Không hận thù, nhưng tôi cũng không có tình cảm với ba
Tôi hiểu tôi chẳng thù hằn gì ông để mà làm gì, thậm chí tôi đã không còn để bụng chuyện quá khứ kia nữa, vì tôi hiểu dù ba tôi là tổng thống hay là ăn mày thì đời này vẫn là ba tôi mà thôi. (Bảo)
Ảnh minh họa.
Kính chào ban biên tập cùng toàn thể độc giả thân mến!
Hôm nay khi đọc bài “Lòng thù hận và tình mẫu tử luôn giằng xé trong tôi” tôi như thấy được phần nào hình ảnh mình trong đó, những điều sâu kín trong tôi vẫn luôn đấu tranh về cái gọi là hiếu nhân ở đời của một người con trong gia đình, ở đó hai chữ ngoại tình đã lấy đi tất cả, trong đó có cả sự kính trọng của một đứa trẻ lên 5 dành cho ba mình.
Trong ký ức trẻ thơ non nớt ngày nào, tôi mơ hồ nhớ được rằng ba tôi phải rời xa mẹ con tôi để mưu sinh mà lo cho gia đình, nhưng đi thì đã đi rồi, mà tiền gửi về lại chẳng thấy đâu. Tôi không sao quên được đêm hôm ấy, khi mà mẹ dẫn tôi lặn lội đường xá xa xôi chỉ để đến thăm nơi ba đang làm. Đường xa hun hút có nhiều đoạn mà một người mẹ gầy dẫn đứa con thơ cuốc bộ đến nỗi đôi chân phải rã rời. Đến nơi để rồi nhận được cái hờn tủi nhục, vì mẹ tôi kịp hiểu chuyện, ba tôi đã phải lòng người đàn bà khác nơi đây.
Có lẽ đó là đêm cuối cùng mà 3 con người trong cùng một gia đình nằm chung với nhau trên một chiếc giường, có mấy ai thấu hiểu khi một đứa trẻ phải nghe và biết hết những tiếng van xin, tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ chỉ để mong ba quay về. Nhưng buồn thay, đáp lại mẹ chỉ là tiếng vọng của canh thâu cùng những lời cay nghiệt mà ba gieo vào lòng mẹ, để rồi khắc sâu trong tâm hồn một đứa trẻ non nớt như tôi.
Chuỗi ngày sau đó là quãng đường khó khăn bơ vơ lạc lõng của tôi, khi mà mẹ buộc phải quên mình bôn ba vì miếng cơm manh áo, vì cho tôi ăn học, và đôi lần khiến chúng tôi như gục ngã khi mẹ gặp buổi khó khăn sức cùng lực kiệt. Bí thế, một lần mẹ biết được ba cùng người đàn bà ấy đang sống và làm việc gần nơi tôi đang ở, mẹ chở tôi đến xin ba tiền học phí, tôi không nhận được gì ngoài cái lắc đầu vô cảm.
Sau này khi lớn, thành gia lập thất, tôi nghĩ có lẽ vì ba không yêu mẹ nữa nên nhiều khi cảm xúc với tôi cũng không còn, đôi lần tôi gạt bỏ chuyện xưa để tìm đến thăm ông, đôi lần ấy khiến tôi như phát khóc vì cha con tôi nhạt như nước ốc. Thật đau lòng thay khi mình chẳng có cảm xúc gì khi ngồi cạnh đấng sinh thành, và một trong những lần ấy, người lại làm tôi như rơi xuống vực. Ba tôi muốn tôi coi đứa con riêng của người như em ruột mình, quan tâm chỉ bảo nó.
Hôm ấy tôi ra về cùng trăm mối ngổn ngang, tôi hoang mang, tủi thân vì ba chưa một lần dang rộng vòng tay đón nhận tôi, cho dù không ít lần khóc lóc van xin, nay lại muốn tôi quan tâm và xem nó như em trai ruột của mình. Làm sao tôi làm được cơ chứ, ông không quan tâm tôi đã đành, mà không ít lần tôi cùng con dâu mời ông đến nhà chơi, dự lễ đầy tháng thôi nôi cháu nội đích tôn mà ông cũng hờ hững không màng.
Sau lần ấy tôi không còn đến thăm gia đình ba tôi nữa, vì tôi không thích đến cái nơi mà biết rằng người ta không chào đón hay chỉ để xã giao cho có lệ, và đặc biệt đến mà làm gì khi tình cảm cha con không có.
Đôi khi ngồi lặng lẽ, tôi không biết phải giải quyết mối quan hệ này thế nào, lúc ông nằm xuống liệu tôi có nhỏ được giọt nước mắt nào không dù rằng tận sâu trong trái tim mình tôi luôn cầu mong ông khoẻ mạnh và bình an. Tôi sợ nhất khi sau này con trai tôi lớn và hỏi: “Ba ơi, ông nội con đâu?”.
Video đang HOT
Tôi hiểu tôi chẳng thù hằn gì ông để mà làm gì, thậm chí tôi đã không còn để bụng chuyện quá khứ kia nữa, vì tôi hiểu dù ba tôi là tổng thống hay là ăn mày thì đời này vẫn là ba tôi mà thôi. Nhưng tôi vẫn mong mình có được đầy đủ một người cha như bao người, để tôi được rót nước cho ông, hay chỉ để hỏi: “Hôm nay ba khoẻ không?”. Điều này sao quá khó đối với tôi, vì có lẽ trong một mối quan hệ bao giờ cũng phải bắt nguồn từ hai phía.
Tôi mong mỗi con người chúng ta luôn sống có trách nhiệm với lời nói việc làm của mình để mỗi gia đình đều được hạnh phúc, để con trẻ khỏi phải bị khuyết tật nơi tâm hồn, để có được một tuổi thơ đầy ắp tiếng cười.
Tôi mượn bài thơ “Phản bội” của bạn tôi thay cho lời kết, cũng là để cảnh tỉnh những ai đang, hay chí ít manh nha cho cái gọi là ngoại tình:
Tiếng khóc oang oang tựa vết dao
Đau lòng cuộc sống chẳng còn nhau
Anh đi chốn ấy vui duyên mới
Thiếp ở nơi đây bạc phận đào
Xót đứa con trai ngày mệt mỏi
Thương cô bé gái tối xanh xao
Người sao lại nỡ quên tình cũ
Bỏ thiếp đêm dài thắt ruột đau.
Theo VNE
Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" qua xâu tinh này.
Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổi. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.
Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cu thì tôi ngoại tình với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức bỏ vợ cu để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.
Lúc cưới vơ hai thi cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cu để chăm lo cho mẹ con cô ấy tôt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau ca.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gai cô ây rưt ruôt đe ra đươc.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai du con riêng bao vân yêu me kê va em gai cung cha khac me cua no (Anh minh hoa)
Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gai no. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc ma chưa bao giờ dam đánh lại.
Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đánh. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đung la me kê vừa ích kỷ vừa độc ác.
Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần trẻ em càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.
Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ây cô y mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.
Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 va 8 tuôi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.
Tôi lo lăng goi điên hoi vơ cu vê điêu nay. Vơ cu bao, trước đây sống với cô ây, con trai đâu thây găp ác mộng gi. Vi thê, tôi đang nghi ngơ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đánh đập gì đó nên mới thành thế.
Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo "Mẹ hai có làm gì con không" thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đánh nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.
Rồi việc kèm con học cung thê. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con hoc hat va tô chư. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.
Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mâu giao, chương trình học vưa chơi vưa hoc ma cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh (Anh minh hoa)
Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đe no để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo "Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đên mung 6 Têt lai đon con lên".
Cô ây còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh. Chẳng le tôi lai phải lấy vợ ba để lo cho hai con?
Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải ly hôn lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mât.
Theo VNE
Đàn ông thoáng đến đâu? Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: "Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ". Thích thì sẽ nhích! Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt...