Không có anh chung bước
Mới đó mà nhanh thật, năm năm rồi, thời gian mà em và anh đã không còn bên nhau để cười đùa và chia sẻ những vui buồn.
Ngày ấy, em đã yêu anh tưởng như: “Chia tay là c.hết mất, ai ngờ con sáo đã sang sông”. Anh đã đến và mang cho em nhiều hạnh phúc mà em nghĩ không có người nào có thể mang đến niềm vui và hạnh phúc cho em giống như anh.
Nhưng em đã không cố gắng để vượt lên hoàn cảnh để mãi mãi ở bên anh, em đã chọn một ngã rẽ khác cho cuộc đời em, mà ngã rẽ em chọn không bao giờ có anh chung bước.
Ngày xưa anh rất thích hoa bằng lăng tím và em cũng vậy, em hỏi anh: “Tại sao anh lại thích bằng lăng mà không thích loài hoa khác?”. Anh nói: “Vì bằng lăng không đẹp nhưng nó có màu tím mà anh lại thích màu tím thuỷ chung”. Em chỉ bẽn lẽn cười và anh nói: “Anh nghĩ rằng em giống bằng lăng tím phải không”.
Chiều nay, không biết vô tình hay cố ý mà em lại tình cờ đi dưới con đường đầy hoa bằng lăng và kỉ niệm trong em lại ùa về và em biết em vẫn nhớ anh mặc dù bên anh bây giờ là người con gái khác. Nhưng em vẫn nguyện cầu: “Cầu cho anh có được người tình như em đã từng yêu anh”. Em mãi chúc anh hạnh phúc bên người ấy.
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hành trình không có anh
Tôi biết anh từ rất lâu rồi nhưng dường như tôi có ác cảm với anh. Tất cả những người xung quanh và cả bản thân tôi cũng thấy anh là một đứa hư hỏng: ăn chơi, nhậu nhẹt.....
Và chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau.
Tình cờ thế nào, tôi lại gặp anh mỗi ngày với cương vị một người đồng nghiệp. Chúng tôi làm chung một công ty, văn phòng chỉ có hai người. Vài người nghĩ và e ngại cho tôi, nhưng tôi chẳng bận tâm. Tôi vốn cứng rắn và lạnh lùng.
Ngày tháng thoi đưa, vậy là chúng tôi cũng bên nhau gần nửa năm rồi. Chúng tôi cùng làm việc, cùng đi ăn trưa, cùng tán gẫu, cùng lướt web, cùng đọc báo.....
Và không biết tự lúc nào, tôi đã quen cái cảm giác có anh bên cạnh. Tôi bắt đầu ghét những ngày cuối tuần.
Có một lần chân tôi bị đau, suốt một tuần liền buổi sáng anh đến đón tôi đi làm, chiều đưa tôi về. Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy sao mà hạnh phúc.
Càng ngày tình cảm trong tôi càng lớn dần và tôi bắt đầu lo sợ. Tôi biết anh đã có người yêu và có lần tôi vô tình đọc được những dòng tin nhắn anh gởi cho cô ấy nữa. Tôi biết là mình phải nên dừng lại nhưng tôi không làm được.
Anh thì vẫn vô tư như không hay biết, mà cũng có thể anh không hay biết thật. Anh vẫn là anh như ngày đầu tiên tôi gặp. Anh vẫn thường hút thuốc, vẫn thường nhậu với bạn bè. Nhưng không nhiều như lúc trước nữa vì sức khỏe của anh không cho phép.
Anh vẫn ngông nghênh và thậm chí ngang ngược với những ai cư xử không đúng, nhưng với những người đàng hoàng thì anh tử tế lại với họ.
Riêng với tôi, anh lúc nào cũng dịu dàng, lịch thiệp, cư xử đúng mực, anh xem tôi như người bạn thân, có chuyện gì cũng kể cho tôi nghe.
Anh là một người đàn ông rất tuyệt vời, rất "đàn ông" mà từ trước đến giờ tôi mới gặp.
Gặp nhau mỗi ngày, nhưng tối đến tôi vẫn thấy nhớ anh, nhớ cả trong giấc mơ nữa. Nhiều lúc tôi tự hỏi không biết có phải là mình đã yêu không? Nhiều lúc tôi muốn nói với anh thật nhiều, nói về những cảm xúc của mình.
Tôi muốn hỏi anh một câu rằng "Anh có từng nghĩ đến tôi không, dù chỉ một giây, một phút thôi?". Tôi muốn biết câu trả lời, cho dù câu trả lời của anh có làm tim tôi tan nát đi chăng nữa, nhưng rồi cuối cùng, tôi cũng không đủ can đảm.
Hôm nay, tôi vừa nghe tin anh sắp cưới vợ, tự nhiên tôi thấy khó thở, thấy có cái gì đó đau buốt trong lòng ngực. Giấc mơ đầu tiên của tôi sắp sửa vuột khỏi tầm tay.
Tôi thấy lòng trống trải. Và tôi muốn đi đâu đó thật xa, để không còn nhìn thấy bóng dáng anh, không còn nghe giọng anh nói, tiếng anh cười.
Tôi muốn nói với anh thật nhiều, nhưng có lẽ tôi không còn cơ hội nữa rồi.
Cầm lá thư xin nghỉ việc trên tay, tôi lấy hết can đảm bước ra khỏi phòng. Ngày mai, tôi lại bắt đầu một hành trình mới... Hành trình không có anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Những ngày không có anh bên em Em đã biết, tất cả đều sẽ như thế. Em không phải là tuyết rơi trong mùa hè, trong t.uổi thơ anh cho em được gọi anh là anh. Dù em biết, chỉ để gọi tên anh một lần, với em cũng đã là quá khó. Em đã biết, đã nhận ra tất cả những gì đắng cay, tàn nhẫn nhất. Chỉ qua...