Không được cưới vì bị khắc tuổi mẹ chồng
Tôi tuổi Dần còn mẹ anh tuổi Tỵ. Nếu chúng tôi lấy nhau, mẹ chồng nàng dâu ở chung nhà sẽ có một người bị chết.
Tôi và anh quen nhau đã ngoài 5 năm. Chúng tôi yêu nhau từ khi còn ngồi trên giảng đường đại học và cũng tính chuyện lâu dài. Sau khi học xong, hai đứa những tưởng sẽ cùng nhau xây dựng sự nghiệp nhưng nào ngờ ba mẹ gây áp lực, buộc anh phải về quê làm việc để gần gia đình. Tôi đã tạm biệt anh trong đau khổ vì quê anh ở tận hải đảo xa xôi mà không biết có còn cơ hội gặp lại nhau không.
Thời gian sau đó, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau hằng ngày và luôn hy vọng ngày sum họp. Đến khi công ty anh cần nhân sự đúng chuyên môn của tôi thì anh đã gợi ý mong tôi chuyển công tác về đảo làm việc cùng anh. Sau khi suy nghĩ, tôi đã xin thôi việc ở công ty mà tôi đang làm dù khá ổn định để sắp xếp kế hoạch ra đảo cùng anh.
Ngày tôi ra đảo, anh không đưa tôi về gặp gia đình ngay mà phải đến mấy ngày, sau khi có sự nhắc nhở của bạn bè và trách móc của mẹ anh, tôi mới được về trình diện. Tôi linh cảm mình sẽ gặp nhiều trở ngại nhưng trong niềm vui nhất thời tôi chẳng mấy quan tâm. Trong thời gian này, tôi tiếp nhận cuộc sống mới hết sức nhiệt tình, hồn nhiên, không lường trước được những giông tố sắp đổ xuống đầu mình.
Hơn một tuần sau khi tôi về đảo sống thì ba anh gọi tôi và anh về nói chuyện. Ba mẹ anh đã trao đổi với chúng tôi rất thẳng thắn và tuyên bố dứt khoát rằng cho dù chúng tôi có yêu nhau bao lâu và tình yêu có
sâu đậm như thế nào thì ba mẹ anh cũng không bao giờ cưới tôi cho anh. Lý do hai người đưa ra là tôi và mẹ anh không hợp tuổi. Tôi tuổi Dần còn mẹ anh tuổi Tỵ. Nếu chúng tôi lấy nhau, mẹ chồng nàng dâu ở chung nhà sẽ có một người bị chết. Thậm chí, ba mẹ anh còn cấm không cho tôi đến nhà thêm một lần nào nữa để khỏi phải bị nói nặng lời.
Video đang HOT
Sau đó, hai người gây áp lực cho anh khi đề cập đến công sinh thành dưỡng dục chẳng lẽ không bằng một mối tình có vài năm. Anh và tôi lặng im không nói gì vì ba anh đã đem tình yêu của chúng tôi và tính mạng của mẹ anh (theo lời một thầy bói nào đó) lên bàn cân so sánh.
Không thể cố gắng nếu chỉ có một mình
Lúc đó, tâm trạng tôi rối bời nhưng vẫn có niềm tin vào người yêu của mình vì chuyện không hợp tuổi này anh đã nói với tôi vài năm trước nhưng lúc đó chỉ đang trong thời gian tìm hiểu nên tôi chẳng mảy may để ý. Và vì anh đã biết trước nên tôi tin rằng việc anh sắp xếp để tôi về làm việc cùng anh là có chủ đích hoặc một kế hoạch vẹn toàn cho đôi bên. Nhưng không. Tôi thật sự sốc khi biết rằng, đúng là anh rất yêu tôi và muốn cùng tôi vun đắp hạnh phúc gia đình nhưng anh không vượt qua được áp lực của mẹ
cha. Anh chỉ đơn giản là hy vọng khi tôi về sống gần gia đình anh thì ba mẹ sẽ thay đổi suy nghĩ tiêu cực về tuổi tác.
Chỗ dựa tinh thần mà tôi hy vọng nhất hóa ra lại ngây ngô thế đấy. Tôi đang chơi vơi như chính hòn đảo này. Bây giờ không biết tìm lối thoát nào cho chúng tôi đây. Vì tôi vẫn còn rất yêu anh, xa anh chắc rằng tôi sẽ không chịu nổi nhưng cha mẹ anh rất cương quyết. Càng kéo dài càng khổ cho cả hai. Thật sự nếu tình yêu của chúng tôi trong từng ấy năm trời mà phải viết dấu chấm hết vì một lý do mang đậm màu mê tín như thế này tôi thật sự không cam tâm.
Người yêu của tôi không đủ mạnh mẽ để cùng tôi tách ly gia đình, xây dựng tổ ấm. Vì anh là con trai út nên phải chịu nhiều áp lực từ phía gia đình và họ hàng nội ngoại. Bây giờ tôi như ách giữa đàng, ở không vui nhưng trở về thì mịt mù không lối. Tôi đang bị mất phương hướng.
Theo VNE
Dứt tình vì lo sợ mẹ chồng tương lai
Mẹ tôi không hài lòng khi tôi yêu em vì cho rằng nhà em làm nghề mổ lợn, một nghề không có phúc.
Tình yêu của chúng tôi đã được hơn hai năm. Chuyện của chúng tôi giống như những câu chuyện tình lãng mạn trong tiểu thuyết. Ngay từ lần đầu trông thấy em, tôi đã đem lòng yêu mến. Tôi thường đứng trên ban công nhìn xuống lớp em và ngắm em chơi đá cầu với chúng bạn. Tôi không dám làm quen. Khi đủ dũng cảm để viết thư tay làm quen thì có một tình huống dở khóc dở cười xảy ra. Do em mặc chiếc áo xanh đoàn viên nên tôi cứ ngỡ em là bí thư của lớp ấy. Tôi lại không quen ai trong lớp em nên không biết thông tin gì về em. Chỉ nghe qua một người bạn của tôi biết tên bí thư lớp đó. Và tôi đã gửi thư và vẽ tặng một bức tranh làm quà ngỏ lời làm quen với cô bí thư ấy. Sau đó tôi mới biết mình nhầm.
Em bắt đầu có ấn tượng về tôi trong dịp ấy. Chúng tôi quen nhau, nhắn tin cho nhau hàng ngày. Đến một ngày, tôi nói rằng tôi yêu em thì em chỉ khẽ gật đầu. Tình yêu của chúng tôi đẹp và nhẹ nhàng, đã tạo điểm tựa cho tôi đỗ vào trường đại học mà tôi mong ước. Tôi và em quyết phải đỗ vào trường mình muốn để mọi người không thể nói yêu đương không lo học. Đi học xa nhà, cứ hai tuần một lần, tôi lại về quê để thăm gia đình và gặp em.
Năm tiếp theo, em cũng thi đậu vào trường em theo đuổi. Tôi mừng vì cả hai bước đầu đều đạt được nguyện vọng. Tình yêu của chúng tôi vẫn rất đẹp cho đến một ngày, khi gia đình tôi biết chuyện. Gia đình tôi khuyên tôi nên xem xét vì cho rằng gia đình em làm nghề mổ lợn là nghề "không có phúc". Tôi không cho rằng chuyện đó ảnh hưởng nhiều lắm và vẫn muốn tiếp tục yêu em. Nhưng không hiểu sao một lần nói chuyện với em, tôi ngốc ngếch thế nào mà lại đi nói chuyện đó với em.
Em lặng im không nói gì. Sau đó òa khóc và nói muốn chia tay với tôi. Lần ấy tôi đã giải thích với em rất nhiều rằng tôi không quan trọng việc ấy. Gia đình tôi cũng không có thành kiến gì với gia đình em nhiều. Chỉ đơn giản là góp ý thôi. Em cũng xuôi nhưng dường như điều ấy đã khiến em không còn vô tư như trước nữa. Em nói em sợ gia đình tôi.
Tệ hại nhất là mẹ em biết chuyện đã kiên quyết không cho em tiếp tục tình cảm với tôi. Mẹ em nói tuổi của chúng tôi không hợp, lấy nhau chỉ khổ sau này. Vài lần nữa em nói muốn chia tay nhưng tôi biết rõ rằng em vẫn yêu tôi nhiều lắm, chỉ vì em không vượt qua được áp lực từ phía gia đình. Tôi biết em rất khổ tâm vì chuyện đó. Nhiều lúc tôi cảm thấy chuyện của tôi sao lại ngang trái như vậy.
Có nhiều cô gái để mắt tới tôi nhưng không ai làm tôi rung động nhiều như em, dù có những cô gái nhan sắc hơn em. Ở em, tôi cảm thấy được sự chăm sóc, bình yên. Tôi cũng nhận thấy em có những cảm giác như vậy. Tôi còn nhớ một lần phải nằm viện, thập tử nhất sinh. Tôi nhập viện và yếu đến mức không thể báo cho em biết. Các bác sĩ nói tôi hầu như không có cơ hội qua khỏi. Nhưng trong cơn mê, tôi đã mơ thấy em. Cùng với sự chăm lo của gia đình, bác sĩ thì tình yêu và niềm tin với em có lẽ đã cứu sống tôi. Các bác sĩ cũng nói tôi là trường hợp đầu tiên trong bảy năm trở lại đây có thể chiến thắng bệnh này. Qua người em họ, tôi mới biết rằng em đã biết chuyện tôi bị ốm và rất lo lắng. Em khóc hàng đêm vì nghĩ rằng tôi giấu không cho em biết, nghĩ rằng tôi không còn yêu em nữa.
Tôi biết rằng tôi sẽ chẳng bao giờ tìm được người con gái nào giống em. Em chính là phần còn lại trong tôi mà bấy lâu nay tôi tìm kiếm. Tôi không muốn và cũng không cần người con gái nào khác ngoài em. Tôi có thể vượt qua mọi rào cản để giữ em, nắm lấy hạnh phúc của mình. Nhưng em lại không thể mạnh mẽ như tôi. Dường như em vẫn bị đè nặng bởi những quan niệm về "hợp tuổi" và "mẹ chồng nàng dâu" (không biết em nghe ở đâu nói rằng mẹ tôi rất ghê, trong khi sự thật lại không phải như vậy).
Tôi hiểu những cảm giác ấy của em nhưng tôi không muốn mất em. Gần đây em nói em sẽ cắt đứt liên lạc với tôi và sẽ cố quên tôi. Em nói rằng như vậy sẽ tốt cho cả hai, sẽ hạnh phúc cho cả hai. Tôi không muốn điều ấy chút nào. Những lần trước, chúng tôi thử tạm xa nhau nhưng đều không quá hai hoặc ba ngày là chúng tôi không thể chịu được. Tôi không muốn em khổ tâm vì phải đứng giữa tình yêu và gia đình. Nhưng tôi cũng rất sợ mất em, mất đi người con gái duy nhất tôi yêu. Tôi thật chẳng biết mình phải làm gì bây giờ ?
Theo VNE
Có chết, mẹ của anh vẫn cấm chúng tôi cưới nhau Gia đình anh bảo chúng tôi không hợp tuổi, lấy nhau thì anh sẽ mất mạng. Trước mặt mẹ, anh vâng dạ nghe theo còn lại hứa với tôi khác hẳn. Tôi và anh ấy yêu nhau đã được gần 4 năm. Chúng tôi cũng trải qua rất nhiều kỷ niệm, buồn có, vui có và đã chia tay đến ba lần rồi...