Khốn khổ khi vợ chưa cưới tiêu tiền như nước
Chỉ trong nửa tháng, vợ chưa cưới đã tiêu hết 400 triệu đồng tiền tích cóp mà tôi nào phải đại gia.
Tôi 29 tuổi còn người yêu thì 27. Tôi là con thứ hai trong nhà 4 anh em còn cô ấy là con một.
Từ nhỏ, cô ấy được yêu chiều, nâng niu như bảo vật còn tôi thì sớm vất vả đi làm thuê, làm mướn khắp nơi. Có lẽ do hoàn cảnh sống nên tính cách của chúng tôi cũng khác nhau, tôi trầm tính bao nhiêu thì cô ấy sôi nổi bấy nhiêu.
Thế nhưng không hiểu sao vẫn rất yêu nhau và muốn được ở cùng nhau. Yêu nhau được hơn 1 năm thì chúng tôi bàn chuyện kết hôn.
Ngày bố tôi mang cau trầu đến nhà gái xin cưới, mẹ cô ấy nói ở quê có tập tục thách cưới, ngoài bánh trái ra, nhà trai cần chuẩn bị thêm 100 triệu để nhà gái trang trải cho các chi phí đám cưới. Vì đây là tập tục nên gia đình tôi đồng ý.
Vài ngày sau, bố tôi mang đủ số tiền đó đến và cùng mẹ cô ấy chọn ngày tốt để tổ chức hôn lễ. Cả 2 nhà đều thống nhất đám cưới sẽ diễn ra vào cuối tháng 10 này. Từ ngày dạm ngõ tới lúc đó còn gần 2 tháng để chuẩn bị.
Sau khi cưới, chúng tôi sẽ dọn về sống trong căn hộ nhỏ của tôi nên chúng tôi không gặp áp lực về nhà cửa. Nhưng tôi vẫn đưa cô ấy 50 triệu để mua sắm những gì cô ấy thích và cảm thấy thiếu trong nhà.
Một tuần sau, cô ấy hỏi xin tôi thêm tiền vì đã tiêu hết 50 triệu. Lúc đó, do đang mong chờ ngày kết hôn và cũng muốn chiều vợ sắp cưới nên tôi không ngần ngại đưa cô ấy thẻ phụ ngân hàng, bảo cô ấy thích rút bao nhiêu thì rút.
Bên trong, tôi có hơn 200 triệu tiền tiết kiệm. Tôi nghĩ sắp tới cô ấy là vợ mình, là người kiểm soát chi tiêu trong nhà, đưa tiền vợ giữ là điều đương nhiên.
Nghĩ tới chuyện sắp được về sống chung với nhau mà tôi lúc nào cũng cười tủm tỉm một mình (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, chỉ mấy ngày sau, khi đi ăn trưa chiêu đãi đồng nghiệp, đến lúc thanh toán, vì không đủ tiền trong ví nên tôi dùng thẻ và phát hiện ra trong đó không còn đủ 200.000 đồng. Tôi giật nảy mình không hiểu vợ sắp cưới mua gì mà tốn vậy.
Về nhà, tôi liền gọi điện hỏi cô ấy. Cô ấy bảo vì là con một, lại sắp đi lấy chồng nên muốn mua cho bố mẹ một số thứ coi như báo hiếu. Cô ấy chỉ mua có 1 chiếc ghế massage của Nhật, 2 bộ quần áo cho người già và ít thực phẩm chức năng là đã hết sạch tiền trong thẻ.
Hiện giờ cô ấy còn đặt thêm 1 bồn xông hơi để bố cô ấy dùng mỗi khi ‘trái nắng trở trời’ nhưng còn thiếu tiền.
Tôi rất bất ngờ trước sự xa xỉ của người yêu. Tôi liền nói với bạn gái chuyện chúng tôi sắp kết hôn còn bao nhiêu việc phía trước phải lo, rồi còn con cái… Vậy mà cô ấy khó chịu bảo tôi rằng chưa cưới đã tiếc tiền với nhà vợ, vậy thì cưới xong, chắc không muốn đi lại nữa.
Video đang HOT
Sợ mất lòng vợ sắp cưới, tôi cuống quít dỗ dành người yêu và hỏi cô ấy thiếu bao nhiêu để sáng mai tôi mang đến.
Chỉ nửa tháng đã mất gần 400 triệu mà tôi vẫn chưa cưới được vợ (Ảnh minh họa)
Chiều tối hôm đó, tôi vội vã về nhà bố mẹ đẻ, lấy thêm 30 triệu trong khoản tiền tôi đưa bố lo chi phí đám cưới.
Sáng hôm sau, tôi tới nhà mẹ vợ tương lai từ sớm. Vừa vào cửa đã thấy chiếc ghế massage to lù lù ở giữa gian nhà. Bố vợ thì nằm lim dim mắt trên đó. Nghĩ tới bố mình vẫn còn đi chiếc xe cũ kỹ đi dạy học mà tôi hơi chạnh lòng. Nhưng tôi gạt đi ngay vì mẹ vợ cười hớn hở, bảo tôi vào ngồi chơi. Rồi bà đi lấy hoa quả ra mời tôi, đon đả cảm ơn tôi về chiếc ghế.
Đến khi người yêu chuẩn bị xong xuôi, cô ấy đi xuống và bảo: ‘Nay con đi trả nốt tiền mua bồn xông hơi, bố mẹ cần thêm gì không để con mua. Tổ yến với linh chi hôm trước có còn không mẹ?’. Mẹ vợ trả lời: ‘Linh chi vẫn còn nhiều. Tổ yến thì còn một ít nữa, con cứ mua thêm để bố mẹ dùng dần. Con sắp đi lấy chồng rồi, sau này không biết bao giờ mới về thăm ông bà già này được nữa’.
Tôi ngơ ngác ra khỏi nhà với vợ sắp cưới. Đến trung tâm thương mại, cô ấy mua rất nhiều thứ và bảo tôi trả tiền. Chỉ chốc lát sau, cọc tiền 30 triệu chỉ còn sót lại đúng 2 tờ 500.000 đồng trong khi vẫn chưa đi thanh toán nốt số tiền mua bồn xông hơi.
Khi thấy cô ấy định mua thêm chiếc ví da, tôi bảo không đủ tiền nữa đâu. Vậy là cô ấy cau mày: ‘Nay biết đi mua sắm với em mà anh lại mang ít vậy?’.
Tôi không thể chịu được thái độ tiêu tiền như nước của cô ấy, vì thế tôi không nói gì, chỉ đặt túi đồ vào tay cô ấy rồi bỏ về trước.
Không phải tôi xót tiền mua đồ cho bố mẹ vợ nhưng tôi thật lòng choáng váng vì sự hoang phí của vợ sắp cưới và gia đình cô ấy. Tôi nào phải đại gia giàu có gì cho cam, toàn bộ số tiền tôi tiết kiệm được trong mấy năm qua, nhằm để trang trải cho cuộc sống gia đình sau này, vậy mà bị tiêu chỉ trong vòng nửa tháng trời vào những thứ đồ xa xỉ.
Sự việc này khiến tôi băn khoăn, liệu rằng tôi có sai lầm khi cưới cô ấy?
Theo Tinngan
Kết hôn là việc của em còn thương em là việc của tôi
Về nước, tôi lập tức được bổ nhiệm làm giám đốc điều hành của công ty. Tôi đi tìm em. Và tôi tưởng như trái tim mình đã ngừng đập khi hay tin: Em đã lấy chồng.
ảnh minh họa
Em đã kết hôn rồi.
Kết hôn rồi là việc của em.
Còn thương em, lại là việc của tôi...
Tôi đã về quá muộn hay tại chúng ta có duyên mà không phận?
Tôi và em yêu nhau từ thời Đại học, chúng tôi đã dự tính đến tới chuyện ra trường, xin việc làm và kết hôn. Nhưng mọi chuyện không đẹp như chúng tôi tưởng, ba mẹ em không chấp nhận tôi. Ngày em đưa tôi về ra mắt ba mẹ, họ thể hiện thái độ xa cách tôi ra mặt. Sau này qua cô bạn thân của em tôi mới biết, ba mẹ em phản đối chuyện tình của chúng tôi vô cùng. Họ nói thẳng với em, em muốn yêu tôi thì yêu, nhưng kết hôn thì phải cưới người ba mẹ sắp xếp.
Ba mẹ em phản đối vì em là con gái thành phố, nhà họ lại thuộc dạng khá giả, có công ty tư nhân kinh doanh cũng thuộc loại tầm trung, còn tôi chỉ là thằng sinh viên tỉnh lẻ lên thành phố học đạo học tính chuyện bám trụ lại mà lập nghiệp. Với ba mẹ em, tôi không xứng với con gái họ, và họ cũng có một nỗi lo, là tôi là thằng đào mỏ ăn bám, yêu em chỉ vì tiền tài của gia đình em.
Biết được những chuyện đó, tôi tức giận vô cùng. Tự ái và kiêu hãnh của một thằng đàn ông khiến tôi cảm thấy mình bị ba mẹ em xúc phạm ghê gớm. Tôi đến gặp em hỏi rõ có phải ba mẹ em coi tôi là con người như thế không. Em cúi đầu ấp úng hồi lâu rồi thỏ thẻ thừa nhận, thấy tôi tức giận em áy náy nói xin lỗi tôi. Em mong tôi đừng giận ba mẹ, em sẽ cố gắng làm cho họ hiểu tình yêu của chúng tôi, em mong tôi sẽ cùng em dành thời gian và công sức để chứng minh cho ba mẹ thấy con người tôi thế nào mà chấp nhận hai đứa. Nhìn nước mắt em rơm rớm khi đứng giữa người yêu và ba mẹ, tôi thương em ghê gớm.
Sau đó tôi lao đầu vào học tập ngày đêm, tôi muốn một tấm bằng loại giỏi để tốt nghiệp ra làm ở một công ty tốt, chúng tỏ với ba mẹ em. Và công sức của tôi được đền đáp hơn cả tôi mong đợi. Ra trường, tôi không những nhận được vào làm ở một công ty nước ngoài lớn, mà còn nhanh chóng thăng tiến và đươc cử đi nước ngoài tu nghiệp 3 năm.
Ngày tôi đi, tôi năm chặt tay em xin em hãy đợi tôi, chỉ cần tôi tu nghiệp xong trở về tôi sẽ trở thành giám đốc của chi nhánh của công ty tại Việt Nam, chúng tôi sẽ xứng tôi, ba mẹ em sẽ không còn lý do gì chê tôi và ngăn cấm chúng tôi kết hôn nữa.
- Đợi anh về nha em. Anh nhất định công thành danh toại trở về kết hôn với em. - Tôi nhìn thẳng vào mắt em chân thành nói.
Em không nói gì chỉ nước mắt giàn giụa gật đầu rồi ôm chầm lấy tôi.
Ở nước ngoài, tôi và em vẫn thường xuyên liên lạc, trò chuyện cùng nhau. Niềm hạnh phúc của cả ngày dài học tập, làm việc của tôi chính là tối về có thể trò chuyện cùng em. Nhìn em qua màn hình máy tính, trong tôi càng thêm động lực phấn đấu cho tương lai hai đứa. 2 năm đầu, tôi và em thường xuyên trò chuyện cùng nhau, gần như đêm nào chúng tôi cũng skype với nhau. Nhưng sau đó, em mất tích một tháng, rồi trở lại gửi cho tôi vỏn vẻn 3 chữ rồi cắt đứt liên lạc.
"Em xin lỗi"
Tôi cuống quít không hiểu chuyện gì. Tìm hiểu qua bạn bè ở Việt Nam, thì họ chỉ nói với tôi hãy quên em đi chứ không trả lời cho tôi đã có chuyện gì xảy ra. Thời điểm đó dự án ở công ty lại đang trong giai đoạn nước rút nên tôi không thể trở lại Việt Nam. Tôi mang trong lòng nỗi băn khoăn và nỗi nhớ về em mà hoàn thành hết thời gian tu nghiệp của mình.
Về nước, tôi lập tức được bổ nhiệm làm giám đốc điều hành của công ty. Tôi đi tìm em. Và tôi tưởng như trái tim mình đã ngừng đập khi hay tin: Em đã lấy chồng.
Tìm hiểu qua bạn bè và người quen tôi mới biết, một năm trước công ty của gia đình em gặp khốn khó lao đao suýt phá sản, may có người ra tay giúp đỡ để bình ổn lại. Người này là con trai của gia đình quen thân với gia đình em, anh ta thích và theo đuổi em đã lâu, đây cũng là đối tượng mà trước kia ba mẹ em nhắm tới cho em mà phản đối tôi. Nợ ơn lớn của anh ta, gia đình em ra sức thúc đẩy hai người đến với nhau, em vì gia đình mà chấp nhận kết hôn với anh ta. Tôi biết tin mà nghe tiếng tim mình vỡ vụn.
Tôi nhờ bạn bè giúp lên hệ với em và hẹn gặp. Nhìn em, trái tim tôi đau nhói. Em vẫn đẹp, giờ nhìn em ra dáng một phu nhân sang trọng, nhưng đôi mắt em không còn ánh lên niềm vui như ngày xưa. Trong đôi mắt em, tôi chỉ thấy trống rỗng. Em nhìn tôi, mỉm cười nhẹ rồi mở lời.
- Anh đã về rồi à? Anh vẫn khỏe chứ.
- Anh khỏe. Anh về rồi nhưng hình như cũng đã muộn rồi phải không em...
- Muộn gì anh? Anh bây giờ về là đúng tuổi kết hôn rồi đấy, công việc ổn thỏa thì nên tính chuyện kết hôn đi anh, kẻo để hai bác trông - Nghe em nói mà tôi muốn khóc.
- Em...
- Em kết hôn rồi. Chồng em thương em lắm, em sống rất tốt. Anh cũng mau chóng kết hôn đi rồi mời vợ chồng em đến chung vui nhé. Mình... tính ra cũng là bạn cũ phải không anh?
Câu hỏi của em như cứa một nhát dao vào tim tôi. Bạn cũ, giờ chúng tôi chỉ có thể là bạn cũ thật rồi sao em? Chúng tôi nói thêm vài chuyện phiếm sáo rỗng, em không ngừng nhắc tôi mau tìm đối tượng mà kết hôn đi, em...là đang lo cho tôi sao?
Lúc em đứng dậy quay lưng ra về, tôi không kềm được mình mà thốt lên:
- Em kết hôn rồi, anh biết. Nhưng kết hôn là việc của em, còn thương em là việc của anh.
Em đứng khựng lại, chôn chân tại chỗ rồi sau đó kiên quyết bước đi. Tôi cứ đứng đó nhìn theo bóng lưng em xa...
Thương em, yêu em; con tim tôi như bị trăm ngàn mũi dao cứa nát. Quên em ư? Tôi không quên được. Trái tim tôi đã thuộc về em rồi. Tôi có nên chờ đợi, hay giành lại em từ người mà em không yêu?
Theo blogtamsu
Những nỗi lo sợ điển hình của nàng về hôn nhân Vì luôn có nhiều nỗi lo sợ nên hiện nay, nhiều người phụ nữ đã lần lữa chuyện kết hôn, không dám bước chân vào hôn nhân sớm. Nhất là những phụ nữ trẻ, họ không muốn ràng buộc bởi gia đình. Tại sao vậy? 1. Sợ hết tự do, độc lập Cũng giống như đàn ông, phụ nữ lo lắng hôn nhân...