Không đủ can đảm chia tay
Bị phụ tình, tôi tuyệt vọng với đứa con gần 4 tháng trong bụng. Nhưng người đàn ông đến sau ấy vẫn quyết định bù đắp cho tôi dù biết tôi không có tình cảm với anh. Và tôi có chồng, một tấm chồng để con tôi có bố.
Năm nay tôi bước qua tuổi 30, có một gia đình, và một cậu con trai kháu khỉnh. Nhưng đó là những gì được xem là bất hạnh của cuộc đời tôi.
Ba năm trước, tôi yêu một người một người cùng cơ quan. Anh là kỹ sư cơ khí quê ở miền Nam xa xôi, còn tôi làm trợ lý phiên dịch cho giám đốc với trình độ trung cấp. Có lẽ vì làm việc cùng nhau, gặp nhau nhiều mà tôi và anh cảm tình với nhau, rồi thành người yêu. Tình yêu đầu da diết, như ngấm vào từng thớ thịt không thể buông ra được. Dù cho tôi biết, anh không yêu tôi nhiều như tôi yêu anh. Tôi vẫn cố níu giữ anh, cung phụng anh từ thứ nhỏ nhặt nhất đến tấm thân trinh nguyên.
Rồi cơ quan tôi lại xuất hiện cô gái mới. Anh lén lút đi lại với cô ta, cô gái kia lẳng lơ chẳng kém, đưa tình mời gọi anh. Giữa khi đó tôi đang mang trong mình giọt máu của anh, nhưng anh lờ đi, anh cay nghiệt từ lời nói đến hành động vũ phu với tôi. Anh không thừa nhận đó là con anh.
Tôi tuyệt vọng, trong đau khổ, chia tay anh dù cho đứa bé đã tháng thứ 4. Áp lực gia đình không hề muốn tôi sinh đứa bé ra, nhưng tôi không thể, đứa bé không có tội.
Trong khi tuyệt vọng thì có một anh cùng làng thích tôi từ lâu ngỏ lời. Tôi nói hết mọi sự thật về tôi, về đứa bé, về kẻ phản bội tôi, tôi không muốn vì người đàn ông đến sau vì sự thương cảm mà bù đắp cho tôi.
Video đang HOT
Tôi không đủ can đảm chia tay và sợ mang tiếng là bỏ chồng… (Ảnh minh họa)
Nhưng người đàn ông ấy vẫn quyết định bù đắp cho tôi dù biết tôi không có tình cảm với anh. Và tôi có chồng, một tấm chồng để con tôi có bố.
Sau 5 tháng, con tôi ra đời, kháu khỉnh. Dù cả gia đình chồng tôi biết đứa bé không phải là con anh, nhưng họ vẫn yêu thương không khác gì con cháu mình. Chồng tôi, thời gian ấy, chăm mẹ con tôi như người đàn ông mẫu mực.
Sống bên chồng, tôi yêu anh dần dần vì tình yêu anh dành cho con tôi rất nhiều. Mỗi khi nhìn con, tôi thầm cảm ơn và tự nhủ phải biết ơn anh. Rồi vợ chồng tôi đi làm.
Chuyện không có gì đáng nói, nếu tôi không được thăng chức. Chồng tôi chỉ học hết lớp 5, nên trình độ chúng tôi chênh nhau khá nhiều. Thấy ngày nào tôi cũng dành thời gian cho công việc nhiều, chồng tôi trở nên ghen tuông một cách vô cớ. Cứ uống rượu vào anh xúc phạm, anh mang cái công anh cưu mang mẹ con tôi, anh chửi tôi như gái đứng đường. Anh mang cái ê chề của tôi ra nhiếc móc.
Giữa hai vợ chồng tôi không có tiếng nói chung, công việc của tôi thì không thể bỏ được. Vì xin việc giờ đâu phải là dễ, hơn nữa con tôi ngày càng lớn sẽ phát sinh chi phí ăn học. Anh đi làm một ngày chỉ vẻn vẹn 50 nghìn sao đủ nuôi. Mỗi ngày trôi đi là ám ảnh nặng nề, anh càng xới quá khứ tôi càng đau khổ nhưng tôi không đủ can đảm chia tay và sợ mang tiếng là bỏ chồng.
Theo Eva
Nỗi ám ảnh mang tên "sợ vợ"
Cứ mỗi lần làm gì, tôi cũng phải giữ kẽ, sợ sệt... vì nếu làm "ngứa mắt" cô ấy, tôi sẽ phải nghe những lời chua chát như tát nước vào mặt của vợ.
Tôi lập gia đình được gần 4 năm và có một bé gái kháu khỉnh, tôi yêu con và luôn dành hết những gì tốt đẹp cho gia đình. Phải nói rằng, vợ chồng tôi may mắn vì sau khi lấy nhau thì chúng tôi có nhà ở riêng nên không phải phụ thuộc bố mẹ hay có những xung đột không hay giữa nhà chồng và nàng dâu.
Tôi là một người đàn ông biết vị tha và luôn cố gắng vun vén hạnh phúc của gia đình mình. Nhưng có một chuyện khiến tôi rất khó chịu từ bấy lâu này là cái " cách đối nhân xử thế tối thiểu giữa một con người với con người", mà " người với người" không ai khác chính là vợ và chồng trong gia đình.
Có một thực tế là vợ chồng tôi không hợp tuổi và tư tưởng cũng khác nhau nên giữa chúng tôi thường xuyên xảy ra xung đột, cãi vã. Những lúc như thế, vợ tôi luôn văng tục, chửi bậy xối xả vào mặt chồng, rồi không ngần ngại khi xưng hô " mày" - "tao"... Tôi nghe những lời đó từ người vợ của mình như chết trân tại trận. Tôi cũng không ngờ được rằng, vợ tôi là một người có học thức đàng hoàng mà lại có thể cư xử vô văn hóa với chồng như thế! (Cả hai vợ chồng đều tốt nghiệp đại học và hiện đang làm cho những tập đoàn hàng đầu thế giới).
Tính tôi thì rất bình tĩnh trong mọi tình huống nên những lúc hai vợ chồng cãi vã, tôi thường im lặng và không bao giờ "đổ thêm dầu vào lửa". Tôi chờ tới khi hai vợ chồng bình thường lại thì tôi mới nhỏ to góp ý với cô ấy. Thế nhưng, vợ tôi không những không tiếp thu mà còn tỏ ra bảo thủ, rồi nổi trận lôi đình và bắt đầu những màn cãi vã mới...
Tôi phải làm sao để thoát khỏi quãng đời đen tối này? (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ thế trôi đi, những tưởng nó có thể khiến con người ta thay đổi vì tôi luôn nghĩ, vợ chồng tôi như vậy chỉ là "hiện tượng", chứ không phải "bản chất". Nhưng thật chán chường khi vợ tôi càng ngày càng làm càn, cô ấy không coi ai ra gì... và hễ vợ chồng cãi nhau là cô ấy lại bắt đầu văng những lời thô tục, vô văn hóa sa sả vào mặt tôi. Và đã có lần, cô ấy không tiếc lời chửi bới cả gia đình và dòng họ tôi - đó là một sự xúc phạm khó lòng tha thứ. Rồi một lần khác, cô ấy đã lao vào đánh tôi, khi không kiềm chế được cơn giận dữ, tôi cũng đánh lại cô ấy. Bế tắc quá, tôi đến nhờ ba mẹ, anh chị em vợ để khuyên can cô ấy giùm... nhưng với cái thói bảo thủ của cô ta thì tất cả mọi người trong gia đình cũng đều dơ tay xin hàng.
Sự chịu đựng của con người luôn có giới hạn và tôi cũng vậy! Khi tôi đã không chịu đựng được sự xấc xược, hỗn láo của vợ, tôi viết đơn ly dị và đưa cho vợ nhưng cô ấy không kí. Nhiều lúc chán cảnh chồng vợ " cơm không ngon, canh không ngọt", tôi đã quyết định bỏ nhà ra đi... nhưng những lúc như vậy, cô ấy lại khóc lóc và đòi tự tử.
Thực sự tôi không thể hiểu nổi cách sống của vợ mình nữa! Câu chuyện của vợ chồng tôi cứ luẩn quẩn mãi và nó đã biến tôi trở thành người đàn ông yếu thế và nhu nhược. Cứ mỗi lần làm gì, tôi cũng phải giữ kẽ, sợ sệt... vì nếu làm "ngứa mắt" cô ấy, tôi sẽ phải nghe những lời chua chát như tát nước vào mặt của vợ. Vì con, vì danh dự của gia đình với xã hội nên tôi đành câm nín và tự trấn an mình "Phải là người đàn ông vị tha và nên hạ cái tôi của mình xuống". Tôi sợ khi phải nhìn đứa con hơn một tuổi của mình khóc thảm thiết khi chứng kiến cảnh ba mẹ cãi nhau to tiếng... để rồi, tôi phải quyết định bỏ qua để làm lại từ đầu với cô ấy "lần thứ n"... nhưng nó vẫn chưa thể dừng lại ở đó.
Cuộc sống của tôi càng ngày càng đi vào ngõ cùng không lối thoát. Việc tôi nghe vợ chửi và xúc phạm giống như cơm bữa... và giờ đây, nó đối với tôi không còn cảm giác nữa. Tôi là một người đàn ông đàng hoàng, chân chính nên cũng không vì vợ đối xử tệ bạc như vậy mà tỏ ra hư hỏng, bê tha mà trái lại, tôi luôn cố gắng tìm kiếm những niềm vui khác như âm nhạc, thể thao hay cơ hội để thăng tiến nghề nghiệp.
Cứ mỗi lần trở về với gia đình, tôi lại phải chứng kiến cái bộ mặt khó chịu của vợ kèm theo những lời mắng nhiếc, sỉ vả vô tội vạ của cô ta. Tôi tự hỏi, liệu vợ mình có thể thay đổi được cái bản chất đó không? Và tôi sẽ phải kiên trì chờ đợi sự đổi thay ấy đến bao giờ? Hay tôi lại tiếp tục chung sống, chấp nhận và chịu đựng một bà vợ hỗn láo, xấc xược và cư xử kém văn hóa như vậy đến hết cuộc đời này?
Liệu đã có ai phải trải qua những quãng thời gian đen tối như tôi chưa? Xin hãy cho tôi những lời khuyên để tôi có thể nắm một phần cơ hội chiến thắng trong canh bạc hôn nhân của mình!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Để chàng phải thèm khát Đàn ông dễ bị rơi vào bẫy bởi những chiêu lừa tình của phụ nữ. Chỉ cần kích hoạt bộ não bằng những hình ảnh nóng bỏng, chàng sẽ dành toàn bộ thời gian để theo bạn. Ảnh minh họa Hãy tiến hành những động tác khiến đầu óc chàng phải tưởng tượng thật nhiều, như vậy cảm giác sẽ rất mới lạ....