Không chồng nhưng vẫn ‘ngông’
Bức thư của một người vợ mới ly hôn kể về cuộc sống không chồng. Bạn có cho rằng như vậy là quá hiện đại, quá “ngông” khi phụ nữ mang tư tưởng không cần hôn nhân, không cần đàn ông nữa?
ảnh minh họa
Một ngày của tôi luôn bắt đầu từ 6 giờ, 15 phút dành cho vệ sinh cá nhân và lướt web, thêm 15 phút chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa con rồi gọi chúng dậy, giúp chúng đánh răng rửa mặt, rửa ráy thay quần áo, ngồi vào bàn ăn.
Trong khi chúng ăn thì tôi tranh thủ đi trang điểm và thay trang phục đi làm. Xong xuôi tất tật cũng phải đến hơn 7 giờ, ba mẹ con sẽ bìu ríu dắt nhau ra khỏi cửa. Ơn trời thằng nhỏ đã đến tuổi có thể gửi mẫu giáo còn con nhóc chưa vào lớp 1 nên chúng vẫn học chung trường được với nhau.
Đưa con vào lớp, sau một số thủ tục chào hỏi, nhắn nhủ bỉm sữa (nhiều khi là thuốc uống nếu có đứa nào ốm) với cô giáo, thì tôi có thể yên tâm đến chỗ làm.
Sáng nào mấy mẹ con cũng tất bật như vậy, cho đến tận giờ vào làm tôi mới cảm thấy mình… bớt vất vả đi một chút. Nói bạn chưa chắc đã tin, nhưng với nhiều bà mẹ, thì 8 tiếng làm việc nơi công sở lại là khoảng thời gian quý giá được tận hưởng cuộc sống, được nghỉ ngơi kết hợp làm việc theo đúng cách mình mong muốn nhất.
Video đang HOT
Bạn có thể sẽ hỏi tôi “thế bố bọn trẻ đâu?”. Chúng tôi đã ly hôn. Tôi bây giờ là bà mẹ đơn thân. Làm mẹ đơn thân đã là khó nhọc, làm mẹ đơn thân của tận 2 đứa con thì khó nhọc sẽ nhân đôi. Nhưng thực tình thì, quyết định ly hôn, với tôi đến giờ vẫn được xem là một sự giải thoát.
Kể lể sẽ rất dông dài. Song túm lại quãng đời của tôi khi còn sống trong hôn nhân thì bạn có thể hình dung qua ba từ: Tù túng, mệt mỏi và bế tắc. Tù túng bởi nhà chồng tôi ba thế hệ vẫn quanh quẩn sống trong ngôi nhà vỏn vẹn ba chục mét vuông, mệt mỏi bởi lúc nào tôi cũng phải gồng mình sống cho phải phép với những lễ nghi, phép tắc của gia đình cố tỏ ra mình gia giáo đến mức không còn muốn cảm nhận suy nghĩ của người khác, bế tắc vì tôi không thể giải quyết nổi, tìm cách giải quyết với chồng lại càng không.
Chồng cũ của tôi là người an phận, không chí tiến thủ và quá đỗi hiền lành. Sự hiền lành của anh khiến tôi tổn thương, vì tôi và các con luôn là những người phải vì cái sự lành của anh mà chịu thiệt. Nói chính xác hơn thì, anh chưa bao giờ bảo vệ được tôi và các con lúc cần.
Bản thân anh còn chẳng bảo vệ nổi anh nữa. Tôi quyết định ly hôn không phải vì đã hết yêu chồng, nhưng tôi yêu các con của tôi hơn, chúng phải có được cuộc sống tốt, đủ đầy, có điều kiện hơn, điều tôi cay đắng nhận ra rằng, nếu còn cắm mặt sống trong cái xó xỉnh này vì chồng, thì các con tôi không bao giờ nhấc đầu lên nổi.
Tôi quyết định ly hôn có biết bao nhiêu người phản đối. Bạn bè khuyên giải, gia đình, bố mẹ ngăn cản, vừa khóc vừa trách tôi cứng đầu, suy nghĩ không xa. Đôi khi tôi cũng chẳng biết mình như vậy có ngông không, chồng không cờ bạc, nghiện hút, không chơi bời giai gái, lương tháng nào nộp đủ tháng đấy, tôi còn đòi hỏi gì…
Rốt cuộc tôi nhận ra rằng, đơn giản là vì tôi mạnh mẽ hơn anh, nên anh không thể làm chỗ dựa cho tôi được. Tôi cảm thấy nội lực của mình luôn rất tràn trề, và tôi có thể làm cho tôi nhiều hơn, cho các con tôi nhiều hơn là an phận sống theo cái gia đình với quá nhiều lề lối phong kiến, cũ kỹ.
Bây giờ, tôi dọn ra ngoài ở cùng với các con. Ở nhà thuê nhưng so với tổ ấm cũ bên nhà chồng thì rộng rãi thoải mái hơn rất nhiều. Tôi có thể tự tay bài trí đồ đạc trong nhà như mong muốn. Đơn giản thôi, dù sao tôi cũng chưa kiếm được quá nhiều tiền, cần tích lũy cho những kế hoạch lớn hơn. Ngày nào tôi cũng cố gắng làm việc thật chăm chỉ.
Ngoài công việc 8 tiếng ở cơ quan, tối về tôi vẫn tranh thủ làm thêm. Thu nhập của tôi đủ sống với mấy mẹ con, thậm chí tôi còn dư tiền gửi tiết kiệm. Bọn trẻ có thiệt thòi đôi chút vì mẹ quá bận, nhưng tôi tìm cách bù đắp cho chúng vào một trong hai ngày cuối tuần. Phần lớn thời gian chúng đã ở trường, sang ông bà ngoại chơi hoặc chơi ở nhà với cô bé sinh viên tôi thuê trông trẻ theo giờ. Mọi việc như thế là tạm ổn.
Ly hôn rồi, tôi hiểu nỗi vất vả của người phụ nữ khi không có chồng bên cạnh. Tôi hiểu vì sao họ than thở nhiều thế, trách phận nhiều thế. Nhưng tôi cũng hiểu cả niềm hạnh phúc khi tự mình làm nên tất cả, tự mình quyết định cuộc sống của mình. Bạn hãy nghĩ giống tôi đi, chỉ cần dám làm và luôn có tinh thần lạc quan, thì lo gì thiếu đàn ông ta không thể sống tốt.
Theo VNE
Tôi muốn bỏ người vợ tham lam keo kiệt
Vợ keo kiệt, tham lam vô độ khiến tôi chán ghét và không còn muốn chung sống.
Tôi không biết có người đàn ông nào khổ nhục như tôi không khi mà một đồng cũng không có. Tôi cảm thấy quá ngột ngạt bên một người vợ như vậy. Nếu giờ có ai hỏi tôi lí gì nào khiến tôi muốn ly hôn thì nghe thật nực cười: vì vợ tôi tham tiền. Nhưng tôi thực sự không còn muốn tiếp tục hơn nữa.
Vợ tôi là một người rất ghê gớm, sắc sảo. Ngày xưa khi yêu, mẹ tôi cứ khuyên tôi nên lấy người như vậy để sau này về có vợ lo toan, tính toán cho thì gia đình mới khá lên được. Tôi cũng nghĩ cô ấy là người chắn vén, biết thu xếp việc gia đình, sẽ là một người vợ tốt nên tôi mới quyết định cưới chứ thực tình trong lòng không yêu. Lúc đó chính ra tôi đang yêu một cô khác hiền lành hơn. Nghĩ đi nghĩ lại tôi quyết định chia tay cô gái kia để cưới vợ tôi. Đó thực sự là một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Lấy vợ về tôi mới phát ngốt vì độ tham tiền của vợ. Cô ấy khó chịu với tất cả những người bên gia đình tôi chỉ vì lo sợ họ sẽ làm cô ấy phải tốn kém tiền bạc tiếp đón. Người nhà tôi lên chơi, tối ngày cô ấy ca thán, kêu rằng tốn tiền, nói người nhà tôi ăn nhờ ở đậu đây để lợi dụng. Mời người thân của tôi bữa cơm cô ấy cũng tiếc tiền, nấu nướng mè nheo ra để đỡ tốn. Nhìn mâm cơm, tôi ngượng chín mặt vì không biết phải ăn món gì khi mà mỗi món có tí chút.
Tôi muốn bỏ quách vợ để sống một mình còn hơn là ở bên vợ keo kiệt như thế (Ảnh minh họa)
Bố mẹ, em gái tôi lên chơi với cháu vợ tôi cũng không nhiệt tình tiếp đón. Cô ấy suốt ngày hối thúc tôi giục bố mẹ về đi vì sợ ở đây lâu tốn tiền chăm nuôi. Nhìn vợ tôi thực sự thấy ghê tởm vì sự keo kiệt của cô ấy. Bố mẹ tôi ban đầu quý mến cô ấy lắm nhưng bây giờ cũng thấy chối vì thấy con dâu tiếp đón khó chịu. Dần dần người nhà tôi không ai còn muốn qua lại nhà tôi nữa.
Cô ấy ki bo với người khác như vậy nhưng lại tham lam. Nhà tôi ở quê có gì cô ấy cũng vơ vét bằng sạch mang đi. Mỗi lần về quê, thấy vợ tha lôi đủ mọi thứ mà tôi ngượng chín mặt. Tôi có nói thì vợ tôi lại kêu "Tôi vì ai mà phải vơ vét như thế? Nếu không vì anh, vì con thì tôi có phải nhục thế không?". Tôi góp ý để vợ thay đổi, dù mình chưa giàu có nhưng cũng không đến nỗi khốn khổ, đừng làm như thế mà mất thể diện. Nhưng vợ tôi nghe xong để đó, cái tính keo kiệt, tham lam đã ngấm vào máu của vợ tôi rồi.
Với người thân cô ấy như vậy thì với bạn bè tôi cũng không phải là ngoại lệ. Không bao giờ cô ấy cho phép tôi đưa bạn về nhà ăn bữa cơm. Nhiều khi có anh bạn lâu ngày gặp lại ghé thăm bất ngờ cô ấy cũng vác bộ mặt bực bội ra tiếp đón khiến anh ấy tự ái. Tôi mất dần bạn bè, người thân cũng vì vợ.
Tiền lương hàng tháng của tôi về cô ấy đòi thu bằng sạch. Mỗi lần đi đâu cũng phải nói để vợ đưa tiền. Vì nghĩ hai vợ chồng kinh tế chưa có nên vợ căn cơ cũng là điều nên làm. Nhưng quá quắt như vợ tôi thì thực sự hết chịu nổi. Tôi cảm thấy nhục nhã cảnh phải chìa tay ra xin tiền vợ để đi liên hoan với công ty trong sự khó chịu của cô ấy.
Thực sự tôi cảm thấy bí bách, bực bội lắm rồi. Tôi muốn bỏ quách vợ để sống một mình còn hơn là ở bên vợ keo kiệt như thế. Điều tôi thương duy nhất chính là hai đứa con. Hơn nữa, đúng là ngoại trừ việc quá bủn xỉn, vợ tôi rất chung thủy, chăm sóc chồng con đâu ra đấy. Nếu bỏ tôi nghĩ cũng thương nhưng không bỏ thì bức bối vô cùng. Tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Khi chồng và bố chồng đều là chuyên gia "tám" chuyện Lúc cao hứng, các chàng bình luận về gái đẹp, thi nhau nhận xét, bình luận, ai nấy tự phong mình là chuyên gia, hết suy luận, dùng lý lẽ chứng minh, lại lôi ra bằng chứng thuyết phục. Cứ mỗi khi muốn biết chuyện gì, mẹ chồng mình hay hỏi chồng hoặc con trai, chẳng cần bất cứ "thông tấn xã" nào...