Không ly hôn vợ nhưng tôi chẳng thể quên người cũ
Riêng tôi không mong sẽ trở lại với cô ấy hay ly hôn với vợ mình, chỉ mong mọi người luôn có cuộc sống tốt.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, nơi đó tôi và cô ấy gặp nhau.
Năm học lớp tám tôi gặp cô ấy ở quê nội. Trong khoảng thời gian quen nhau đúng là hai đứa tôi hầu như chẳng cãi vã gì, cô ấy rất quan tâm tôi. Nhớ có lần tay tôi bị đứt nhẹ, cô ấy vội vã vào phòng cắt cái cái quần mà anh hai mua cho cô ấy để băng cho tôi. Khi nấu bất cứ món gì cô ấy đều hỏi tôi có thích không.
Cô ấy nghỉ học từ năm lớp 7 để phụ giúp gia đình, nấu ăn giặt giũ và cả chuyện đồng ruộng. Có khi tôi lên gặp thì cô ấy còn đang loay hoay ngoài ruộng, bởi vậy tôi càng thêm thương bất cứ khi nào cô ấy muốn gặp, tôi sẵn sàng đạp hơn 30 km để đến gặp cô ấy. Cứ tưởng tôi và cô ấy sẽ mãi mãi không xa nữa nhưng rồi sau đó tất cả đã chấm hết vì cái cách suy nghĩ ấu trĩ của những con người độc tài. Các cô tôi năm xưa đã không cho tôi gặp mẹ, giờ lại cấm cản tôi chuyện yêu thương. Nhiều lần tôi nói thẳng “Vợ tôi chứ không phải vợ của mấy người, cưới về thì tôi tự biết, lỡ tôi có cưới mà hôm sau chết tôi cũng cam lòng”.
Video đang HOT
Vì sự ngăn cản đó nên cô ấy đã phải lấ một người chồng xa lạ. Cô ấy giữ tất cả kỷ niệm của tôi. Ngày đó điện thoại di động quá xa xỉ. Muốn nói chuyện chúng tôi chỉ có cách gặp nhau. Tôi nào biết chuyện cô ấy sẽ lấy chồng, khi hay tin thì tôi đã không gặp được cô ấy thêm lần nào nữa, chỉ khi lễ đính hôn đã diễn ra tôi mới gặp lại.
Mấy năm sau gặp lại tôi mới biết chỉ mới cưới có mấy tháng chồng cô ấy đã bị bắt, vì quan hệ với người chưa đủ tuổi thành niên. Đứa con của cô ấy đã cho một người xa lạ ở Bình Dương và người ta ra điều kiện không bao giờ được nhận mặt con.
Còn phần tôi, sau khi cô ấy lấy chồng, tôi bỏ nhà đi không còn muốn yêu thương thêm ai. Đến khi chỗ làm buộc tôi phải có hộ khẩu mới cho làm tiếp tôi mới gọi về và kêu mẹ gửi lên. Rồi mẹ làm mai cho tôi với người vợ hiện tại. Tưởng quên được người cũ nhưng không một ngày nào cô ấy rời khỏi tâm trí tôi, nhiều lúc tôi mượn hình tượng người cũ để yêu thương vợ nhưng chẳng gì thay đổi được.
Những ngày tháng sau này tôi và vợ liên tục cãi vã, tôi đã muốn chia tay nhưng thôi. Sau ngày đầu cưới nhau, vợ tôi đã không ăn cơm chung, tôi nói dù anh có lỗi gì thì ngày cưới em cũng phải cho trọn vẹn chứ. Rồi chúng tôi lại cùng lên Bình Dương làm việc. Khi công việc đã ổn định, thu nhập của tôi được coi là dư ăn dư để thì mẹ mất. Sau đám tang của mẹ thì vợ tôi về bên nhà mình sống, còn tôi với cha.
Từ đó tôi lãnh cảm hẳn, vợ tôi có làm gì tôi cũng không giận nữa vì thấy chẳng còn gì để buồn. Thời gian sau tôi gặp lại người cũ, cô ấy không còn như xưa nữa, gầy gò và hốc hác. Tôi gọi điện cho chồng của cô ấy, van xin anh ta hãy buông tha người vợ tội nghiệp này, còn không hãy cố gắng chăm lo cho cô ấy. Anh ta ậm ừ rồi mọi chuyện lại tiếp diễn.
Tôi nói muốn cô ấy trở lại bên mình, cô ấy từ chối và nói “Mình không thể làm vậy. Làm vậy em và anh đã quá ích kỷ, em không muốn vợ anh mất đi người chồng như anh”. Tôi thì nghĩ cho vợ mình, tính tình bướng bỉnh vậy lỡ sau này cưới phải người chồng như con người kia rồi sao. Tôi chỉ còn cách mong cho cô ấy luôn bình an, riêng tôi không mong sẽ trở lại với cô ấy hay ly hôn với vợ mình, chỉ mong mọi người luôn có cuộc sống tốt. Những kỷ niệm của tôi và cô ấy tôi sẽ mang theo suốt cuộc đời này cũng như những nhung nhớ hay đau khổ tôi sẽ mang bên mình. Tôi mãi mãi không bao giờ thôi yêu cô ấy, để không ai phải buồn vì tôi.
Theo Tienphong
Dở khóc dở cười vì sở thích 'thả rông' của chồng
Vừa về đến nhà, chị bạn tôi đã đến lúc nào, chồng tôi đang vô tư ngồi bắt chéo chân cười nói tiếp khách khi trên người chỉ vận mỗi cái quần đùi lò xo cong tít.
Tôi lấy chồng được 2 năm nay. Có thể nói, chồng tôi là một người đàn ông hoàn hảo, từ chuyện yêu thương vợ con đến việc anh có thể san sẻ mọi việc trong gia đình từ nấu ăn, dọn dẹp đến trông con mặc dù anh cũng là người có vai vế trong xã hội. Duy có điều, từ khi sống chung một nhà, anh có những thói quen khiến tôi nhiều phen dở khóc dở cười.
Từ lúc yêu, chồng tôi đã có tính vô tư, thoải mái, lúc nào cũng pha trò cho tôi cười nên cứ nghĩ, chắc tại anh muốn tôi vui nên mới như thế nhưng sau này lấy nhau về ở cùng một nhà rồi, tôi mới hiểu hóa ra đó là thói quen của chồng chứa chẳng phải đùa tếu gì.
Trời ơi, chồng tôi cứ đi làm về là cởi hết, cởi toàn tập chỉ mặc mỗi cái quần đùi thôi. Mới lấy về, tôi nhắc nhở thì anh bảo mặc thế cho thoáng, cả ngày đóng khung bí bách rồi, khó chịu lắm. Ấy nhưng cái sự thoáng của anh làm tôi đầy phen đỏ mặt với bạn bè.
Chồng tôi có sở thích kỳ lạ, về đến nhà chỉ vận mỗi quần đùi còn bỏ qua quần trong. Ảnh minh họa.
Tôi vốn chơi với nhiều đứa bạn, có hôm bọn nó phi tới chơi không báotrước, chồng tôi vẫn phơi phới quần đùi hoa quăn tít lên gần đến bẹn ra mở cửa tươi cười mời bạn vào mà quên mất bên trong không có gì che đậy. Đến lúc vào nhà, tôi nháy nháy mắt mãi, ông ấy mới nhớ ra tẽn tò lên gác mặc vào.
Chưa hết, mẹ chồng tôi vào chơi thấy con trai ăn mặc thông thoáng quá lại trách tôi vợ không quan tâm chồng. Thấy chồng có sở thích ăn mặc thế thì phải chọn cái nào dài dài mà che cho đỡ lộ chứ. Vậy là ngay hôm sau, tôi sắm luôn cho ông xã chục cái quần dài gần qua gối bằng chất kaki hẳn hoi cho ông ấy thoải mái. Thế nhưng, mặc được hôm đầu, chồng tôi đã vứt ngay chục cái quần mới vào xó tủ vì "dài quá, khó cử động".
Thế là từ đó, chồng tôi chỉ trung thành với quần hoa, quần kẻ "lò xo" dạo mát khắp nơi. Có hôm, vội chạy đi mua cái này cái kia, chồng tôi vẫn vận mỗi cái quần lò xo đấy đi ra chợ, đi đâu gần cả tiếng đồng hồ về mới nhớ ra quên mặc quần nhỏ.
Chuyện chỉ dừng lại ở đó thì không có gì phải nói. Một hôm chị bạn tôi bảo sang nhà chơi. Lúc đó, tôi bận đi chợ mua đồ ăn chưa kịp về tiếp chị. Vừa về đến nhà đã thấy chồng tôi vô tư bắt chéo chân trên ghế ngồi nói chuyện rôm rả với chị. Đứng từ cửa nhìn vào thấy lộ ra hết, trời ôi tôi muốn độn thổ vì tính phóng khoáng quá thể của chồng mất thôi.
Chị bạn tôi được cái ý tứ, chỉ nhìn tôi cười nháy nháy mắt. Hôm sau đi làm, chị nhìn tôi cười ha há "Tao thấy hết hàng họ nhà mày rồi nhà". Xấu hổ quá thể, tôi đành về nhà kể hết đe dọa chồng.
Ấy thế mà chồng tôi vẫn thản nhiên tuyên bố: "Bạn em chỉ nhìn chứ có làm ăn gì được đâu mà em sợ". Tôi phải làm sao để thay đổi thói quen khó bỏ của chồng đây? Nếu không thì còn nhiều phen đỏ mặt với bạn bè mất. Xin hãy hiến kế giúp tôi.
Theo Đẳng Huỳnh/Nguoiduatin
Ngẫm tình huống "mẹ và vợ cùng rơi xuống nước, nên cứu ai?" "Bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn?" - câu hỏi "xưa như Trái đất" này từ xưa đến nay vẫn làm đau đầu nhiều người trong việc đi tìm lời giải. Đau đầu tìm lời giải Gần đây, trên các trang mạng xã hội, nhiều người đang truyền nhau câu chuyện về cách giải quyết dứt khoát của một chàng trai người...