Không cưới nên phải úp sọt
Tôi biết khả năng thành công của việc “úp sọt” này khá cao.
Năm lần bảy lượt tôi gợi ý chuyện cưới nhưng đều bị anh “đánh trống lảng”. Thế nên tôi quyết định “giăng bẫy ” để có thể hợp thức hóa mối quan hệ đã kéo dài 6 năm này.
Chúng tôi yêu nhau từ những năm đầu học đại học, những ngày đó tuy còn nghèo nhưng cả hai đứa đều yêu thương, đùm bọc nhau. Cùng quê, lại trưởng thành trong những gia đình trung lưu nên cả anh và tôi đều có được sự đồng cảm mà không phải ai yêu nhau cũng có được.
Cuộc tình của chúng tôi khá êm đẹp. Nhưng có thể vì yêu nhau quá lâu nên sau khi đi làm, dù đã hứa hẹn tiến hành đám cưới nhưng mãi tôi vẫn chưa nhận được lời cầu hôn từ anh.
Anh làm marketing cho một công ty liên doanh với nước ngoài, tôi làm giảng viên của một trường đại học khá có tiếng. Về kinh tế, chúng tôi được xem là đã ổn định. Hai bên bố mẹ cũng giục cưới mấy lần nhưng yêu nhau đã 6 năm mà tôi vẫn chưa được làm cô dâu.
Video đang HOT
Thế nên tôi quyết định “giăng bẫy” để có thể hợp thức hóa mối quan hệ đã kéo dài 6 năm này. (anh minh hoa)
Chúng tôi cũng đã chung sống với nhau như vợ chồng, giờ chỉ cần một đám cưới để hợp thức hóa mọi chuyện. Tôi đã năm lần bảy lượt gợi ý anh ấy. Ngồi xem ti vi, thấy họ cưới nhau tôi cũng “đánh tiếng”: “Em cũng muốn được làm cô dâu để mặc áo cưới đẹp như thế” nhưng anh chỉ cười rồi nói bâng quơ: “Cưới nhau về thì lấy gì mà ăn?”.
Tôi cho rằng, có thể anh đã chán vì chúng tôi yêu nhau đã quá lâu, chuyện gì cũng đã biết hết về nhau nên anh dễ sinh nhàm chán. Anh là đàn ông thành đạt, anh chán tôi thì còn có thể đi tìm người khác, chứ tôi đã là phụ nữ 30, cũng đã dành tình yêu quá nhiều cho một người nên nếu như chúng tôi kết thúc bây giờ, tôi sẽ là người phải chịu thiệt thòi nhất.
Nghĩ thế nên tôi không thèm để ý gì đến lòng tự trọng của một cô gái. Trước đây tôi cũng từng nghĩ rằng, nếu như một ngày nào đó anh không còn yêu tôi nữa, tôi sẽ không níu kéo mà sẽ ra đi để cho anh tìm được hạnh phúc mới. Nhưng bây giờ, khi ở trong hoàn cảnh này, tôi mới thấy khó khăn. Con gái 30 tuổi, đã chung sống với người yêu như vợ chồng mà không cưới người ấy thì chỉ còn cách ở giá.
Tôi bắt đầu kế hoạch “gài bẫy” của mình. Bình thường, anh cũng ít khi đến chỗ tôi vì khi nào cũng kêu bận công chuyện. Thế nên khi xong việc, tôi thường đến luôn nhà anh, dọn dẹp rồi nấu ăn cho anh. Dạo này tôi cũng chăm và chiều chuộng anh hơn hẳn. Anh có nói gì tôi cũng không “lý sự” lại. Và điều quan trọng nhất là tôi luôn gợi ý với anh về “chuyện ấy”.
Dạo này tôi cũng chăm và chiều chuộng anh hơn hẳn. Anh có nói gì tôi cũng không “lý sự” lại. (anh minh hoa)
Anh tỏ ra rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi. Vì từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ chủ động trong chuyện yêu đương, ân ái. Cuối cùng, tôi cũng “lừa” được anh lên giường sau mấy tháng trời “ăn chay”. Trước khi chuyện này xảy ra, tôi cũng đã học lỏm được một vài bí quyết phòng the để khiến anh “không biết trời đất” gì và mất hẳn lí trí.
Âm mưu của tôi đã thành công, sau lần ân ái không dùng biện pháp gì, tôi đã có thai. Khỏi phải nói, cầm tờ giấy khám thai mà tôi mừng rớt nước mắt. Tôi thông báo tin này cho anh với gương mặt lo lắng. Anh tỏ ra rất buồn thảm và còn hỏi: “Em cố tình “úp sọt” anh phải không?”. Tôi đã phải đóng kịch với anh bằng một màn khóc lóc thảm thiết.
Tôi biết khả năng thành công của việc “úp sọt” này khá cao. Bởi anh rất sợ bố mẹ mình mà tôi thì lại được ông bà xem như con đẻ. Nếu tôi có con, đời nào ông bà để cho cháu mình phải bơ vơ? Ngay sau đó, tôi cũng không quên đánh tiếng cho “ông bà nội” của con biết về tình hình mang thai để các cụ tiện bề lo liệu. Kết quả, sau 6 năm đợi chờ đằng đẵng, tôi đã được mặc áo cô dâu.
Ngày cưới, mặt anh không được tươi cho lắm nhưng tôi mặc kệ. Tôi biết, anh không thích kiểu “bác sỹ bảo cưới” thế này nhưng tôi chẳng còn cách nào khác. Giờ thì tôi có thể yên tâm vì đã trói được chân anh. Thậm chí, khi được bước chân về nhà anh với tư cách là con dâu, tôi còn cảm thấy tiếc nuối, bởi nếu tôi “gài bẫy” sớm hơn thì chắc chắn, tôi đã không phải chờ đợi lâu như thế.
Theo Eva
Em biết phải làm sao?
Anh yêu! Đọc những dòng tâm sự của những người con gái yêu người đã có gia đình, em nghĩ về chuyện tình mình. Những giọt nước mắt thi nhau rớt xuống bàn phím, em giật mình em khóc từ bao giờ...
Em luôn phản đối việc những người con gái yêu người đàn ông đã có gia đình vì như thế là phá hoại gia đình người khác vậy mà em yêu anh. Em vui khi nói chuyện với anh, hạnh phúc khi bên anh, nhưng cố thoát ra khỏi điều ấy, tự nói với lòng hãy dừng lại, rời xa khỏi anh. Bao nhiêu lần em đã làm mà rồi em vẫn bên anh.
Có lần anh đã nói với em: anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để có em và anh cũng đã làm nhiều điều khiến em hạnh phúc, em cảm nhận rằng anh yêu em thật nhiều. Anh thân yêu! nghĩ đến việc phải xa anh khiến trái tim em đau đớn. Em phải làm gì đây để giành lấy hạnh phúc của mình mặc người khác nghĩ gì, mặc gia đình em phản đối, mặc những người thân trong gia đình anh đau khổ! Con tim và trí óc em đang giằng xé.
Một lần đi ngang nhà anh vô tình em nhìn thấy con anh, tự dưng em thương nó, em không muốn mình làm điều gì gây tổn thương thêm cho nó. Để yêu một người đã khó, để xa một người mình yêu sao khó khăn hơn nhiều thế? Lại một đêm em trằn trọc, khóc thương mình, thương anh và thương chị ấy. Chắc em sẽ làm người ra đi, anh đừng trách em, hãy sống làm một người đàn ông gương mẫu, có trách nhiệm với gia đình như anh từng như thế.
Anh yêu, ngày mai em phải làm gì đây, em phải làm gì khi thật lòng em yêu anh và không muốn xa anh?
Em phải làm gì khi thật lòng em yêu anh và không muốn xa anh? (Ảnh minh họa)
Theo VNE
Nỗi đau khi bị vô sinh Họ may mắn được chồng yêu thương dù không hoặc chưa sinh được con. Nhưng đối với gia đình chồng, họ là một gánh nặng; đối với bản thân, đó là một nỗi đau không dễ sẻ chia... Cuối cùng, chị N.T.H phải nghe theo gia đình chồng, xin nghỉ phép vài hôm về quê làm giấy xác nhận. Theo như lời mẹ...