Khóc làm gì người ấy cũng chẳng quay về đâu
Người ấy không quay về nữa đâu, khóc lóc cũng chẳng được ích gì. Vì vậy, hãy đứng dậy đi, tự lau khô nước mắt và đừng cho mình được phép chùn bước. Hãy dành lấy tình cảm chân thành cho mình ở bến đỗ tiếp theo, cô gái à!
Phật tổ dạy “500 năm tu luyện của kiếp trước mới đổi lại được một lần chạm vai nhau kiếp này”. (Ảnh minh họa)
Người ta bảo, con gái là chúa kì lạ. Nghĩa là, chỉ cần cho cô ấy một chút tình thương, cô ta sẽ đáp trả lại bạn hàng ngàn sự hy sinh thầm lặng. Chỉ cần cho cô ấy sự tin tưởng và chở che, cô ấy nguyện dành cho bạn những đứa con ngoan và cả một gia đình ấm áp. Cũng như việc, nếu có chàng trai nào đó bước ngang qua đời, việc âm thầm chờ đợi, dù biết rằng người ấy không quay về, để quên được họ, với con gái là điều cực kì khó khăn.
Phật tổ dạy “500 năm tu luyện của kiếp trước mới đổi lại được một lần chạm vai nhau kiếp này”. Vậy kiếp trước chúng ta phải tu luyện bao nhiêu năm mới đổi được sự gặp gỡ của kiếp này? Để rồi lúc gặp được, chưa kịp trả nợ nhau đã phải rời xa…
Trong cuộc đời, bạn sẽ gặp được bao nhiêu người khiến mình phải khóc? Ngoài anh em gia đình, liệu người lạ có được mấy ai? Việc gặp được một nửa hoàn hảo của mình cũng chính là định mệnh. Mỗi người đi qua đời đều cho bạn một bài học để lại, ai cũng dạy bạn trưởng thành thêm một chút, rắn rỏi thêm một chút. Để lúc đã sẵn sàng lập gia đình, bạn mới có thể chăm lo cho tổ ấm của mình được.
Vậy nên, chẳng việc gì phải khóc, khi mình và người ta có duyên nhưng không có phận. Dù người ấy có xấu, có làm ta đau, nhưng đó vẫn là người mà ta từng yêu nhất. Vì thế, đừng bao giờ oán trách họ. Hãy để tâm hồn mình tĩnh lại, an yên. Hãy để những hằn học, ghen tuông không làm vấy trái tim trong sáng. Người ta bảo, con gái là chúa kì lạ. Nghĩa là, chỉ cần cho cô ấy một chút tình thương, cô ta sẽ đáp trả lại bạn hàng ngàn sự hy sinh thầm lặng.
Video đang HOT
Đừng tự trách mình, cũng đừng tự trách người. Chẳng có ai là hoàn hảo cả, chỉ có gia đình mới là người luôn ở bên ta. Không có chuyện tình nào mang lại hạnh phúc hoàn toàn, và đến lúc kết thúc nó lại càng đau thương. Nếu có thể, hãy học cách bước qua những đau thương đó. Càng để tâm, càng đặt ai đó vào tim và tin tưởng quá mức, bạn sẽ càng đau khổ. Có chăng là, ở chuyện tình tiếp theo, hãy giữ lại cho mình một con đường để lùi lại. Để lúc không còn ai ở bên ta nữa, ta vẫn thấy cuộc đời không đến mức tối tăm.
Người ấy không quay về nữa đâu, khóc lóc cũng chẳng được ích gì. Vì vậy, hãy đứng dậy đi, tự lau khô nước mắt và đừng cho mình được phép chùn bước. Hãy dành lấy tình cảm chân thành cho mình ở bến đỗ tiếp theo, cô gái à!
Theo blogtamsu
Khóc làm gì? Khóc rồi lại tự lau
Nó nhớ nhất cái ôm ấm áp khi anh thấy nó phát bệnh tim. Anh đã ôm nó: "Có anh ở đây rồi. Ráng lên ghệ mập của anh, anh thương mà!"...
ảnh minh họa
....Vào góc quán quen, nó lại nhớ....
Nó lại nhớ anh, nhớ cái thứ Tình yêu mà đối với nó xa xỉ, xa vời vô hạn. Không phải nó không biết yêu, cũng chẳng phải trái tim nó sắt đá mà không cảm nhận được tình yêu, mà là... À mà thôi, có nói thế nào thì cũng chưa chắc ai hiểu được cảm xúc của nó.
Nó lại nhớ những ngày bên anh, có anh, được anh đưa đón khắp phố. Nó đi đến đâu cũng thấy anh. À không, thấy hình bóng của anh mới phải...
Nó lại nhớ những câu nói của anh, nhớ cái cách anh chăm chọc nó. Ôi! Sao lúc đấy hạnh phúc nhường nào ấy nhỉ...
Sao cứ nhớ mãi thế này? Khổ cho nó gớm nhể.. Nó lại bật khóc...
Nó khóc cho tình yêu của chính nó, cái tình yêu mà giờ đây chỉ còn nó vỏn vẹn vun đấp. Có lẽ, nó kiệt sức trong việc cứ mãi cố gắng thế này rồi...
Nó khóc cho những kỉ niệm anh tạo ra, cho những tháng ngày anh nói là mãi mãi.
Nó cứ thế, nó như chết lặng mặc kệ mọi thứ xung quanh. Nó vỡ òa trong cảm xúc đau đớn của nó. Trông nó mới tệ làm sao.
Nhưng này, cứ khóc,cứ đau đi, không sao cả. Bởi có ai bước vào tình yêu mà không đau đâu chứ.
Khóc vừa đủ thôi cô gái nhé. Bởi....
Sau cùng thì... Nó vẫn cô độc đấy thôi, cô độc trong chính tình yêu mà nó có.
Này! Ngưng khóc đi. Có khóc bao nhiêu lần thì cũng tự lau nước mắt đấy thôi. Không ai rảnh đâu mà lau hộ cho cô đâu nhé! Mạnh mẽ lên nào!
"Nếu không biết khi nào bình minh sẽ đến thì hãy mở rộng tất cả các cánh cửa trong nhà bạn." - Emily Dickinson.
Theo blogtamsu