Không còn muốn lấy chồng sau hai cuộc tình dang dở
Tôi đã yêu hai lần, một lần thì người yêu không dám đứng lên bảo vệ tôi, một lần thì họ phản bội lại tôi…
Tôi đã yêu hai lần, một lần thì người yêu không dám đứng lên bảo vệ tôi, một lần thì họ phản bội lại tôi… (Ảnh minh họa)
Tôi 26 tuổ.i, tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định, cũng có những người đàn ông yêu quý, nhưng tôi lại ngại lấy chồng, ngại bắt đầu mối quan hệ với những người đàn ông khác nữa. Tôi định sẽ làm mẹ đơn thân, nhưng bố mẹ tôi không đồng ý, họ muốn tôi lấy chồng, giống như bao nhiêu cô gái khác, để đỡ phải mang tiếng cho láng giềng.
Lần đầu tiên tôi yêu khi còn đang đi học đại học, anh hơn tôi 4 tuổ.i, và đã đi làm. Anh nói yêu tô, sẵn sàng làm mọi việc để tôi hạnh phúc, nhưng lại không dám bảo vệ tôi trước bố mẹ và những người thân trong gia đình anh.
Họ không thích tôi, chỉ đơn giản vì họ cho rằng gia đình tôi nghèo, sống ở quê, không xứng với họ sống ở thành phố và có điều kiện về kinh tế. Họ nói với anh, lấy tôi anh sẽ khổ, vì phải lo cho tôi nhiều, trong khi lấy những cô gái khác có điều kiện hơn, gia đình bề thế hơn thì anh sẽ được nhờ cậy họ.
Anh nói yêu tôi, nhưng lại không dám quyết tâm làm trái ý họ để đến với tôi, anh đi hẹn tôi đi chơi, nhưng lại không dám nói cho bố mẹ biết. Anh nói bố mẹ mình đã chia tay với tôi, nên chỉ lén lút gặp bên ngoài chứ không dám đưa tôi về nhà nữa. Mệt mỏi với tình yêu anh dành cho tôi và bản lĩnh của người đàn ông ấy, nên tôi chủ động chia tay.
Sau khi chia tay một thời gian, tôi lại yêu một người khác. Sợ giống những lần trước nên tôi không chọn yêu người hơn mình về hoàn cảnh. Người yêu tôi cùng quê với tôi, cách nhà tôi chứng 30 km. Chúng tôi được bố mẹ gia đình hai bên ủng hộ, bố mẹ anh thường xuyên giục tôi làm đám cưới và rất yêu quý tôi.
Video đang HOT
Nhưng trớ trêu thay, anh lại không toàn tâm toàn ý yêu tôi. Yêu tôi, muốn cưới tôi làm vợ nhưng anh vẫn có những mối quan hệ khác nữa, với những cô gái khác nữa. Khi tôi biết chuyện thì anh lại xin tôi tha thứ, hứa sẽ không tái phạm nhưng rồi đâu lại vào đấy.
Tôi đã tha thứ cho anh 2 lần và đến lần thứ 3 thì không thể chấp nhận nữa và chủ động nói lời chia tay với anh, cũng là để giải thoát bản thân mình khỏi những đau khổ sau này.
Hai lần yêu và đều thất bại trong tình yêu, tôi không còn niềm tin ở những người đàn ông nữa và chẳng có ý định lấy chồng. Tôi muốn làm mẹ đơn thân, tự mình sinh và nuôi con, nhưng bố mẹ phản đối.
Thi
Hủy bỏ hôn lễ vì không thể chấp nhận yêu cầu của mẹ vợ
Lễ cưới của tôi và bạn gái 4 năm đã tan thành mây khói bởi lý do không ngờ tới.
Nhà tôi ở nông thôn rất nghèo, bố còn bị bệnh. Có thể nói mẹ tôi gánh vác tất cả gia đình này, nuôi lớn tôi, cho tôi đi học đại học, tất cả đều không dễ dàng gì. Mẹ tôi có lẽ vì áp lực nhiều năm như vậy nên tính tình cũng không được dễ chịu, nhiều người nói mẹ cay nghiệt, khó tính.
Bạn gái tôi từ nhỏ đã là kiểu con gái công chúa, yêu nhau 4 năm cũng được tôi chiều thành ra bướng bỉnh, mỗi lần cãi nhau giận dỗi vô cớ đều là tôi phải mua quà đến xin lỗi. Tuy nhiên, bất chấp tất cả, tôi vẫn không thể buông bỏ mối quan hệ này. Vì vậy tôi đã cầu hôn và muốn tiến tới tương lai với cô ấy.
Chẳng lẽ cả quãng đời còn lại, tôi phải sống trong đau khổ, cô độc sao? (Ảnh minh họa)
Sau đó cha mẹ hai bên bàn về hôn sự, hai bên cũng vì những rắc rối nên khá khó chịu, vì nhà tôi không mua nổi nhà, tôi cũng chưa có tích lũy gì, nhưng bố mẹ vợ tạo điều kiện, bảo thuê nhà, chỉ cần ở trong một khu cao cấp là được, không thể kết hôn xong mà con gái của họ phải sống khổ sở. Tôi đồng ý.
Tiếp đến là chuyện cỗ bàn, bởi nhà bạn gái tôi có tiề.n, nên muốn tổ chức hôn lễ cho nở mày nở mặt một chút, tất cả đều theo một tiêu chuẩn khá cao. Mẹ tôi thì lại tiết kiệm, nói chỉ làm hơn 50 mâm là đủ.
Về sau nhà vợ tôi đưa tiề.n làm đám cưới để hoành tráng theo đúng ý họ, mẹ tôi cảm thấy mất mặt nhưng vẫn đồng ý làm theo. Vốn dĩ mọi việc có thể xong xuôi, nhưng tôi không ngờ trong lễ cưới, mẹ tôi và bạn gái lại cãi nhau vì chuyện tiề.n lễ cưới.
Mẹ tôi đề nghị cầm tiề.n mừng đám cưới của chúng tôi để lo liệu cuộc sống sau này nhưng vợ tôi nhất định đòi giữ. Họ cãi nhau đến mức không giải quyết được và mẹ tôi tát cô ấy một cái.
Khi đó tôi chế.t đứng mất một lúc, nhớ lại có lần vì tôi không đến đón cô ấy tan làm, mà nửa tháng trời cô ấy không thèm đoái hoài gì đến tôi, lần này lại bị tát trong lễ cưới như vậy, hôn lễ này liệt có thành không đây?
Tôi vội nhìn xem bố mẹ vợ tôi thế nào, bọn họ vốn từ nhỏ đã nuông chiều cô ấy, có thể nói chưa bao giờ dám đán.h cô ấy. Liệu chuyện này có làm họ phát điên không?
Cô ấy khóc, chạy đến chỗ bố mẹ nói: "Con không muốn cưới nữa, chưa về nhà anh ấy mà đã bị đán.h, về rồi nhất định sẽ bị ức hiế.p không ra gì!".
Tôi lo sợ nhà vợ tôi tức giận sẽ dẫn cô ấy đi, nên đến xin lỗi cô ấy, thậm chí còn quỳ xuống xin lỗi bố mẹ vợ, xin họ tha thứ cho mẹ tôi. Lúc đó tôi không nghĩ được nhiều, chỉ biết hôn lễ này nhất định phải hoàn thành. Tôi nói muốn cưới cô ấy, đời này muốn sống cùng cô ấy.
Nhưng điều tôi không ngờ là họ lại không hề tức giận, mà lại còn rút ra tấm thẻ có chứa vài trăm triệu đưa tôi.
Mẹ cô ấy nói: "Nhà chúng tôi từ nhỏ đã nuông chiều nó, tính tình của nó chính chúng tôi cũng không chịu được, cậu yêu nó cũng khổ sở bội phần, sau này mong cậu bao dung với nó một chút".
Tôi vẫn chưa biết có nên nhận hay không bà ấy đã nói tiếp: "Tính tình của nó nếu như sống với mẹ cậu nhất định sẽ có chuyện, tôi thấy hay là hai đứa đến nhà chúng tôi ở, tôi sẽ giặt giũ nấu cơm cho, không cần mẹ cậu đoái hoài. Số tiề.n này, tôi cho cậu làm vốn, đợi khi hai đứa có thể tự mua nhà được thì dọn ra riêng, cậu xem có được không?".
Tôi liền nói: "Sao có thể thế được, mẹ con sống một mình, con không yên tâm được".
Thế nhưng mẹ vợ kiên quyết, bà nói thẳng: "Cậu xem con gái nhà chúng tôi hôm nay đã bị ăn một cái tát, ngay trong lễ cưới. Nếu ở chung một nhà không phải sẽ loạn hay sao, cậu nghĩ đi, xem có hợp lý hay không?".
Cuối cùng, tôi lau nước mắt hủy bỏ hôn lễ. Hiện tại, tôi vô cùng suy sụp, thực sự không biết làm gì. Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau ra tôi, nuôi nấng tôi, chăm sóc tôi, cho tôi tất cả từ khi sinh ra đến nay.
Vợ là người tôi yêu thương, muốn cả đời chiều chuộng, bao che, dung túng cho cô ấy. Thế nhưng mẹ tôi và cô ấy không thể hòa hợp với nhau, tôi chỉ được chọn một. Chẳng lẽ cả quãng đời còn lại, tôi phải sống trong đau khổ, cô độc sao? Xin bạn đọc cho tôi một lời khuyên, giúp tôi sáng suốt trở lại.
Theo Dân việt
Đâu phải cứ nói lời chia tay thì mọi chuyện mới kết thúc... Những tháng ngày lang thang khắp góc phố, cùng nhau ăn một món nào đó sẽ là quá khứ của cả anh và em Có những ngày anh sẽ nhớ về em da diết như hôm nay Có những ngày anh buồn với những gì mình đang phải đối mặt Chẳng phải mình chia tay...mà mình lặng lẽ xa nhau Anh đã từng...