Khốn khổ, nhục nhã vì lấy phải ông chồng “vắt cổ chày ra nước”
Thuở mới yêu nhau, thấy anh có vẻ cũng chặt chẽ chi tiêu, tôi chậc lưỡi, thôi lấy một người thế còn hơn một người tiêu hoang…
Ngày mới hẹn hò, dẫn nhau đi uống nước, chưa bao giờ Hoàng đưa tôi vào quán cà phê mà chỉ ngồi trà đá hướng dương. Lúc ấy nghĩ sinh viên thì đơn giản, hai đứa chẳng đứa nào có tiền nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Nhưng sau này anh ra trường, đi làm, thu nhập hơn chục triệu một tháng, tôi cũng chưa bao giờ được anh đưa đi ăn hay đi chơi ở chỗ nào “ra tấm ra món”.
Yêu nhau mấy năm, chỗ hẹn hò của hai đứa lúc nào cũng chỉ là bờ hồ với cốc trà chanh, trà đá. Rủ anh đi xem phim thì miễn cưỡng lắm anh mới đồng ý, mà đã xem phim thì nhất nhất là xem phim thôi, cùng lắm là mang theo chai nước suối mua từ ngoài vào chứ không bao giờ có chuyện anh mua nước ngọt, bắt rang bơ. Anh nói, xem phim ai còn để ý ăn uống gì nữa. Có lúc, tôi mua bắp rang bơ vì đói, anh nhất định không mó một miếng, không phải vì anh không ăn được, chỉ là anh sợ ăn rồi tôi sẽ không có phần ăn, rồi lại phải mua thêm. Lúc đó tôi lại nghĩ, anh thật là biết nhường nhịn người khác.
Anh có thói hay hứa suông, có khi hứa đưa tôi đi mua cái quần cái áo, nhưng sau đó anh lờ tịt đi, nhắc thì lại ngại nên đành thôi.
Đưa người yêu đi gặp bạn bè lần nào là tôi xấu mặt lần đó. Cứ đến lúc thanh toán là anh kiếm cớ đi vệ sinh, đi nghe điện thoại, hoặc cực chẳng đã thì tôi thấy anh tần ngần mãi mới rút ví ra. Lúc về thế nào anh cũng cáu kỉnh, thái độ, tôi biết thừa là anh xót tiền.
Tôi cũng nghĩ nhiều về tính “keo” của người yêu nhưng rồi lại chặc lưỡi, thế còn hơn là anh tiêu xài hoang phí.
Cưới nhau về, mọi chi tiêu trong gia đình chẳng mấy khi Hoàng góp cho tôi. Anh lúc nào cũng lý do đang đầu tư làm ăn lớn nên cần tiết kiệm để hùn vốn. Tôi biết thừa do bản tính anh bủn xỉn, chứ chả phải đầu tư gì cho tương lai cả. Anh vốn chẳng thích người tiêu tiền hoang phí nên mỗi lần tôi động đến tiền, định chi tiêu việc này, việc kia thì y như rằng anh khó chịu, cau có mặt mày…
Cưới về, sinh con, mọi chi tiêu trong nhà hầu hết toàn lấy từ lương của tôi. Bảo anh đưa tiền thì anh cứ im re, tôi làm quá thế nào hai đứa cũng cãi nhau to.
Anh kẹt quá thành ra sống kham sống khổ. Buổi sáng có khi ăn tạm bợ bát cơm nguội rồi đi làm, đồ ăn trưa tối anh cũng chẳng cho mua nhiều, cứ món mặn, món canh, “như thế là đủ chất rồi”, đúng lời chồng nói.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Nhiều lần giục chồng đưa tiền mua cái nọ cái kia cho con, Hoàng nói tôi tiêu gì hoang thế, làm không ra mà suốt ngày đẽo thế còn tiết kiệm được đồng nào.
Mỗi tháng, Hoàng đưa tôi được 2 triệu, thú thực, khoản tiền ấy chỉ đủ điện nước mà thôi. Còn trăm thứ cần chi tiêu từ sinh hoạt phí, con cái, ăn uống… anh cứ nghĩ ngần ấy tiền là lớn lắm.
Từ hồi cưới đến giờ, tôi chẳng mua sắm được gì cho mình cả. Ngày trước chưa lấy chồng, thỉnh thoảng còn gửi được vài đồng về cho bố mẹ. Bây giờ thì chi tiêu còn không đủ.
Tối nào hai vợ chồng cũng khục khặc cãi nhau. Anh luôn nói tôi phụ nữ mà không biết chi tiêu, vun vén, cứ thế này mòn đời không khá được.
Nhiều khi tôi mỏi mệt lắm, muốn phát điên phát rồ lên với chồng. Biết bản chất anh không xấu, nhưng kẹt quá, cứ thế tôi chết sớm vì lo nghĩ mất. Tôi phải làm gì để anh hiểu ra và bỏ tính xấu ấy đi bây giờ? Xin hãy cho tôi lời khuyên với?
Theo Theo Phonglinh/Phunutoday
Cảm ơn chồng vì những tháng ngày ra rả mắng em
Nuôi anh ăn học, em chưa bao giờ tính toán điều gì. Vậy mà giờ nuôi em, nuôi con chưa được một năm, anh đã chán ngán, khinh ghét em ra mặt.
Chồng ơi! Không biết anh còn nhớ không, năm năm trước, khi anh vật lộn ở Sài Gòn, trắng tay vì bị bạn bè lừa cắm hết máy tính, xe máy, ai là người đã đi chuộc những thứ đồ đó về? Anh nói cả đời này sẽ không bao giờ quên những gì em làm cho anh. Lúc đó, em tin vì anh chân chất, thật thà làm sao.
Em quen anh khi anh đang học năm hai đại học. Ba năm liền sau đó, em lo tiền ăn, tiền ở cho anh vì nhà anh khó khăn còn anh thì bận học không thể làm thêm. Anh ra trường, chúng mình cưới nhau luôn. Em vẫn một mình kiếm tiền nuôi chồng nhưng không một lời than vãn vì em yêu anh, thấy hạnh phúc khi được chăm lo cho anh.
Vì em không đi làm nên anh coi thường em (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi vật đổi sao dời, em bị lừa nên trắng tay. May mắn lúc này anh đã có việc làm. Vai trò của chúng mình đổi chỗ cho nhau. Anh bắt đầu nuôi em. Khi ấy, em đang có thai nên tính đẻ con xong, chờ con cứng cáp mới đi xin việc trở lại. Anh nói em cứ ở nhà, mọi thứ đã có anh lo. "Trời có sập xuống cũng có chồng ở đây chống cho", em nhớ mãi câu này của anh, tưởng là thật lòng nhưng lại không phải.
Lương anh được 7 triệu/tháng, lo cho cả nhà khéo co kéo vẫn đủ vì chúng mình đã có nhà riêng, đỡ được một khoản tiền thuê hàng tháng. Ở nhà, em trồng rau trên sân thượng, muối dưa cà bán túc tắc cũng đủ tiền chợ. Nhưng tiền sữa bà bầu, tiền quần áo chuẩn bị cho con, tiền đi khám...em phải nhờ đến anh.
Lần nào xin tiền anh, em cũng phải nghĩ mãi mới dám nói vì sợ anh quát. Không biết bao nhiêu lần anh cằn nhằn em là đồ ăn bám, đồ ăn hại, so sánh em với vợ người này người kia.
Nghĩ anh đi làm một mình nuôi cả nhà mình vất vả, cáu gắt là điều dễ hiểu nên em luôn im lặng, không bao giờ nói lại một lời. Có buồn khóc, em cũng chỉ khóc lúc ở một mình. Nhiều khi em phải gọi điện xin tiền má vì không dám hỏi anh.
Rồi con cũng chào đời, cuộc sống vì thế càng khó khăn hơn đối với em. Không muốn ngửa tay xin tiền anh mãi, khi con mới được ba tháng tuổi, em lén bán đi hai chỉ vàng má cho hồi cưới rồi nhập ít quần áo về bán qua mạng. Nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu, hàng tồn nhiều, vốn không quay vòng được. Em giấu quần áo dưới gầm giường mà chẳng hiểu sao anh lại vô tình tìm ra. Anh quát em hoang phí, lạm tiền nuôi con đi sắm đồ cho mình. Em bật khóc thì anh nói: "Nước mắt cá sấu" rồi bỏ đi.
Con phải chịu khổ đi buôn bán cùng em nhưng anh không hề biết (Ảnh minh họa)
Em một mình vừa trông con, vừa dọn dẹp, vừa lo bán dưa cà. Tính ra cũng không thấy nhiều việc mà có lúc mệt mỏi vô cùng. Có lần em ngủ quên, anh về vẫn chưa có cơm. Điệp khúc ăn bám lại nổi lên. Chắc anh đã quên hết những tháng năm em nuôi anh ăn học, năm lần bảy lượt đi chuộc máy tính về cho anh, lặng lẽ bao nhiêu lần tự đút tiền vào ví cho anh.
Em biết mình ngu dại nên im lặng nhưng em đã nghĩ đến chuyện chia tay. Anh nói em ăn bám nhiều quá, thành ra có lúc em thấy mình quá kém cỏi, em thất vọng về chính bản thân em. Được ba má cho ăn học đàng hoàng mà giờ ở nhà ôm con nghe chồng chửi. Vì uất ức, em quyết tâm làm lại. Bạn thân cho em vay 30 triệu để em nhập giày về bán.
Không muốn anh cằn nhằn nên em vẫn bán giấu. Không biết bao nhiêu ngày nắng cũng như mưa, em lếch thếch bế con ra bưu điện gửi hàng rồi địu con sau lưng tự đi ship. Khởi đầu đương nhiên không đơn giản, nhiều lần em muốn bỏ cuộc nhưng những lời chửi bới của anh lại thành động lực để em cố gắng.
Rồi trời cũng thương em, em bán hàng nhiệt tình, giày tự chụp, không màu mè, ảo ảnh như nhiều cửa hàng online khác nên khách dần dần đến với em. Em đã có một khoản tiền riêng để tự lo cho mình, lo cho con. Còn anh, đến kì lương không thấy em hỏi cũng không cho em một đồng nào. Chắc anh nghĩ em và con ăn rau, ăn dưa cà sống qua ngày.
Chồng ơi! Không biết bao nhiêu đêm em nằm con ôm trằn trọc mà nghĩ rằng sao em có thể làm tất cả vì anh mà anh mới nuôi em, nuôi con chưa được nổi một năm, anh đã chán ghét em đến thế. Sao người ta nói "gái có công thì chồng không phụ" mà anh lại làm em đau lòng đến thế này?
Anh không cờ bạc, rượu chè, không gái gú, anh nói anh như vậy là quá tốt, em có phúc mới lấy được anh. Giờ em xin nhường phúc đó cho người khác. Em và con sẽ tự nuôi nhau. Cảm ơn chồng vì những tháng ngày qua đã ra rả chửi em là đồ ăn bám, nếu không có những lời đó, chắc em không có nổi động lực để đi đến ngày hôm nay. Đàn bà, quả thật tốt nhất vẫn nên tự nuôi lấy mình.
Theo Nguyễn Thị Vân/Baophunu
Sự thật phũ phàng đằng sau 10 cây vàng mẹ chồng tặng Ngày cưới, mẹ chồng trao cho Thúy tổng cộng 10 cây vàng. Khi đem bán trộm, Thúy mới biết vàng mẹ chồng tặng đều là giả. Khi quen và yêu Cường, Thúy đã tìm hiểu gia cảnh của gia đình anh khá kỹ. Thấy Cường đi xe xịn, dùng điện thoại xịn, Thúy yên tâm lắm. Thực ra Thúy cũng xinh xắn, trong...