“Khốn khổ em tôi…”
Lá thư trên tay Thủy rơi xuông, cô khụy ngã, ngôi bêt xuông nên nhà, đau đớn, căm ghét, hân cái hoàn cảnh, gia đình đã xô đây chị em cô vào tình huông trớ trêu…
Lặn lôi sau bao nhiêu năm tìm kiêm, cuôi cùng, Thủy cũng gặp được cô em gái bị thât lạc. Nhìn Linh sông trong ngôi nhà tạm bợ, rách nát, mái ngói thủng lô chô Thủy xót xa. Đau lòng hơn khi nhìn thây cô em gái cùng cha mẹ sinh ra đứng sững sờ trước mắt mình, đen đúa, lam lũ, Thủy thây sao lại khác mình đên thê?! Trong khi cô được ăn sung, mặc sướng, được sông hạnh phúc bên người chông và đứa con thơ xinh xắn thì Linh phải chịu cơ cực, lâm lũi và đơn đôc. Nước mắt cứ thê không câm được, lăn xôi xả xuông đôi gò má xương xương, Thủy ôm châm lây cô em gái xa cách gân 25 năm mà khóc rưng rức.
25 năm, môt con sô không nhỏ hai chị em Thủy xa nhau, khoảng cách trong suy nghĩ, lôi sông và hơn hêt là sự mặc cảm của bản thân khiên sự vô vâp của Thủy làm Linh luông cuông. Cô không biêt mình nên đón nhân, nên đê thõng tay cho người phụ nữ tự xưng là chị mình ôm, hay vòng tay lên đê siêt chặt lây tâm thân mảnh khảnh, thơm nức mùi nước hoa ây. 25 năm kê từ ngày Linh bị bà nôi lén mang đi cho người đàn bà làm thuê, không chông con sau khi mẹ của hai chị em rời bỏ bô mà đi biêt tích. Thủy còn quá nhỏ đê cảm thây sự mât mát, bô Thủy vì đau khô, lạnh lùng nên cũng không phản ứng gì khi mât con. Và như thê, Linh và Thủy bị đây xa ra hai thái cực, hai gia đình, hai môi trường nuôi dưỡng và giáo dục khác nhau, bặt vô âm tín…
Khi Thủy đủ lớn, đủ đê nhân thức được thê nào là tình thân, là máu mủ, là chị em gái thì thông tin vê Linh quá mịt mờ vì người duy nhât biêt vê người phụ nữ kia, biêt nơi Linh sông là bà nôi thì đã mât. Thủy dò tìm, hỏi thăm, cât công ngược xuôi Nam – Bắc, ngay cả khi trước ngày cưới, cô vân canh cánh hy vọng cô em gái của mình sẽ xuât hiên. Rôi khi Thủy bụng bâu vượt mặt, có người báo cho cô môt người có hoàn cảnh tương tự như người nhân nuôi cô em gái, Thủy lại lặn lôi xe đò, tìm đên đê rôi ra vê với sự hâng hụt…
Cho đên giờ đây, khi ôm trọn cô em gái trong vòng tay, bao nhiêu tủi hờn, mêt mỏi, mong đợi… Thủy gửi trọn vào dòng nước mắt. Cô chỉ biêt khóc… Không nỡ đê cô em gái bao nhiêu năm trời phải chịu đựng khô sở sông trong cảnh cơ cực này thêm môt giây phút nào nữa, Thủy nhât quyêt lôi kéo bằng được Linh trở vê đoàn tụ. Cô muôn bù đắp, muôn cả nhà phải bù đắp lại những năm tháng khôn khô cho Linh dù bằng giá nào đi chăng nữa. Mặc cho Linh đắn đo, nhât quyêt từ chôi, Thủy kéo tuôt cô em gái ra ga tàu, hai chị em lên tàu, tiêng còi tàu và tiêng khóc nức nở của hai chị em xé toạc màn đêm…
Thủy không ngờ, khi đưa được Linh vê lại với gia đình, không khí trong ngôi nhà lại hững hờ, lãnh đạm đên như vây. Không môt lời hoan hỉ, không môt sự vui mừng… đáp lại chỉ là những cái liêc xéo, tiêng thở dài và cả những lời bóng gió tuyêt tình từ các cô, các chú và đau đớn là từ người đã sinh ra Linh: “Ở chơi vài hôm rôi vê. Đừng có đi đâu, xin xỏ, câu cạnh gì ai”… Nhìn sắc mặt Linh, Thủy biêt Linh đang sôc, choáng váng và kinh ngạc xen lân tủi hờn, nhục nhã bởi thái đô của những người được gọi là máu mủ, ruôt rà. Linh toan quay bước đê rời khỏi ngôi nhà ây, rời xa những con người máu lạnh ây nhưng Thủy đã nhanh tay kéo cô lại. Thủy trừng mắt, hét lên: “Các người thât tàn nhân, xâu xa. Các người có phải là con người không?”. Nói dứt lời, Thủy lôi tuôt Linh ra khỏi nhà.
Video đang HOT
Thủy hân cái hoàn cảnh gia đình đã xô đây chị em cô vào tình huông trớ trêu… (Ảnh minh họa)
Ngôi trên xe taxi, sau môt hôi lâu im lặng, khuôn mặt căng như dây đàn, thái đô giân dữ vân còn hằn trên khóe mắt, Thủy quay sang nhìn Linh van vỉ: “Chị xin lôi em! Xin lôi em! Chị không ngờ… không ngờ… hu… hu…”. Linh vân ngôi như chêt lặng, không nói không rằng, mặc kê bên cạnh Thủy vừa khóc lóc, giải thích, năn nỉ.
Chiêc xe đô xịch trước công môt ngôi nhà bôn tâng khang trang, Thủy sưng húp mắt, mêt mỏi đứng bâm chuông, môt tay giữ chặt lây cô tay Linh như sợ cô sẽ chạy đi mât. Quý ra mở cửa, ánh đèn đường mờ mờ khiên quý không kịp định hình bô dạng của vợ. Anh vân vui vẻ: “Đây chắc chắn là dì Linh rôi! Sao hai chị em lại vê đôt ngôt thê? Em bảo anh mai mới đưa dì ây vê mà…”. Không đáp lời chông, Thủy lách qua người Quý, kéo theo Linh lât đât ở phía sau.
Dọn dẹp phòng ngủ cho Linh xong xuôi, Thủy rũ rượi vê phòng, lúc này cô mới ôm lây chông mà khóc cho thỏa. Cô khóc vì thương Linh, khóc vì hân người cha lạnh lùng, vì oán trách những người họ hàng cạn nghĩa tình. Kê cho chông nghe, rôi bàn với chông vê kê hoạch sẽ đê Linh ở lại nhà hai vợ chông, Thủy sẽ dạy Linh cách buôn bán, trông coi, phụ giúp viêc kinh doanh của hai vợ chông. Thủy không cam tâm đê đứa em gái bị cả gia đình phản bôi, giờ còn môi người chị gái đê bâu víu lại phải khôn khô thêm.
Những ngày đâu, Linh lâm lũi giữa căn nhà rông lớn, cô đứng hàng giờ trước ban công nhìn ra con đường tâp nâp người qua lại. Cô đã luôn mơ vê ngày được đoàn tụ với gia đình thực của mình. Nhưng khôn khô thay, giâc mơ của cô đã tan thành như bóng xà phòng chỉ chưa đây 24 tiêng đông hô… Bây giờ thì Linh lờ mờ hiêu rằng tại sao ngày ây, mình lại là đứa trẻ lạc vào ngôi nhà của người đàn bà chuyên cắt cỏ và làm thuê ây.
Sông cùng gia đình Thủy, sự chăm sóc chu đáo, ân cân đê níu kéo, đê xua đi ân tượng bị người thân hắt hủi trong lòng Linh của Thủy cũng không thê khiên Linh nguôi ngoai. Cho dù cô cô gắng thích ứng, cô gắng đê phán xét công bằng rằng chị gái mình không có lôi nhưng cô vân không xua tan được mặc cảm vê mình. Bởi vây ngoài lúc giúp anh chị trông coi cửa hàng thì Linh hoàn toàn khép mình, đôi đáp lây lê với vợ chông Thủy.
Cho đên môt năm sau đó, khi Thủy kêt thúc chuyên công tác dài ngày trở vê nhà, gõ cửa phòng Linh, không có tiêng trả lời, Thủy đây cửa bước vào. Môt phong thư đê ngay ngắn trên bàn. Thủy vôi vàng mở phong thư, dòng chữ nghuêch ngoạc như nhảy múa trước mắt Thủy: “Chị! Em biêt chị thương em! Em xin lôi chị! Em phải ra đi bởi vì em không thê gạt được lòng căm hân của em đôi với gia đình mình. Em đã lợi dụng lòng tôt của anh chị, em đã lợi dụng lúc anh say rượu, không đủ tỉnh táo đê có môt đứa con. Chị đừng trách anh bởi vì lôi là do em, em chỉ muôn mình có được môt người thực sự ruôt thịt với mình mà em không oán hân đê em có thê thương yêu, không phải đau khô nữa!… Chị đừng tìm em!…”.
Lá thư trên tay Thủy rơi xuông, cô khụy ngã, ngôi bêt xuông nên nhà, đau đớn, căm ghét, hân cái hoàn cảnh gia đình đã xô đây chị em cô vào tình huông trớ trêu… Hân người đã sinh ra hai chị em rôi gieo rắc oan nghiêt, thảm cảnh này… Thủy ôm đâu thảng thôt: “Trời ơi! Em tôi… Khôn khô em tôi…”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hoang mang vì không biết con của ai
Tôi không ngờ một ngày, một người phụ nữ đầy sự kiêu hãnh và giỏi giang nhưng cuộc sống cũng đầy sóng gió như tôi lại có thể rơi vào một tình huống trớ trêu như thế này.
Tan vỡ mối tình đầy sóng gió với một anh kỹ sư đã để lại trong lòng tôi bao nhiêu vết thương. Tôi lập gia đình với chồng tôi hiện giờ. Thực ra anh yêu tôi hơn chục năm, nhưng tôi thì đến với anh đơn giản muốn anh vá lại vết thương của tôi và coi như tôi có một chỗ dựa ổn định và an toàn. Anh là một đại gia tình cảm, anh không bao giờ quan tâm đến quá khứ của tôi như thế nào mà lúc nào cũng lo lắng chăm sóc cho tôi được hạnh phúc. Sinh cho anh 2 cô con gái xinh như công chúa, anh cưng chiều con hết lòng.
Thế rồi bỗng một ngày anh về nhà nhìn con rất lâu và hỏi tôi rằng con gái lớn của tôi đó có phải là con anh không?! Tôi vô cùng tức giận và cảm thấy bị xúc phạm. Sống cùng anh mười mấy năm, chưa bao giờ tôi nghe một câu nào bày tỏ sự nghi ngờ hay khó chịu từ anh. Không thèm thanh minh một câu nào, tôi đứng bật dậy hứa với anh là tôi sẽ cầm kết quả xét nghiệm AND cho anh biết và lúc đó thì anh đừng có hòng xin tôi tha thứ vì anh đã làm nhục tôi. Anh cũng xin lỗi tôi vì đã trót nghi ngờ, nhưng tôi có thể đi làm xét nghiệm, anh không ngăn cản, vì tự nhiên anh có cảm giác bất an nên hỏi tôi như vậy.
Nhưng giờ nằm nghĩ lại, tôi chợt giật mình, vì trong thời gian tôi có khả năng thụ thai thì tôi có trót "gặp gỡ" anh người yêu cũ của tôi vài lần, khoảng thời gian đó tôi vẫn còn lưu luyến với bạn trai mình, sau đó chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa. Tự dưng từ một kẻ chiến thắng trong tầm tay, thì bỗng dưng tôi cảm thấy sợ hãi như sắp mất tất cả. Tự dưng tôi thấy sợ hãi, tôi nên làm gì bây giờ?
(Nguyễn Hà L. Trà Vinh)
Trả lời của chuyên viên tư vấn
Chị đã có một hạnh phúc rất lớn lao, môt người chồng yêu thương và những đứa con xinh xắn. Tuy nhiên, vì một chút xao lòng và thiếu tình cảm của mình với gia đình đã làm cho chị từ một người tự tin đã trở nên hoang mang. Trong chuyện này, chị cũng đã có sự chủ quan, chị đã không yêu chồng như một người vợ đúng nghĩa, mà chỉ coi đó là một trách nhiệm của một người đã lâp gia đình. Chị đã may mắn có được một người chồng như vậy, nhưng có thể vì chủ quan mà chị đã không tìm cách làm cho tình cảm ấy tốt lên, đó cũng là một điều thật đáng tiếc.
Hiện giờ vấn đề lớn nhất của chị là xác định đứa con đó có phải của chồng chị hay không, chuyện kết quả xét nghiệm thì không phải là vấn đề thời gian hay tiền bạc, nhưng quan trọng là chị vẫn phải đối diện với sự thật: sự nghi ngờ của anh ấy là có cơ sở, vì trong thời gian đó, chị đã có tình cảm với người đàn ông cũ của chị. Và lúc này kết quả xét nghiệm phụ thuộc vào sự may rủi. Nếu chị không đi xét nghiệm, rất có thể anh ấy sẽ tự làm xét nghiệm một mình nhằm thỏa mãn câu hỏi của anh ấy. Nhưng vì tôn trọng chị nên có lẽ anh ấy đã trao đổi suy nghĩ với chị trước. Tất nhiên là người đàn ông nào cũng có quyền ghen vì trong trường hợp này là có cơ sở. Vì thế, muốn hay không thì mình vẫn phải đối diện với nó.
Đôi khi kết quả xét nghiệm như thế nào cũng dễ làm tổn thương cho nhiều người, thậm chí có thể là cháu bé con gái của chị. Vì thế, làm xét nghiệm có phải là cách tốt nhất hay không thì chị và anh hãy trao đổi trước.
Quan trọng nhất, anh ấy vẫn là một người yêu chị và các con. Và nếu thực chị muốn giữ gia đình, hãy thể hiện tình cảm của mình và sự chăm sóc của mình với anh ấy. Hạnh phúc phải bắt nguồn từ hai phía, phải có sự yêu thương chăm sóc và anh ấy cũng phải cảm nhận được tình yêu của chị dành cho anh ấy thì hạnh phúc mới lâu bền. Chị cứ bình tĩnh để mình xem xét mọi vấn đề một cách toàn diện, lúc đó chị sẽ có hướng xử lý tốt nhất.
Chúc chị mọi điều tốt lành trong cuộc sống!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đã lãng phí 3 năm để yêu kẻ bạc tình Cuộc sống thật là trớ trêu, tôi đã bỏ người yêu tôi nhất để yêu những người hèn nhát không dám bảo vệ tình yêu hay những người bạc tình phù du đi qua đời tôi. Tôi đang ngồi đây với vẻ mặt thẫn thờ trong cái tâm trạng không biết nên buồn hay nên vui. Tình yêu của tôi bắt đầu từ...