Không dám nhận lời yêu trai Hà Nội
Tôi là một con bé nhà quê, sinh ra trong nghèo khó, hình thức bình thường, học vấn bình thường, còn anh trai Hà Nội, đẹp trai và công việc ổn định.
Tôi và anh quen nhau đã được hơn 2 năm, chúng tôi tình cờ gặp nhau trên một chuyến xe khách, ngày ấy tôi mới ra trường, chưa có việc làm nên về nhà người quen ở miên Trung chơi, còn anh đi công tác ở miền Trung ra. Anh chủ động làm quen với tôi ở trên xe, chúng tôi nói chuyện vui vẻ và trao đổi số điện thoại.
Ấn tượng ban đầu của tôi về anh là anh khá đẹp trai, và là người khá chững chạc. Anh có vẻ nghiêm túc và sâu sắc của một người đàn ông hiểu đời và từng trải.
Trở về Hà Nội, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại. Đa số là nhắn tin, hỏi thăm sức khỏe của nhau và hỏi thăm về tình hình công việc. Cũng có vài lần anh mời tôi đi uống nước. Anh kể với tôi về anh, về gia đình anh.
Anh là trai Hà Nội, tốt nghiệp trường Đại học Bách khoa, hiện đang công tác cho một công ty nhà nước. Anh hay kể cho tôi nghe về tuổi thơ của anh, về gia đình anh và những ước mơ của anh trong công việc và cuộc sống. Tôi thích những câu chuyện anh kể.
Nhưng tôi lại chẳng biết kể gì cho anh nghe, bởi tôi thấy mình chẳng có gì đáng để kể. Tôi là một con bé nhà quê, sinh ra trong nghèo khó, hình thức bình thường, học vấn bình thường, công việc chẳng đâu vào đâu, nay chỗ này mai chỗ khác,… tôi có gì để kể cho anh nghe, và liệu anh có muốn nghe không?
Rồi vào một tối thứ 7, anh hẹn tôi đi chơi. Anh bảo, tôi là một cô gái rất đặc biệt, anh nói yêu tôi. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nghĩ thế, mỗi lần ngồi bên anh, tôi chỉ biết im lặng và nghe anh nói. Tôi sợ nói về bản thân mình, vì tôi chẳng có gì để nói, tôi sợ anh sẽ xem thường mình. Cũng vì thế mà anh luôn bảo tôi khó hiểu, có lần anh còn hỏi tôi rằng, “Hình như em không thích mỗi khi anh đến thăm hoặc mời em đi chơi”. Tôi chỉ im lặng không trả lời. Nhưng trong thâm tâm mình, tôi thấy không đúng, tôi hạnh phúc được anh quan tâm, nhưng tôi chỉ cảm thấy không tự tin mỗi khi đi bên anh, tôi cảm thấy mình thua kém anh nhiều quá.
Nên luôn tự hỏi, tại sao anh lại quan tâm đến tôi, có phải anh yêu tôi không, hay anh thương hại một con bé nhà quê như tôi, hay anh đang muốn thử xem tôi là loại người như thế nào?. Có giống như những cô gái khác, thấy đàn ông “mác” Hà Nội, lại đẹp trai, công việc ổn định là bu lấy để được là người Thủ đô không?. Tôi chẳng biết nữa, nhưng bạn bè tôi bảo, anh yêu tôi. Tôi không tin điều đó. Vì so với anh tôi chẳng là gì, với trình độ, và vị thế của anh bây giờ anh có thể tìm được những cô gái hơn tôi về mọi thứ, thì tội gì mà anh lại chọn tôi.
Rồi vào một tối thứ 7, anh hẹn tôi đi chơi. Anh bảo, tôi là một cô gái rất đặc biệt, anh nói yêu tôi. Anh bảo anh mong tôi đồng ý. Anh làm tôi hạnh phúc vô cùng, nhưng tôi lại không dám nhận lời yêu anh, mặc dù tôi biết mình cũng yêu anh vô cùng.
Lý do ư, tôi chẳng biết đó có phải lý do không, nhưng tôi luôn cảm thấy bất an và không tự tin khi ở bên anh, tôi luôn cảm thấy mình thua kém rất nhiều so với anh.
Tôi sợ anh đến với tôi vì sự thương hại, rồi một ngày anh sẽ coi thường tôi, coi thường một con bé nhà quê dốt nát, không xứng với anh.
Tôi cũng sợ đối diện với những người thân của anh, vì nghe anh kể, họ đều rất giỏi, nói tiếng anh như gió, nên tôi sợ họ coi thường tôi. Nghĩ vậy, tôi đã quyết định từ chối nhận lời yêu anh. Không phải vì tôi không yêu anh, mà vì tôi sợ, tôi thấy mình thua kém anh nhiều quá.
Sợ đến một lúc ào đó anh và người nhà của anh sẽ coi thường tôi…
Theo Eva
Coi thường những người bỏ người yêu vì nghèo
Hết yêu mà chia tay, không ai trách cứ nhưng vì đồng tiền mà phụ bạc, thật đáng trách vô cùng. Thật tình, thân là con gái nhưng tôi cũng không thể bênh vực cho những người yêu chỉ vì tiền, thấy tiền là sáng mắt, thậm chí có thể phụ bạc vì đồng tiền. Thấy chị em phụ nữ thời nay thích dùng hàng hiệu, thích vẻ hào nhoáng bề ngoài, thích sự sang trọng đẹp đẽ nhưng những thứ đó vốn chẳng phải của họ. Nhiều người thấy mình có chút nhan sắc thế là tự đặt ra tiêu chí chọn người yêu. Nào là phải đại gia, nào là phải công tử giàu có, nào là phải chàng nào có nhà Hà Nội. Ừ thì họ có quyền như thế vì họ đẹp, ai trách được họ đâu. Chỉ là giàu không phải đã là hạnh phúc!
Không phải tôi nặng nề chuyện chồng giàu, chồng Tây. Nhưng một vài trường hợp mà mấy cô bạn tôi từng trải qua khiến tôi nghiệm ra điều đó. Cô ấy lấy được chồng giàu, tôi mừng cho cô ấy, bạn bè, họ hàng, người thân đều lấy làm mừng vì cô ấy thật tốt số. Nhưng một ngày, cô ấy về nhà, ỉ ôi khóc lóc với bố mẹ rằng, chồng con ngoại tình, chồng con bất lực, chồng con rượu chè gái gú, chồng con vô tâm không quan tâm gì tới con. Anh ấy không yêu con, anh ấy chỉ lấy con vì ngày đó con đẹp, giờ thì có quá nhiều người đẹp hơn con...
Không phải tôi nặng nề chuyện chồng giàu, chồng Tây. Nhưng một vài trường hợp mà mấy cô bạn tôi từng trải qua khiến tôi nghiệm ra điều đó. (ảnh minh họa)
Bố mẹ chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, hay động viên con vài câu, vì dù sao 'ván đã đóng thuyền'. Thương thì thương thật đấy, nhưng bố mẹ nào làm được gì vì con đã là vợ, là con của người ta. Cô bạn còn nói, con sẽ lấy hết của cải, sẽ vơ vét một ít tài sản làm của riêng rồi ly hôn. Thì nhiều người tính thế thật, bởi họ nghĩ, có ra đi cũng phải có tí gì, không thể cứ thế mà ra đi được. Vợ chồng sống với nhau như thế có gọi là hạnh phúc không? Rồi lại tự than rằng, trước đây con không tìm hiểu kĩ, trước đây tại con không biết thế nào là tình yêu, tại con tham giàu nên ra cơ sự này. Nếu cho con làm lại, con sẽ chọn đường khác.
Nhưng có phải ai sai lầm cũng làm lại được đâu. Con người ta ai cũng sẽ mắc sai lầm trong đời nhưng hoàn cảnh giống như cô bạn tôi đây thật khó tha thứ. Cuộc tình 4 năm, trải qua bao vui buồn, sướng khổ có nhau, cùng nhau hứa hạn xây mái ấm, cuối cùng cô ấy phụ bạc. Chỉ vì cái gã nhà giàu kia mà cô ấy cho rằng duyên số. Cô ấy nghĩ rằng, đời mình ắt phải giàu sang, mình xinh đẹp mình phải lấy chồng giàu. Thế đó, lấy chồng giàu rồi giờ ân hận. Cuộc sống vốn không phải ai cũng được như ý nguyện, nhất là những người chà đạp lên nỗi đau của người khác mà hạnh phúc vui vẻ.
Cô ấy biết mình đã sai nhưng quay lại với tình cũ ư, chắc gì anh ta đón nhận. Giờ anh ấy có gia đình hạnh phúc, có tổ ấm của riêng mình. Tuy có hơi nghèo một chút nhưng họ chân tình, yêu thương nhau. Còn cô ấy, cứ cô đơn và khóc, hối hận và cảm thấy mình bị trừng phạt.
Tôi thích lấy một người chồng thương yêu tôi thật lòng, sẵn sàng vì tôi làm mọi thứ, còn hơn lấy một người giàu, chỉ nói những lời hay ý đẹp. (ảnh minh họa)
Tôi không có ý trù ẻo ai hết, chỉ là tôi thấy bất bình cho những người đã yêu và yêu hết mình. Những người đàn ông sẵn sàng vì tình yêu, những người đàn ông hi sinh hết mình vì tình yêu, thậm chí có chiều người yêu, muốn gì được nấy. Nhưng vì anh ta nghèo, anh ta không có tiền, cuối cùng cô gái chạy theo tình yêu mới, người giàu có hơn anh. Còn gì hận hơn, còn gì đau khổ và thất vọng hơn. Và anh ta tự nhủ, mình phải sống, sống sao cho tốt để cuộc đời tươi đẹp hơn.
Thế nên, các cô gái đừng vì hào nhoáng bên ngoài. Nếu hết yêu thì chia tay, không ai trách cứ. Nhưng vì đồng tiền mà phụ bạc, thật đáng trách vô cùng. Tôi, thân là phụ nữ nhưng lại coi thường những người vì tiền quên nghĩa. Đừng tưởng, có tiền là có hạnh phúc. Người ta nói, 'nhà giàu cũng khóc' chẳng sai chút nào. Cô bạn tôi chỉ là một trường hợp nhỏ, nhưng sẽ có nhiều người đang âm thầm chịu đựng vì ngửa tay xin tiền người khác, sống mà không có chút tiếng nói nào trong gia đình giống như cô ấy bây giờ.
Tôi thích lấy một người chồng thương yêu tôi thật lòng, sẵn sàng vì tôi làm mọi thứ, còn hơn lấy một người giàu, chỉ nói những lời hay ý đẹp. Vợ chồng yêu thương nhau rồi sẽ tìm được hạnh phúc, rồi sẽ làm ra của cải từ hai bàn tay chỉ cần họ đồng lòng. Của cải ấy mới là thứ đáng quý vì nó là mồ hôi của cả hai, có sự công bằng chung sức, chứ không phải cuộc sống giàu sang mà tiền là của người khác mang cho mình. Hạnh phúc như thế mới đáng coi trọng.
Theo Eva
Bỏ người yêu 3 năm vì có trai Hà Nội tán Tôi suy nghĩ quá nhiều và quyết định chia tay người yêu, chọn lựa người đàn ông có nhà Hà Nội. Mối tình 3 năm cuối cùng tan theo mây khói, lỗi lầm không phải ở người con trai tôi yêu mà chính là tại tôi. Ngay cả bây giờ tôi vẫn không thể tin mình có thể phản bội người mình thương...