Không biết có phải tôi là người đàn bà lẳng lơ?
Từ hôm anh đọc được tin nhắn tới giờ thì anh cứ coi tôi là 1 người dơ bẩn, anh nói tôi dơ lắm, dám quan hệ với trai, ngày nào đi làm về đến nhà thì tôi lại thấy anh giận dỗi như muốn giết chết tôi anh mới vừa lòng.
Tôi phải làm sao để anh tha thứ cho tôi?
Tôi có một tâm sự không biết mình phải nói với ai. Tôi đã có chồng và 2 con, gia đình tôi rất hạnh phúc, chồng tôi cũng rất yêu tôi. Chúng tôi sống với nhau đã hơn 10 năm nhưng không bao giờ chúng tôi cãi nhau hay to tiếng với nhau cũng không có. Vậy mà cách đây hơn 2 năm tôi vô tình gặp 1 người, vì anh ấy thường làm việc trước nhà tôi nên chúng tôi cũng hay nói chuyện qua lại,anh cũng chỉ coi tôi như 1 đứa em gái của anh thôi. Không biết từ bao giờ lòng tôi đã nghĩ đến anh mất rồi, những ngày không thấy anh đi làm thì tôi lại thấy nhớ anh vô cùng.
Tuy tôi và anh biết nhau hơn 2 năm nhưng tôi và anh chưa bao giờ gọi điện cho nhau cả, chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau những lúc anh làm trước cửa nhà tôi mà thôi, anh là công an giao thông. Hơn 1 tháng trước, tôi có nhắn tin cho anh hỏi anh đi làm chưa? anh ăn sáng chưa? nhưng tôi không dám gửi đi, vì tôi không biết nếu tôi nhắn tin cho anh thi sẽ ra sao. Anh có trả lời tin của tôi không, anh sẽ coi thường tôi là 1 người phụ nữ không ra gì, tôi sợ anh sẽ nghĩ về tôi như vậy và tôi sợ mất luôn tình anh em, tôi rất sợ chuyện đó xẩy ra, không biết có phải là tôi đã yêu anh không? Tôi cũng không biết nữa vì tôi cũng rất yêu chồng mình.
Tôi lại không dám gửi tin nhắn đi, nhưng tôi lại quên xóa mà tôi lại lưu vào tin nháp và tôi cũng chưa ghi số điện thoại của anh ấy vào tin nhắn nửa. Hôm sau chồng tôi mượn điện thoại của tôi, anh đã đọc được những dòng chữ đó, anh hỏi tôi, tôi cố giải thích cho chồng nhưng anh không chịu nghe tôi nói. Anh cứ cho tôi là 1 người phụ nữ lẳng lơ đi ngoại tình nên mới nhắn tin cho trai. Từ hôm anh đọc được tin nhắn tới giờ thì anh cứ coi tôi là 1 người dơ bẩn, anh nói tôi dơ lắm, dám quan hệ với trai, ngày nào đi làm về đến nhà thì tôi lại thấy anh giận dỗi như muốn giết chết tôi anh mới vừa lòng.
Video đang HOT
Ngày nào anh cũng đay nghiến tôi, dù cho tôi cố giải thích với anh, anh không chịu nghe mà anh chỉ kêu tôi chỉ mặt người đó rồi anh sẽ tha thứ cho tôi. Tôi thật sự rất yêu gia đình của mình, đó chỉ là 1 ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi thôi, vậy mà ngày nào tôi cũng xin lỗi anh, xin lỗi rất nhiều nhưng anh cứ bỏ ngoài tai và anh coi như không có tôi tồn tại. Việc đưa đón con đi học là của tôi thế mà bây giờ anh cũng không cho. Tự anh đưa và tự anh đón, anh coi như không có tôi tồn tại trong gia đình, anh còn nói nếu tôi muốn đi khỏi nhà thì cứ đi và khi đi khỏi nhà thì đừng bao giờ gặp lại con nữa, hãy quên con đi.
Tôi thật sự không hiểu tôi có phải lẳng lơ không để anh ta phải đối xử với tôi như vậy. Sống với nhau hơn 10 năm nhưng tôi thật sự không hiểu trong lòng anh đang nghĩ gì mà lại đối xử với tôi như vậy. Xin mọi người hãy cho tôi 1 lời khuyên, tôi phải làm sao để anh tha thứ cho tôi, hiện giờ trong đầu tôi không nghĩ ra được chuyện gì cả. Tôi đang rất bối rối và tôi rất cần nhũng lời khuyên của các chị em, tôi thành thật cảm ơn!
Theo VNE
Có chồng vẫn cần lảng lơ
Đúng là tôi lẳng lơ vì tôi, thi thoảng đong đưa với đàn ông nhưng tôi không bao giờ phản bội chồng.
Tôi cưới chồng được 3 năm. Trong khoảng thời gian đó, tất nhiên vợ chồng tôi cũng không tránh khỏi những bất đồng nhưng nhìn chung là cuộc sống khá êm đềm và cũng có thể coi là hạnh phúc. Nhưng trong mắt nhiều người, tôi bị đánh giá là ngữ đàn bà lẳng lơ, ngữ đàn bà "đong trai" ở mọi chỗ. Họ nói chồng tôi không khéo có ngày bị tôi cắm sừng. Vì vậy tôi viết những lời tâm sự này không phải để phân bua, mà để họ hiểu vì sao cùng là cái phận đàn bà, có kẻ sướng, người khổ. Âu cũng là vì cách mình làm chủ cuộc sống ra sao.
Tôi lấy chồng nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đóng sầm mọi quan hệ tại đó. Một ông chồng không thể thay thế cho tất cả mọi người. Vì thế, đừng dại dột mà cho rằng lấy chồng xong là phải chỉ có "chồng là nhất". Trong cuộc sống này, đừng đưa bất cứ thứ gì và bất cứ ai lên vị trí độc tôn bởi vì không có gì là vĩnh viễn. Khi mình tôn sùng nó, cuộc sống chỉ quẩn quanh điều đó, đặt nó lên vị trí tối thượng thì khi đột ngột mất đi sẽ là mất tất cả. Chồng cũng vậy. Không nên vì lấy chồng mà coi chồng là độc tôn. Chồng dù có tốt đến mấy cũng vẫn mang "bản chất của một người đàn ông".
Tôi cũng đã từng có rất nhiều người chị, người bạn gái, từ khi lấy chồng chỉ biết chăm chăm cung phụng chồng và nhà chồng. Suốt ngày đầu tắt mặt tối, rời chỗ làm là về nhà chợ búa, cơm nước hầu chồng, hầu con. Mối quan hệ thì dè chừng, gặp người khác giới cũng chỉ sợ "người ta đánh giá, nghi ngờ, tình ngay lí gian", sợ chồng ghen tuông...Và thế là trong khi vợ thì cứ ngày một tàn tạ đi, thắt chặt mối quan hệ không dám chơi bời, giao tiếp với ai thì chồng ngày càng béo đẹp, phong độ. Mà đàn ông, một khi đã trơn lông, đỏ da thì ra ngoài gái nó bâu lấy mấy ai giữ được mình. Kết cục là nhiều người nhẹ thì chồng lăng nhăng với gái, nặng thì chồng bỏ vợ cưới gái luôn. Thử hỏi như thế thông minh nỗi gì, khôn ngoan ra sao?
Đó là chưa kể sau khi biết chồng phản bội hoặc bị chồng bỏ nhiều chị em tay trắng. Vì sao ư? Vì bao năm hầu hạ chồng, từ tiền bạc đến thể xác đều "hiến dâng" hết cả thì làm gì còn gì. Nhất là mối quan hệ cũng chẳng có ai để nhờ vả, để làm cho cuộc sống của mình thi vị hơn, nhiều điều mới mẻ hơn thì rất lâu tâm lí mới bình phục được. Mà ở tầm đó thì cũng khó lòng tìm kiếm cơ hội khác cho mình khi các mối quan hệ không duy trì.
Vì thế tôi không đời nào tôn chồng lên vị trí độc tôn.
Không nên vì lấy chồng mà coi chồng là độc tôn. Chồng dù có tốt đến mấy cũng vẫn mang "bản chất của một người đàn ông". (Ảnh minh họa)
Lấy chồng rồi, ngoài việc chăm sóc gia đình phần nào, tôi vẫn phải chăm chút cho bản thân mình. Đặc biệt, với quan hệ khác giới tôi không bao giờ hạn chế. Tôi biết có nhiều người đàn ông vẫn thích tôi dù biết tôi có chồng. Tôi không từ chối họ phũ phàng, tôi vẫn duy trì tình cảm. Miễn là mình không làm gì đi quá giới hạn, không phản bội chồng chứ đâu cần thiết phải chối đây đẩy. Hãy thử hình dung xem, có chồng rồi nhưng tới công sở, đi gặp bạn bè bạn vẫn có cảm giác được một vài người chinh phục thích thú lắm chứ. Nó không chỉ là cách để làm cho cuộc sống thêm phần thú vị mà còn là lời cảnh báo để chồng hiểu được rằng: "Tôi luôn đáng được xem trọng, nếu anh chỉ cần không biết trân trọng tôi, tôi có thể ra đi bất cứ lúc nào".
Tôi gặp gỡ đàn ông nhiều, tôi cũng không ngần ngại mà mỉm cười hay bông đùa lại một câu trước "thiện ý" của họ. Có lẽ vì thế mà trong mắt một số đồng nghiệp nữ tôi là loại lẳng lơ, có chồng rồi mà tới công ty vẫn liếc mắt đưa tình với nam giới. Nhưng tôi không chấp vì cách suy nghĩ thiển cận của họ. Thi thoảng nhìn một chị cùng phòng khóc mếu tâm sự: "Mình thì một lòng một dạ với hắn vậy mà hắn lại đi cặp bồ thì có khốn nạn không cơ chứ", tôi đã không biết nên cười hay nên khóc vì tình cảnh đó.
Đúng là tôi lẳng lơ vì tôi thi thoảng cũng đong đưa với đàn ông nhưng tôi không bao giờ phản bội chồng và không có ý định cắm sừng nếu như chồng không làm điều có lỗi với tôi. Tôi chỉ đang có sự dự phòng cho mình. Nếu thực sự có một ngày chồng tôi cặp bồ với gái hoặc bỏ tôi thì tôi cũng còn nhiều cơ hội khác để làm lại và đặc biệt là tinh thần của tôi không suy sụp hay đổ vỡ quá nhiều.
Bây giờ chồng yêu mình đấy, chăm sóc cho mình đấy nhưng mà xểnh ra một cái có thể anh ta đã lại ôm người đàn bà khác trong tay ngay. Vì thế đàn bà thường rất dại khi cho chồng là số 1, không dám chơi bời, giao tiếp với ai. Sở dĩ tôi thành đạt, có được thu nhập ngày hôm nay là vì tôi khéo léo trong mối quan hệ, sếp nào cũng quý tôi, trưởng phòng nào cũng cất nhắc cho tôi. Tất nhiên, điều đó đồng nghĩa với nhiều người là tôi vì lẳng lơ mà có được tất cả nhưng tôi gọi đó là nghệ thuật sống.
Tôi sẽ không phản bội chồng nếu anh chung thủy với tôi nhưng cũng không phải là người vợ mở mắt chỉ nhìn thấy chồng mà không thấy cả bầu trời rộng lớn ngoài kia. Tôi tự tin rằng mình đang đi đúng đường vì nhiều lần đi cùng tôi ra ngoài, chồng tôi hiểu được rằng tôi có giá như thế nào và anh ấy càng phải có ý thức trong việc giữ tôi thật chặt trong tay. Người ta chỉ biết nâng niu hạnh phúc khi mà hiểu được rằng có thể mất đi bất cứ lúc nào. Vì thế nếu có một ngày chồng tôi phản bội, tôi vẫn tự tin để sống tốt, để tìm kiếm hạnh phúc. Vậy đàn bà lẳng lơ trong khuôn khổ thì có gì sai?
Theo VNE
Có chồng vẫn phải... lẳng lơ Đúng là tôi lẳng lơ vì tôi, thi thoảng đong đưa với đàn ông nhưng tôi không bao giờ phản bội chồng. Tôi cưới chồng được 3 năm. Trong khoảng thời gian đó, tất nhiên vợ chồng tôi cũng không tránh khỏi những bất đồng nhưng nhìn chung là cuộc sống khá êm đềm và cũng có thể coi là hạnh phúc. Nhưng...