi đều đưa vợ và con gái về bà ngoại chơi. Hôm đó, như mọi lần, tôi đưa con gái đi câu cá cùng mấy anh em rể, còn vợ tôi ngồi nói chuyện với các chị em của cô ấy (họ cũng về quê những ngày cuối tuần).
Video đang HOT
Lúc quay lại lấy dép cho con, tôi nghe thấy giọng cô ấy đang nói “Em sai gì nó chẳng được. Đố dám ho he phản kháng”. Tôi cứ nghĩ vợ đang nói về con gái tôi. Nhưng đến khi nghe thấy câu tiếp theo, tôi như bị sét đáng ngang tai. Vợ tôi bảo “Đàn ông đàn ang, không kiếm được tiền thì phải chịu nghe vợ sai khiến thôi. Mấy lần nó đang ngủ, em đạp dậy bảo nhà hết sữa rồi mau đi mua sữa cho con, cũng phải lon ton dậy đi ngay.”
Chị vợ tôi cũng hùa theo phụ họa “Ôi ngoan thế, chẳng bù cho chồng chị, không bao giờ động tay động chân vào việc nhà, thỉnh thoảng lại gọi bạn bè về ăn uống linh đình, chỉ khổ cái thân già này dọn dẹp.” Còn em gái cô ấy cũng oang oang nói “Lão chồng em thì không hay kéo bạn bè về, nhưng mà lười thì thôi rồi, lại còn bẩn thỉu không chịu được, cái tất đi xong còn cởi ra dúi ở đầu giường, nhiều khi đang nằm cứ tưởng có con gì chết gần đấy. Nhưng mà á, đi ra ngoài đường, quần áo bắt vợ phải là phẳng phiu, giặt phải vò bằng tay. Hành nhau gớm lắm.”
Vợ tôi tiếp lời “Xời ơi, thế thì theo thế nào được thằng chồng chị. Quần áo của chị toàn hàng hiệu, nó phải giặt bằng tay là đúng rồi. Đến đồ lót chị cũng bắt phải cho vào túi giặt rồi mới được vứt vào máy.”
Chẳng lẽ tôi đã sai khi quá chiều cô ấy? Tôi nghĩ những bộ váy của vợ toàn bằng ren mỏng nên cẩn thận vò bằng tay cho cô ấy, đến vắt tôi cũng phải lựa theo chiều vải. Nhiều khi đồ lót cũng là tự tay tôi giặt cho. Nhưng không ngờ, cô ấy không cảm nhận được sự cẩn thận và quý trọng của tôi, lại nghiễm nhiên coi tôi như một đứa ở, nói về tôi với thái độ khinh miệt như vậy.
Tôi cứ nghĩ mình đã không kiếm ra tiền, lại còn lười, còn vũ phu thì chẳng đáng mặt đàn ông nên tôi hết lòng chăm lo cho gia đình. Tôi cũng ít đàn đúm tụ tập với bạn bè, một phần vì ngại tụi bạn hỏi về công việc hiện giờ, một phần vì sợ vợ nghĩ tôi vô công rỗi nghề. Có lẽ tôi đang đóng nhầm vai, lẽ ra là trụ cột thì tôi lại nhận phần “bà nội trợ”. Còn cô ấy, công việc tốt, lương cao, ra bên ngoài được coi là thành phần tinh anh của xã hội. Nhưng màn đối thoại của ba người họ đã chạm đúng vào lòng tự ái, sĩ diện của tôi khiến tôi phải nhìn nhận lại bản thân mình.
Chẳng lẽ tôi đã sai khi quá chiều cô ấy? (ảnh minh họa)
Hóa ra, những lần cười nói khen ngợi mỗi tối của cô ấy đều ẩn dấu nụ cười khinh bỉ phía sau. Tôi thất thần đi về phía bờ hồ mà quên mất không mang theo đôi dép cho con. Chiều hôm đó, tôi vẫn im lặng không nói năng gì. Tôi phải cố kìm nén cơn giận, phải cố bắt mình nhẫn nhịn để không làm tan nát gia đình. Nhưng thực chất, trong đầu tôi như có một ngọn lửa nung nấu, tôi chỉ muốn xông vào tát cho cô ấy một bạt tai, tôi chỉ muốn chỉ thẳng mặt cô ấy và nói với cô ấy rằng, từ giờ có thân thì lo lấy. Song, tôi vẫn phải cố kìm, bởi vì tôi không có gì đáng tự hào trong tay. Không nghề nghiệp, hơn 30 tuổi đầu vẫn phải để bố mẹ nuôi.
Tôi sẽ không ngốc nghếch ở nhà làm một người “đàn ông mặc váy, đàn bà có râu” nữa. Tôi đã quyết định, dù có phải lên miền cao hay xuống miền ngược, tôi cũng không ở nhà cho vợ sai bảo nữa. Giờ tôi chỉ ao ước mình đi làm, cuối tháng cầm một cọc tiền lương ném cho cô ấy, rồi hô to gọi nhỏ bắt cô ấy phục tùng, để cô ấy biết, một khi thằng chồng ngoan ngoãn là tôi đây phản kháng sẽ như thế nào.
Theo VNE
"Võ" lôi chồng nhậu về nhà của vợ
Ngay từ hồi chưa cưới, tôi đã sẵn tính hay la cà nhậu nhẹt. Đời nam nhi lấy chuyện nhậu làm vui, riết thành quen, lấy vợ rồi tôi cũng không bỏ được.
Mà làm sao phải bỏ. Nam nhi đại trượng phu, đến thầy bu ở nhà còn chẳng quản được. Vợ có là gì mà giữ nổi chân tôi. Hồi mới cưới tôi cũng bấm bụng ở nhà với vợ ít bữa. Sau quanh quẩn bên mâm cơm rau luộc, trứng luộc mãi thấy ngán. Trình nấu ăn của vợ rất "còi". Không nói ra nhưng tôi sợ nhất là cơm nhà. Đưa nhau đi ăn tiệm thì "sang chảnh" quá!
Vòng vo chê bôi thế cũng để nói với bạn rằng, tôi "ngựa quay đường cũ", la cà quán xá không về nhà cũng do dòng đời xô đẩy cả. Ở đấy không khí xôm tụ, được ăn được nói, chưa kể món dưa xào lòng của bà hàng nhậu vừa ngọt vừa chua, thơm dậy mùi hành răm mới gọi là bá cháy.
Khỏi nói cái thái độ bất cần của tôi làm vợ giận đến mức nào. Nàng ủ cũng lắm mưu nhiều kế, nào là gọi điện ngay giữa lúc chồng đang say sưa với chiến hữu bắt về, nạt nộ có, khóc mếu có. Còn gọi điện cho cả bố mẹ tôi kể lể "mách" tội ngay tại trận. Nhưng chẳng ăn thua, đàn ông bên mâm nhậu làm gì có chuyện dễ đứng lên đi về, trừ phi có hỏa hoạn hay động đất! Làm um lên không "giải quyết" được tôi, vợ bắt đầu chuyển sang chiến tranh lạnh - cắp con về ngoại, không có việc không nói chuyện. Mỗi lúc tôi gọi điện nàng chỉ một câu duy nhất: "Anh chừa chưa?". Được ba bữa, bí quá tôi đành nói "chừa", phóng xe sang ngoại đón vợ đón con. "Chừa" được 1 tuần, tính tôi lại đâu vào đó.
Vợ thờ ơ bảo: "Em hết nước rồi, tùy anh, chán chẳng buồn nói". Rồi nàng chẳng buồn nói thật. Tôi nhậu xả phanh chẳng thấy nàng điện thoại gọi về bao giờ. Nhiều hôm giữa chừng không nghe điện tự nhiên thấy nhớ. Vợ có một yêu cầu: Vì ngày nào tôi cũng nhậu, nên khỏi ăn cơm nhà, nàng "cắt" suất tôi, cho cái thân nàng đỡ vất vả.
Từ bữa đó, có lúc tôi về sớm còn chẳng thấy mấy mẹ con. Chắc rủ nhau ra ngoài ăn tiệm hòng "dằn mặt" chồng. Nhưng mật độ "đi ăn tiệm" của hai mẹ con hơi nhiều, có hôm tôi rình cả 3 ngày liền trở về lúc tan ca, cũng không thấy cả nàng lẫn con đâu cả. Đúng đến lúc tôi định làm "cho ra ngô ra khoai" xem nàng trốn chồng đi chỗ nào thì nàng bắt đầu lại có mặt ở nhà, tươi hơn hớn.
Hôm ấy tôi cố tình về sớm. Đến cửa đã thấy mùi hành tỏi xào thơm nức mũi, có mà ăn đứt cả món dưa xào lòng ở quán nhậu quen. Bước chân vào nhà, đón tôi là con gái đã được mẹ tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng. Nó đến hôn chào tôi cũng vừa lúc vợ nhìn thấy tôi về nên bảo: "Anh cứ tắm rửa rồi nghỉ ngơi, hai mẹ con giờ mới ăn tối". Lúc nàng lướt qua, tôi còn kịp nghe mùi tô canh khoai sọ rau rút nấu cua nàng đang bưng đậm mùi thơm ngọt của xương đến khó cưỡng. Tôi nuốt nước miếng đánh ực mà chẳng nghe tiếng nàng mời. Vợ biết nấu ăn từ hồi nào ta?
Vài hôm sau, nhớ cái mùi thức ăn thơm thơm ngon ngon của vợ tôi cứ cố tình cáo lui với đám bạn nhậu để về "rình". Cứ giờ nàng dọn cơm là tôi bước vào. Nhưng nàng nhất quyết không mời tôi ăn. Hai mẹ con cứ đánh chén ngon lành, con nhóc ăn thật ngon miệng. Dạo này má nó phính hơn hay trước giờ nó vẫn vậy mà tôi không để ý? Vợ vẫn chuyện trò với tôi bình thường, có mỗi chuyện bữa cơm là không mời tôi lấy một tiếng.
Tối nàng dọn dẹp xong, tôi đánh bạo lên tiếng lúc hai vợ chồng đã vào phòng nghỉ ngơi: "Từ mai mẹ cho bố báo cơm nhà nhé!". Tưởng nàng phải mừng húm, đằng này nàng chỉ ừ hữ cho xong. Hôm sau tôi được hai mẹ con thiết đãi cơm sườn nướng sốt BBQ, canh thịt hầm khổ qua, salad nông trại có rau xanh mướt trộn cùng tôm, jam-bông và trứng. Gia vị nêm nếm rất hoàn hảo, đời tôi kể từ ngày lấy vợ, chưa được ăn bữa nào ngon như bữa này. Hôm sau rồi hôm sau nữa, tôi cứ tình nguyện "báo cơm" nhà. Lâu lâu tự khai trừ khỏi hội nhậu lúc nào không biết.
Bẵng đi một thời gian gặp lại đám nhậu "ruột", mới nghe mấy bố bảo tan rã hết cả rồi. Hỏi đến lý do thì ông nào ông nấy gãi đầu gãi tai, đổ lỗi cho "đường lối" tấn công trực diện vào cái dạ dày chồng của vợ.
Tôi hộc tốc về nhà hỏi vợ: "Hồi đó anh hay nhậu, chiều chiều em với con đi đâu?". Nàng bảo "em gửi con nhà ngoại, đi học nấu ăn cùng... mấy bà vợ đám bạn nhậu của anh đó!".
Thế mới biết đàn bà mưu sâu. Cũng nhờ việc các bà hè nhau chăm chút hơn đến bữa cơm gia đình mà lối sống của cánh đàn ông chúng tôi trở nên lành mạnh hẳn. Cho đến bây giờ, bí quyết để các bà nấu ăn ngon vẫn là ẩn số trong mắt các ông chồng. Nhưng có hề gì, những khoảnh khắc đậm đà món ngon, đậm đà ân tình có được bên gia đình mới là điều quan trọng.
Theo VNE
Mệt mỏi vì định kiến Không dưới hai lần mẹ chồng dạy em, sinh ra làm kiếp đàn bà là phải chịu khổ nhục, nhận về những vất vả khó nhọc, hi sinh. Anh cũng ngồi ngay đấy âm thầm chẳng ý kiến gì, chỉ khi về đến nhà mới rụt rè: "Anh chẳng bao giờ đồng tình với quan điểm đó". Em không hiểu do thổ nhưỡng,...