Không có tiền, lấy gì để bảo vệ người thân, chăm sóc người yêu, quan tâm bằng hữu: Chỉ cần tình cảm thôi sao? Đừng giỡn nữa, mọi người ai cũng BẬN cả!
Bọn trẻ con tưởng rằng, người ta có thể sống bằng tình yêu mà chẳng cần ăn… trước khi nghĩ đến việc đặt những cái hôn lên cái miệng hoa của người yêu, cũng nên nghĩ đến việc đổ cơm vào đấy đã.
Cái ý nghĩ có lẽ chẳng được thơ cho lắm, nhưng cuộc sống vốn không tha thứ những cái gì quá thơ.
Đến một lúc nào đó con người sẽ sớm nhận ra, suy cho cùng sự nghiệp vẫn là thứ quan trọng. Chỉ khi có tiền tài trong tay bạn mới có thể làm chỗ dựa cho những người mình thương yêu được, bởi lẽ yêu thương không thể chỉ nói mãi bằng lời.
Ngày còn bé tôi từng chứng kiến bố mẹ mình đi làm vất vả, tôi đã tự hỏi tại sao họ lại có thể chăm chỉ, cần mẫn làm việc liên tục như thế suốt nhiều giờ, nhiều ngày, thậm chí là nhiều năm. Mãi sau này khi đủ trưởng thành tôi mới nhận ra rằng, cha mẹ làm việc cật lực đến như thế không phải vì họ yêu thích công việc đến vậy.
01
Tôi từng chứng kiến hoàn cảnh gia đình chú Hoan ngay sát nhà tôi. Nhà chú ấy có người mẹ già mắc bệnh hiểm nghèo. Nghe đâu đó cần cả tỷ tiền viện phí mới mong có thể chữa trị. Đối với người giàu có thì số tiền đó đáng là bao nhưng đối với gia đình chú Hoan thì đó là cả một gánh nặng, thậm chí nếu có bán cả gia tài nhà họ đi chăng nữa cũng chẳng đủ cứu mẹ chú ấy.
Anh em, họ hàng có đông đến mấy thì ai cũng có cuộc sống của họ. Có nhận được sự giúp đỡ cũng chẳng thấm vào đâu. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, cầm cự được gần 1 tháng thì mẹ chú Hoan mất.
Lúc ấy chú Hoan khóc nhiều lắm, tôi thấy chú đấm thẳng vào tường đến mức bàn tay chảy máu rồi gào lớn: “Tiền, nếu có tiền thì mẹ đã không ra đi như vậy”. Và câu nói của chú chính là sự thật tàn nhẫn cho đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ như in.
Mỗi chúng ta phải tự biến bản thân trở thành người có giá trị trước, bởi vì chỉ khi ấy chúng ta mới có đủ khả năng để lo cho gia đình của mình.
Video đang HOT
02
Ngày còn bé, chúng ta tưởng rằng con người có thể chỉ cần sống bằng tình yêu mà chẳng cần ăn uống. Đến khi trưởng thành rồi chúng ta mới giật mình nhận ra, có tình yêu nào đủ sức mạnh đến thế. Muốn làm gì thì làm trước tiên vẫn phải có cái để ăn, có cái để mặc đã.
Toàn từng là chàng sinh viên nhiệt huyết nhất khoa năm ấy. Cậu ấy quen với Thư, cô gái xinh đẹp của trường. Ngày ấy, nhìn vào tình cảm của họ ai cũng thầm ngưỡng mộ cặp tiên đồng ngọc nữ. Chúng tôi đều tin tưởng rằng cặp đôi đẹp nhất trường khi ấy sẽ nên duyên vì tình yêu đẹp đẽ mà họ có.
Ra trường, quyết định sớm dọn về sống chung để tiết kiệm chi phí. Họ đều cùng nhau chăm chỉ tìm việc, cố gắng tìm việc sớm nhất để có thể ổn định cuộc sống nhưng cuộc sống của họ vẫn không dễ dàng chút nào.
Khoảng thời gian khó khăn nhất chính là lúc Toàn mất việc, công việc của Thư cũng gặp khó khăn. Bám trụ lại thành phố với mong ước đổi đời, giờ họ nhìn nhau bất lực khi trong người chỉ còn lại chút tiền ít ỏi gắng gượng sống ngày này qua ngày khác cho đến khi Thư nhận lương.
Không có tiền, đến cơm cũng chẳng có mà ăn nói gì đến việc mặc đẹp. Thư nhìn những cô gái trên phố xúng xính váy đẹp bỗng thấy mình chạnh lòng. Quay sang nói với Toàn mong ước mua một chiếc váy mới thì anh lại lạnh lùng: “Mua làm gì, tiền ăn còn không có mà cứ đi học đòi mấy thứ đâu đâu”.
Cụp đôi mắt long lanh xuống, Thư buồn rầu còn khi ấy Toàn chợt nhận ra, người ta nào có thể sống bằng tình yêu mà chẳng cần ăn, cần mặc được.
Bỗng nhớ đến nhà văn Nam Cao đã từng viết trong tác phẩm của mình: “Bọn trẻ con tưởng rằng, người ta có thể sống bằng tình yêu mà chẳng cần ăn… trước khi nghĩ đến việc đặt những cái hôn lên cái miệng hoa của người yêu, cũng nên nghĩ đến việc đổ cơm vào đấy đã. Cái ý nghĩ có lẽ chẳng được thơ cho lắm, nhưng cuộc sống vốn không tha thứ những cái gì quá thơ”.
Và có một sự thật chúng ta sớm nhận ra: Chỉ khi nào có tiền của trong tay, điều đó mới khiến con người có thể an tâm để lo cho bản thân và đủ sức để lo cho những người thân yêu bên cạnh mình. Khốc liệt thật đấy, trần trụi thật đấy!
Theo guu.vn
Yêu bồ nhưng không muốn ly hôn chồng
Tụi em hẹn hai năm nữa, đợi bé nhỏ của anh đủ tuổi, anh sẽ ly hôn vợ. Nhưng em rất lo, sợ bị phát hiện rồi mang tiếng ngoại tình, thiên hạ sẽ cười chê.
Chồng em gần đây thay đổi thái độ, cười nói với em, nhưng em không còn cảm giác, chán đến mức không muốn gặp mặt, dù anh rất thương con và lo cho gia đình.
Kính gửi chị Hạnh Dung,
Em năm nay 33 tuổi, đã lập gia đình được bảy năm và có con gái sáu tuổi. Cuộc sống hôn nhân của em có lúc hạnh phúc có lúc không. Vợ chồng em mỗi đứa một nơi, đều có nhà riêng, cuối tuần mới gặp mặt. Gần đây, vợ chồng em hay cãi vã. Em nhận ra, cuộc sống em quá bế tắc. Chồng em không bao giờ làm việc nhà, tính cẩu thả, lại ở dơ, trong khi em gọn gàng kỹ lưỡng. Em nói nhiều lần, nhưng đâu vẫn hoàn đấy, thậm chí còn tệ hơn.
Ảnh minh họa
Rồi tình cờ, em gặp người yêu cũ. Có thể nói đó là mối tình đầu của em. Anh gặp lại em cũng nói còn tình cảm, dù đã có vợ và hai con nhỏ. Đứa lớn bằng tuổi con em, đứa nhỏ một tuổi. Anh kể cuộc sống anh cũng không hạnh phúc, vợ chồng đến với nhau là do duyên nợ. Thế rồi chuyện gì đến cũng đến, mỗi lần nhớ nhau là tụi em hẹn gặp, rồi làm chuyện đó. Em cảm thấy hạnh phúc bên anh ấy hơn là chồng em. Anh ấy cũng vậy.
Em biết mình sai, là người phụ nữ thiếu phẩm hạnh, nhưng em không thể dừng lại. Em đã từng nói chia tay anh ấy, nhưng không làm được. Tụi em hẹn hai năm nữa, đợi bé nhỏ của anh đủ tuổi, anh sẽ ly hôn vợ. Nhưng em rất lo, sợ bị phát hiện rồi mang tiếng ngoại tình, thiên hạ sẽ cười chê.
Chồng em gần đây thay đổi thái độ, cười nói với em, nhưng em không còn cảm giác, chán đến mức không muốn gặp mặt, dù anh rất thương con và lo cho gia đình. Em phải làm sao đây chị? Bỏ người yêu thì em không làm được. Sống với chồng thì không hạnh phúc. Ly hôn thì con em sẽ tổn thương, em sẽ mang tiếng một đời chồng.
Thanh Trúc (thanhtruc...@gmail.com)
Bạn Thanh Trúc thân mến,
Bạn tự nhận xét mình thiếu phẩm hạnh. Đúng. Không phải vì bạn hết yêu chồng và yêu người khác, mà vì cách bạn nói về sự không phẩm hạnh của mình: thản nhiên, lạnh lẽo, như thể bạn đang nói về cái bớt hay vết chàm nào đó dưới khuỷu tay, vậy thôi.
Bạn đổ trách nhiệm của việc mình ngoại tình lên vai chồng, rằng anh ấy ở dơ, cẩu thả, không làm việc nhà... Thậm chí dù chồng bạn thương con, rất lo cho gia đình và (có lẽ từ một linh cảm nào đó) đang cố gắng thay đổi để được bạn yêu thương thì trong mắt bạn, người chồng ấy vẫn chỉ đáng... bỏ.
Bạn xin lời khuyên, nhưng lại chặn trước rằng, bỏ tình nhân thì bạn không làm được, bỏ chồng thì sợ mang tiếng. Nghĩa là bạn không muốn cả hai điều ấy, chắc chỉ mong có cách nào che giấu được mọi việc và trấn an lương tâm của mình. Nhưng việc đó thì dù có mười Hạnh Dung cũng chẳng làm được.
Việc duy nhất Hạnh Dung có thể nói với bạn, từ một góc nhìn tỉnh táo, rằng người đàn ông có thể hứa hẹn bỏ vợ, bỏ con khi con mình chỉ mới bấy nhiêu tuổi (đồng nghĩa với việc chiếc giường vợ chồng vẫn còn ấm hơi hạnh phúc chăn gối) là gã xảo trá và bịp bợm.
Bạn chỉ có thể chọn: hoặc trở thành người vợ xứng đáng với người chồng biết thương con và lo cho gia đình, hoặc là tình nhân xứng với một kẻ lừa đàn bà dẻo miệng. Không thể có cả hai điều đó chung trong một cuộc sống, một con người đâu bạn. Lời thật mất lòng, mong bạn hiểu.
Hạnh Dung
Theo danviet.vn
Phụ nữ làm chủ tài chính là làm chủ chính cuộc đời mình Phụ nữ kiếm tiền không phải vì mong ước giàu sang, chỉ đơn giản là để không phải phụ thuộc vào nó hay bất cứ người nào khác. Nhiều người quan niệm, phụ nữ chỉ cần xinh đẹp và ngoan ngoãn là đủ rồi. Còn chuyện lớn lao, to tát gì cứ để cho đàn ông lo. Điều đó đúng nhưng chưa đủ....