Không chốn dung thân thì trở đi mắc núi, trở về mắc sông
Tôi bỏ cô vợ đầu để lấy một cô gái trẻ và giỏi giang. Nhưng giờ tôi lại hối hận và muốn quay về nhưng không ai chấp nhận. Tôi không biết làm thế nào, lựa chọn ra sao trong hoàn cảnh này…
Ngoài 40 tuổi, nhìn cảnh người ta vợ con đuề huề tôi lại thấy mình cô độc quá. Họ có vợ, có con cái, có một gia đình hạnh phúc. Còn tôi… Tôi cũng có đấy, thậm chí còn nhiều hơn người ta là đằng khác. Nhưng đúng như người ta vẫn nói “lắm mối tối nằm không”. Tôi có hai vợ. Vợ nào cũng xinh, cũng tốt mà cuối cùng chẳng ai chấp nhận tôi, chẳng có nơi nào, chẳng có ai thuộc về tôi thực sự.
Tôi lấy vợ lần đầu năm 25 tuổi. So với mọi người cũng là tương đối sớm. Nhưng lúc đó tôi nghĩ lấy vợ sớm để mong ổn định gia đình, lo sự nghiệp cũng là cái tốt. Người vợ này của tôi hơn tôi 2 tuổi, mặt có phần già hơn một chút nhưng cô ấy xinh và đặc biệt là cực kỳ đảm đang, tháo vát. Mới lấy nhau về cuộc sống có khó khăn, nhưng cô ấy luôn biết cách cân bằng mọi thứ. Tôi gần như chỉ đi làm, tiền về đưa vợ nhưng tôi biết là thiếu. Cô ấy phải khéo léo lắm mới co kéo được cho vừa. Vợ đầu của tôi là người phụ nữ đảm đang lắm, cơm nước, mọi việc trong nhà cô ấy làm cứ nhoay nhoáy là xong.
Ảnh minh họa.
Nhưng cô ấy có một hạn chế đó là không giỏi giang trong việc xã hội. Cô ấy chỉ bán hàng bình thường ở nhà, trong khi tôi là người đi làm kinh tế. Nhiều lúc ra ngoài, tôi rất thích những cô gái năng động, hoạt bát, có tài ăn nói, mang về được những hợp đồng nhiều tiền, còn vợ tôi thì chỉ quanh quẩn ở nhà mà thôi.
Thế rồi sau hơn 10 năm chung sống, tôi trở thành người đàn ông thành đạt. Tôi được cất nhắc lên làm giám đốc chi nhánh, thu nhập cao, cuộc sống sung sướng lắm. Tôi bắt đầu chán ăn cơm nhà, cơm vợ nấu. Tôi thích ra ngoài, đến nhà hàng, quán xá, gặp gỡ toàn người sành điệu, giỏi làm ăn. Cuộc sống đó mang lại cho tôi sự thích thú vô cùng.
Và rồi tôi yêu. Tôi cảm thấy mình như sống lại những năm tháng của tuổi 20. Cô gái ấy kém tôi 22 tuổi. Cô ấy trẻ trung, quyến rũ, có tài ăn nói, đi giao dịch khách hàng khiến ai cũng phải mê đắm. Tôi thấy mình cần phải làm một cuộc cách mạng cho cuộc đời mình, phải lấy một cô gái tân thời như vậy chứ không thể chấp nhận cuộc sống nhàm chán bên người vợ chỉ tối ngày quanh quẩn trong 4 góc nhà. Vậy là tôi ly hôn. Vợ tôi là người phụ nữ có lòng tự trọng. Khi ly hôn, ai cũng nói là cô ấy phải đấu tranh giành quyền lợi nọ kia vì bao năm vất vả hy sinh vì tôi, giờ tôi giàu có thì chạy theo gái nhưng cô ấy không bận tâm. Cô ấy chấp nhận ly hôn mà không đòi hỏi gì, ngoại trừ việc nuôi 2 đứa con. Tôi thương cô ấy, biết cô ấy khổ vì mình nên để lại cho vợ toàn bộ ngôi nhà, đưa cho cô ấy một khoản tiền kha khá để nuôi con.
Video đang HOT
Sau khi ly hôn 2 tháng, tôi cưới vợ mới. Tôi hãnh diện với đời vì mình giàu có, lại cưới được vợ trẻ, xinh, giỏi giang… Tôi sung sướng lắm. Nhưng những thứ sau đó tôi không thể nào lường trước được. Chuyện đầu tiên chính là cô ấy đểnh đoảng không biết nấu nướng. Gian bếp nhà tôi lúc nào cũng lạnh tanh, nguội ngắt. Hai vợ chồng đi làm về cô ấy chỉ thích ra hàng ăn uống. Không phải tôi không có tiền để đi ăn hàng nhưng cảnh vợ chồng cũng mong muốn căn nhà thêm ấm áp. Còn bây giờ, vợ chồng tôi về nhà như về cái phòng trọ. Thay quần áo xong là cô ấy đòi ra ngoài đi ăn, đi xem phim, đi nhảy nhót. Tối về lại lăn ra ngủ, sáng dậy thì đi làm…
Tôi bỗng nhớ cái cảm giác ngày xưa, đi làm về cơm ngon, canh ngọt bày biện chờ sẵn. Món nào cô ấy nấu cũng ngon. Các con thì ríu rít hát hò xung quanh… Cảnh tượng đó sao mà hạnh phúc đến vô ngần. Tôi đề nghị vợ mình sinh con thì cô ấy gạt đi. Cô ấy nói vẫn còn trẻ, chưa muốn chửa đẻ gì lúc này, vì như thế xấu lắm. Cô ấy không chịu hiểu là tôi đã có tuổi, tôi muốn trong nhà có tiếng nói cười của trẻ con. Nhưng vợ tôi còn ham vui lắm, cô ấy muốn tận hưởng những thú chơi mà cô ấy thích.
Cưới nhau được tháng, tôi bắt đầu thấy chán nản. Tôi hay về thăm con để vơi nỗi nhớ và sự chán chường khi ở nhà với người vợ trẻ. Thế rồi tình cũ không rủ cũng đến, tôi với vợ cũ quan hệ với nhau. Tôi thấy tình cảm vợ chồng như mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi chỉ muốn quay về bên vợ mà thôi. Cô ấy cũng nhớ tôi nên không bao giờ từ chối mỗi lần tôi đến chơi. Nhưng khi tôi hỏi là hay tôi ly hôn để quay về thì cô ấy không chịu. Cô ấy nói làm thế chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ. Tôi hỏi cô ấy muốn gì thì cô ấy cũng không thể trả lời. Cô ấy thấy vui, hạnh phúc khi tôi ở bên nhưng bảo quay về thì lại không muốn.
Vợ trẻ của tôi thì sinh nghi, bắt đầu cấm đoán tôi đủ đường. Có vẻ như sợ mất tôi nên cô ấy đã có thai. Cái thai ngày một lớn nhưng mà tôi không thích gần vợ, tôi chỉ thích sang nhà vợ cũ ăn cơm rồi ngủ lại. Tôi không dám nói ly hôn vì sợ vợ trẻ ảnh hưởng thai nhi, hơn nữa vợ cũ cũng đâu có đón nhận tôi. Giờ tôi phải làm sao đây, tôi chán vợ mới này đến tận cổ rồi.
Theo VNE
Những giọt nước mắt sám hối muộn màng của bố mẹ chồng
Những lời nói chì chiết, đay nghiến của mẹ chồng tôi vào ngày đầu tiên về ra mắt họ hàng rồi đến những năm tháng làm dâu sau đó giờ vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhưng giờ đây tôi lại không đủ tàn nhẫn để quay lưng lại khi nhìn bà run run, móm mém ăn bát cơm do tôi nấu và những lần bắt gặp nước mắt bà nhỏ từng giọt hòa với những thìa cơm. Không những tôi không thể tệ mạt với bà mà rất nhiều lần tôi đã phải chạy ra ngoài khóc rưng rức vì tình thương trong tôi trỗi dậy...
Nỗi khổ khi lấy chồng không "môn đăng hộ đối"
Câu chuyện về mẹ chồng nàng dâu nói mãi cũng không thể hết được. Tôi cũng là người con gái gặp nhiều nỗi buồn với mẹ chồng như phần nhiều chị em khác. Sinh ra trong gia đình bình thường, mẹ tôi có một cửa hàng buôn bán nhỏ ở thị trấn, bố chỉ là công chức Nhà nước nên tôi không phải người con dâu có kinh tế và gia đình danh giá như nhà chồng tôi.
Bản thân tôi cũng chỉ học hành bình thường chứ không có bằng cấp cao và giỏi giang như chồng tôi. Thế nên ngay từ đầu, tôi đã bị nhà anh ấy coi thường và nhất mực không chấp nhận. Tuy vậy, anh vẫn kiên quyết vì 2 đứa hợp tính hợp nết nhau và chấp nhận cưới tôi dù bố mẹ anh không đồng ý. Trong lễ cưới gia đình nhà tôi và tôi đã phải chịu thái độ không mấy vui vẻ và có lúc bên nhà chồng còn hằn học ra mặt. Ngày đấy, tôi đã cố nén nước mắt vào trong để bố mẹ tôi đỡ lo lắng về cuộc sống ở chung của tôi với mẹ chồng sau này.
Những ngày tháng sau đó ở nhà chồng là chuỗi ngày cay đắng của tôi. Bố mẹ chồng lẫn chị chồng thường xuyên chì chiết tôi mọi việc, xét nét từng chút một và nhất là mẹ chồng thấy các con hạnh phúc, con trai yêu chiều vợ con là bà càng ghét tôi. Nhà chồng tôi được cả bố mẹ chồng và chị chồng đều khó tính, ghê gớm một cách khác người. Họ không chửi bới ra miệng nhưng cách mà họ thể hiện thì khiến người trong cuộc cảm thấy ngột ngạt và nặng nề biết mấy. Thái độ khinh khỉnh, nói câu trước câu sau xiên xẹo, xúc phạm tôi và gia đình làm tôi vô cùng đau khổ. Có lúc tưởng chừng tôi không đủ dũng khí bước tiếp trong cuộc hôn nhân này dù rằng chồng tôi là người không có lỗi và hơn thế là anh rất mực yêu thương vợ con. Đã có quãng thời gian tôi áp lực đến độ mà mỗi tối tôi phải uống một liều thuốc ngủ thì mới quên đi những sự dày vò xúc phạm của nhà chồng.
Ảnh minh họa.
Bố mẹ tôi đúng là không phải giáo sư tiến sĩ như nhà chồng nhưng sống hiền lành nề nếp chứ không khinh người và bị mọi người xa lánh như nhà chồng. Tôi không cho ai quyền được xúc phạm tới cha mẹ mình cả. Và đó là giọt nước tràn ly khi một lần bố mẹ chồng nói bố mẹ tôi chỉ là loại đầu đường xó chợ. Tôi đã không thể im lặng được nữa mà có nói lại đôi lời dù đó không được gọi là lời nói xúc phạm hay hỗn hào. Tuy nhiên, bố chồng tôi hầm hầm đập bàn thật to và đi lên gác. Khi chồng tôi về, họ đã nói con dâu mất dạy dám cãi bố mẹ chồng, phải từ mặt. Vì hiểu rõ tính bố mẹ nên chồng tôi cũng không quá bất ngờ, còn tôi từ lâu đã chuẩn bị tinh thần ở riêng rồi.
Ở nhà chồng tôi, như một ô sin chính hiệu mà còn bị chê bai từ nấu ăn đến mọi việc khác dù vốn tôi là con nhà lao động việc nhà đảm đang khéo léo từ nhỏ. Vậy là vợ chồng tôi ra riêng. Dù nhà chồng giàu có nhưng chúng tôi đã đi thuê nhà để sống. Điều may mắn với tôi hơn cả là có người chồng biết đúng sai và thương yêu vợ nhất mực. Bé trai thứ hai cũng chào đời ngay sau khi tôi ra ở riêng một năm sau đó.
Điều đáng nói là những lần tôi sinh nở, nhà chồng không một ai đến và thậm chí là không một lời hỏi thăm. Khi con cứng cáp, tôi đánh liều đưa con về nhà chồng. Nhưng dù thấy cháu nội mà không bà đuổi tôi không thương tiếc, đóng cửa và đi vào nhà. Cũng vì hơn 60 tuổi thấy người ta cháu chắt đầy đàn nên ông bà nhận hai đứa cháu nội chứ nhất quyết là không chấp nhận tôi. Tôi chỉ thương chồng tôi khó xử và thương cha mẹ tôi xót con mà thôi. Những sự xúc phạm, hành hạ tinh thần của nhà chồng với tôi chưa bao giờ cũ, luôn văng vẳng bên tai như vừa mới đây nên với tôi được sống riêng thế này đã là quá hạnh phúc.
Chữ "tình" muộn màng
Người đời thường có câu: "Trẻ cậy cha già cậy con". Con người ai cũng trải qua "sinh, lão, bệnh, tử" và bố mẹ chồng tôi cũng không thể là trường hợp ngoại lệ. Bố mẹ chồng tôi ốm đau liên miên, hết đau mỏi rồi có những lúc không còn nhận ra con cháu trong gia đình là ai. Vì chỉ có người con trai duy nhất là chồng tôi nên vợ chồng tôi lại phải về ở chung. Mới đầu là chúng tôi mua nhà gần nhà ông bà để tránh va chạm. Nhưng khi càng ngày tình trạngsức khỏe của bố chồng yếu, mẹ chồng lẫn nhiều hơn thì bắt buộc chúng tôi phải về ở chung một nhà. Lúc này bố mẹ chồng đã biết tự ngượng với bản thân mình lắm rồi khi mà nhìn lại vợ chồng con cái chúng tôi sống hạnh phúc,ăn nên làm ra. Nhưng thú thực lòng tôi vẫn vô cùng chua chát. Khi nhìn ông bà là tôi lại nhớ về những sự cay nghiệt xúc phạm của nhà chồng.
Bố chồng tôi lẫn, ăn đâu vệ sinh ra đó, thi thoảng tự nhiên hỏi tôi là ai. Tôi đáp lại: "Con là con dâu của bố mà...". Cứ thế rồi có lúc ông thần người ra và chảy hai hàng nước mắt. Nhà tôi có thuê một giúp việc để chăm sóc riêng cho ông khi vợ chồng tôi đi làm. Còn bình thường tôi và chồng vẫn chăm sóc là chính. Còn mẹ chồng vẫn có khoảng cách với tôi do những gì bà gây ra đã làm mất hết tình cảm từ tôi cũng như ngượng nghịu từ bà. Khi nhìn bà run run, móm mém ăn bát cơm do tôi nấu nhiều lần tôi không đành lòng rồi chạy ra ngoài khóc rưng rức. Và đã từng có lúc tôi thấy nước mắt mẹ chồng tôi nhỏ từng giọt hoà với những thìa cơm bà đang ăn.
Năm tháng qua đi, bố chồng tôi cũng đã không còn nhận ra con cháu cũng như không còn biết đến vị ngon hay cái lạnh giá, nóng nực của thời tiết được 4 năm. Rồi bố chồng tôi cũng ra đi khi ngoài 70, đó cũng là lúc mẹ chồng tôi già hơn và cũng lẫn rất nhiều. Bà lúc tỉnh lúc không, thỉnh thoảng cứ nói lảm nhảm những điều tôi không hiểu. Có lúc bà khóc ầm nhà lên, chửi bởi quát tháo tôi.
Bà đã không đủ minh mẫn để nhận ra con cháu trong gia đình nhưng có nhiều lúc bà như bừng tỉnh để nhận diện hành động của bản thân trong giây lát. Những lúc đấy, bà cứ liên tục nhắc đến tên tôi rồi ngồi khóc một mình. Có không ít lần nửa đêm tỉnh dậy bà cứ liên tục gọi tên tôi rồi gõ cửa tất cả cửa phòng. Nhìn thấy tôi là ôm chầm lấy rồi phải tôi đưa bà về phòng ngủ bà mới chịu. Trong lòng tôi lúc đấy chỉ muốn làm được nhiều hơn thế mà không thể khi mà càng ngày bà càng yếu hơn. Đến lúc này thì trong tôi dường như đã xua tan hết những ấm ức mà trước kia tôi đã từng chịu. Tôi bắt đầu thấy thương bà như chính mẹ đẻ của mình. Có những lúc đi làm về muộn mà thấy bà cứ đứng ở cửa chờ không chịu vào nhà mà lòng tôi thắt lại, ôm bà mà khóc nghẹn lên như trẻ lên ba.
Thời gian sau đó, bà không còn đứng chờ tôi vào mỗi lần tôi đi làm về muộn được nữa. Bà đã quá yếu và phải nằm một chỗ, nhưng sao ánh mắt đó mỗi lần nhìn tôi trở nên trìu mến và tôi cảm nhận được tình thương rất đỗi muộn màng của bà dành cho tôi lúc đó. Rồi đến lúc bà cũng về với tổ tiên. Cuộc đời làm dâu của tôi vậy là chỉ hơn mười năm trong đó đã gần 10 năm tôi lần lượt chăm sóc cả bố mẹ chồng. Tôi đã không thể chạm tới trái tim bố mẹ chồng tôi lúc còn tỉnh táo nhưng ở cuối đời tôi nghĩ tôi đã làm được khi biết bao lần tôi đã nhìn thấy những giọt nước mắt muộn màng rơi trên gò má họ.
Bất giác tôi nghĩ đáng ra bố mẹ chồng tôi đã rất hạnh phúc khi có những đứa con ngoan, vợ chồng con cái vui vẻ thuận hoà, khoẻ mạnh thì bố mẹ chồng tôi đã không cảm nhận, hưởng thụ điều đó ngay khi còn tỉnh táo, tới khi già lẫn đi rồi thì có chăng cũng là sự muộn màng. Tôi đã không còn trách cứ bố mẹ chồng tôi, nhưng tận đáy lòng tôi luôn mong rằng bất cứ một ai khi còn sống bên nhau, dù không yêu quý nhau thì chúng ta cũng đừng làm khổ nhau, "già cậy con" ai mà không ở bên con cháu khi già cả.
Theo Afamily
Không giữ lời hứa về thăm ngoại và sự ân hận muộn màng của người cháu Nó không giữ lời hứa về thăm ngoại,vì thế, ngày nó trở về, mãi mãi không được gặp ông bà nữa... ảnh minh họa Ngày mẹ mang thai nó, bố nó bị một người phụ nữ khác dụ dỗ và bỏ rơi mẹ con nó. Mẹ nó một mình trải qua khó khăn những ngày mang nó trong bụng, nhiều lúc uất ức...