Không có đàn ông không chết, không có tiền, không có con mới chết!
Vậy là đã hơn 3 năm kể từ ngày đầu tiên tôi trở thành mẹ đơn thân. Giờ đây tôi có thể tự tin nói rằng tôi đã vững vàng. Thế nhưng, cũng đã có những lúc tôi buồn bã, đắng cay, những điều mà không phải ai cũng thấy!.
Đã là phụ nữ, sinh ra ai cũng mong muốn có một gia đình hạnh phúc, một người đàn ông đủ tin tưởng để dựa vào, để yêu thương và lo lắng. Nhưng cũng có đôi khi, họ lại phải chọn cách sống riêng của mình, và để làm điều đó thì đành phải đi ngược lại so với guồng quay chung của xã hội. Họ cũng đã phải đấu tranh rất nhiều để chọn cho mình một cuộc sống tốt cho bản thân và con cái họ.
Tôi đã phải đau đớn rời bỏ căn nhà có người đàn ông mà tôi yêu tha thiết, chỉ vì không chấp nhận được một sự thực phũ phàng, đó là người chồng đầu ấp tay gối suốt bao năm đã phản bội tôi để đến với một cô gái trẻ. Một người đàn bà gần 40 tuổi như tôi dù có mạnh mẽ đến mấy thì cũng ủ rũ như một con chim bị trúng mũi tên, một mũi tên xuyên thấu vào tận tim, không giết chết ngay tức khắc, nhưng đau đớn và dai dẳng.
Sau khi ly hôn, tôi là một người mẹ đơn thân như bao người người mẹ khác.
Và bạn biết đấy, bất kể bạn sống ở đâu, bạn làm gì, việc phải nuôi con một mình đã là điều rất khó khăn. Chật vật về kinh tế, cô đơn về tâm hồn, mà lắm khi, miệng đời lắm cay nghiệt lại như thêm một lần chà vào nỗi đau đã cố kìm nén bao ngày.
Tôi đã nghe quá nhiều lời xì xào xung quanh, đã bắt gặp quá nhiều ánh mắt kì thị … Dù cho tôi là một phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang. Lắm lúc tôi cũng tự trách mình, vì sao một người như tôi lại phải nhận những đắng cay này. Nhưng rồi sau tôi mới nhận ra, tự oán trách mình là điều sai lầm nhất. Nếu không có những người đàn ông vô tâm, phản bội, thì đàn bà không bao giờ đau khổ. Trong mọi cuộc chia tay, đàn bà dù đúng dù sai luôn là người thiệt thòi.
Video đang HOT
Có một người bạn đã từng nói với tôi rằng: “Đời người ngắn lắm, hơi đâu để đi làm hài lòng miệng thế gian. Giữa cuộc sống này, em chỉ sống cuộc đời của mình, và đừng để tâm quá nhiều đến những lời nhận xét, bình phẩm xung quanh là được. Mình cứ sống thật tốt là được”.
Hơn nửa năm sau khi ly hôn, tôi tự cân bằng được mình để trở lại với công việc. Bởi u sầu không giải quyết được vấn đề gì cả, chỉ làm mình thêm tàn tạ, héo úa và mất đi hạnh phúc của chính mình, chỉ càng làm khổ con mình mà thôi. Tôi cứ nhớ mãi ánh mắt của con trai tôi hôm ấy, khi nó nhìn thấy mẹ đi uống rượu say về. Ánh mắt oán hờn như khứa vào trái tim, khiến tôi tỉnh ngộ…
Cuối cùng thì trong căn nhà này vẫn còn một người đàn ông đấy chứ! Đó là con trai tôi, đó sẽ là chỗ dựa của tôi trong suốt những năm tháng tiếp theo của cuộc đời. Con từng nói với tôi: “Con sẽ ở với mẹ suốt đời, đâu con cũng đưa mẹ theo, con sẽ nuôi mẹ khi về già…”. Những lời nói ngây thơ của con khiến tôi rơi nước mắt. Tôi phải sống vì niềm hạnh phúc được làm mẹ của một đứa con hiếu thảo chứ!
Tôi biết, có những bà mẹ đơn thân cũng nghĩ được như thế, nhưng để làm được thì lại là điều quá khó. Bởi để vượt qua cám dỗ, vượt qua cô đơn, không phải là điều dễ dàng.
Gần ba năm qua, tôi lao đầu vào công việc, không để mình rảnh rỗi để nghĩ về sự phản bội trong quá khứ. Rồi tôi dành thời gian cho bản thân, cho con. Mẹ con tôi thường có những chuyến du lịch ở khắp mọi nơi, tôi coi đó là sự giải tỏa, cũng là sự bù đắp. Mẹ con tôi tự bù đắp cho nhau…
Có những lúc tôi thầm tự cảm ơn mình vì mình đã thoát ra nhanh chóng khỏi vũng bùn lầy đầy ám ảnh sau ly hôn. Để giờ đây, mẹ con tôi có một cuộc sống thanh thản, bình yên, đầy đủ và hạnh phúc.
Đàn bà ạ, chẳng ai có thể vỗ ngực rằng làm mẹ đơn thân là một hạnh phúc bởi đó là sự lựa chọn cuối cùng mà một người đàn bà có thể làm. Nhưng đã làm mẹ đơn thân thì đừng có tự hủy hoại đời mình vì một người đàn ông không đáng. Không có đàn ông không chết được, không có tiền, không có con mới chết, mà thôi!
Theo Emdep
Nếu không sống trách nhiệm, thì đừng có cưới xin làm gì!
Cho nên, trách nhiệm, chỉ trách nhiệm mới có thể làm cho cuộc sống trở nên thoải mái, thanh thản hơn.
Hôn nhân, cho dù dựa trên tình yêu hay không phải tình yêu, bản chất nó vẫn là một hợp đồng cộng sinh, trong đó gắn kết trách nhiệm của hai bên, cùng chăm sóc gia đình, sinh đẻ và nuôi dạy con cái. Điều đó cũng có nghĩa là: tình yêu không phải yếu tố quan trọng nhất trong hôn nhân, mà trách nhiệm, sự tôn trọng và gắn kết mới là điều quan trọng nhất.
Dù có khó khăn, đói khổ, nhưng nếu có trách nhiệm, gắn kết thì chúng ta vẫn sẽ tìm ra cách để vượt qua được. Nhiều cặp vợ chồng yêu nhau tưởng như không thể sống nếu thiếu nhau, nhưng lấy nhau rồi được vài tháng hay vài năm là mỗi người một ngả. Đôi khi chỉ vì thói ích kỷ vô trách nhiệm, thích sống theo ý của mình mà không cần quan tâm đến cảm xúc của người kia.
Hoặc đôi khi, chỉ vì sự thiếu tôn trọng nhau. Lúc yêu nhau say đắm, giận dỗi, cáu có thể chửi nhau mày tao văng tục, thậm chỉ thụi nhau vài cái, thế cứ tưởng hay lắm, nhưng lấy nhau rồi thì khác, va chạm chút chút đã sửng cồ lên chỉ mặt, mày tao rồi thượng cẳng chân hạ hẳng tay thì làm sao mà sống với nhau trọn đời được?
Chỉ lập gia đình khi xác định gia đình riêng của mình là ưu tiên số một. Nếu các bạn còn ưu tiên "báo hiếu" ơn sinh thành của bố mẹ thì đừng lập gia đình vội, cứ việc báo hiếu, xây nhà mua xe cho bố mẹ, hoặc ở nhà bóp chân bóp tay chăm sóc bố mẹ đến trăm tuổi rồi lập gia đình cũng chưa muộn. Chứ còn lấy vợ lấy chồng rồi mà sống vô trách nhiệm, để "ông ăn chả bà ăn nem", để tan đàn sẻ nghé thì làm làm gì?
Nên nhớ là ông bà lẫn bố mẹ chúng ta thời nay vẫn đều thuận theo lẽ tự nhiên, các cụ luôn khẳng định rằng con cái hạnh phúc, thành đạt, chăm sóc các cháu ngoan ngoãn khỏe mạnh là cách báo hiếu tốt nhất cho các cụ. Vợ chồng đánh chửi nhau, vợ bế con về nhà ngoại, mặt mày thâm tím vừa khóc vừa bóp chân cho mẹ, đâu phải là cách báo hiếu tốt?
Nếu muốn dành sự chăm sóc, phụng dưỡng cho bố mẹ, có hai cách để giảm thiểu mâu thuẫn: Hãy đối xử tốt với bố mẹ người kia, và nhận lại sự đối xử tương xứng của người kia với bố mẹ mình. Việc này đương nhiên đòi hỏi trách nhiệm.
Thế rồi thời nay, động một cái chán vợ chán chồng là người ta đi ra ngoài tìm "của lạ". Gọi mỹ miều thì là "tìm sự đồng cảm", còn nói trắng ra thì là "thỏa mãn dục vọng của bản thân". Ơ, thế thì quyết định cưới xin làm gì, cứ ở vậy mà yêu thôi, yêu hết người này, rồi yêu người khác? Còn kết hôn rồi thì lại phải khác. Lấy nhau rồi đẻ ra mấy đứa trẻ, không nghĩ đến bạn đời, thì cũng phải nghĩ đến tương lai chúng sau này. Quy luật cuộc đời là có âm có dương, con sinh ra hạnh phúc nhất là ở cùng cả bố lẫn mẹ. Đừng để sự vô trách nhiệm, sướng thân mình mà làm khổ bọn trẻ. Chúng nhạy cảm lắm. Dù bố mẹ có sứt mẻ mà vờ như không chúng cũng nhận ra. Sống trong một gia đình giả tạo như thế, đó mới là bi kịch!
Cho nên, trách nhiệm, chỉ trách nhiệm mới có thể làm cho cuộc sống trở nên thoải mái, thanh thản hơn. Cơm sôi bớt lửa, vợ giận thì chồng làm hòa, chồng lười thì vợ tốn thêm công sức... Đừng bao giờ kể công, đừng bao giờ đổ lỗi, đừng bao giờ coi hạnh phúc là trò đùa. Một cuộc sống tốt đẹp, phải được cộng sinh từ cả hai phía!
Theo Emdep
Nếu còn tin vào những lời khuyên này trong tình yêu, sớm muộn gì bạn cũng chia tay Khi nhận được bất cứ lời khuyên nào, bạn cũng cần dành thời gian để suy nghĩ cho kĩ xem có phù hợp với mình không, nhất là với những điều dưới đây. 1. "Con gái đừng yêu người nhỏ tuổi hơn mình" Lời khuyên này rất phổ biến trong một hội bạn thân với nhau hay thậm chí đến từ những vị...