Khóc làm gì? Khóc rồi lại tự lau
Nó nhớ nhất cái ôm ấm áp khi anh thấy nó phát bệnh tim. Anh đã ôm nó: “Có anh ở đây rồi. Ráng lên ghệ mập của anh, anh thương mà!”…
ảnh minh họa
….Vào góc quán quen, nó lại nhớ….
Nó lại nhớ anh, nhớ cái thứ Tình yêu mà đối với nó xa xỉ, xa vời vô hạn. Không phải nó không biết yêu, cũng chẳng phải trái tim nó sắt đá mà không cảm nhận được tình yêu, mà là… À mà thôi, có nói thế nào thì cũng chưa chắc ai hiểu được cảm xúc của nó.
Nó lại nhớ những ngày bên anh, có anh, được anh đưa đón khắp phố. Nó đi đến đâu cũng thấy anh. À không, thấy hình bóng của anh mới phải…
Nó lại nhớ những câu nói của anh, nhớ cái cách anh chăm chọc nó. Ôi! Sao lúc đấy hạnh phúc nhường nào ấy nhỉ…
Sao cứ nhớ mãi thế này? Khổ cho nó gớm nhể.. Nó lại bật khóc…
Video đang HOT
Nó khóc cho tình yêu của chính nó, cái tình yêu mà giờ đây chỉ còn nó vỏn vẹn vun đấp. Có lẽ, nó kiệt sức trong việc cứ mãi cố gắng thế này rồi…
Nó khóc cho những kỉ niệm anh tạo ra, cho những tháng ngày anh nói là mãi mãi.
Nó cứ thế, nó như chết lặng mặc kệ mọi thứ xung quanh. Nó vỡ òa trong cảm xúc đau đớn của nó. Trông nó mới tệ làm sao.
Nhưng này, cứ khóc,cứ đau đi, không sao cả. Bởi có ai bước vào tình yêu mà không đau đâu chứ.
Khóc vừa đủ thôi cô gái nhé. Bởi….
Sau cùng thì… Nó vẫn cô độc đấy thôi, cô độc trong chính tình yêu mà nó có.
Này! Ngưng khóc đi. Có khóc bao nhiêu lần thì cũng tự lau nước mắt đấy thôi. Không ai rảnh đâu mà lau hộ cho cô đâu nhé! Mạnh mẽ lên nào!
“Nếu không biết khi nào bình minh sẽ đến thì hãy mở rộng tất cả các cánh cửa trong nhà bạn.” – Emily Dickinson.
Theo blogtamsu
Trong tim anh, hình bóng tôi vốn đã nhạt nhòa...
Khi chẳng thể giữ nổi anh, tôi lựa chọn ra đi. Chấp nhận ở lại cũng chẳng được gì, khi trong tim anh, hình bóng tôi vốn đã nhạt nhòa...
Tôi rất hay đứng nhìn anh từ phía xa. Anh ở đó, lịch lãm, nổi bật và có rất nhiều cô gái xinh đẹp,quyến rũ vây quanh. (Ảnh minh họa)
Tôi rất hay đứng nhìn anh từ phía xa. Anh ở đó, lịch lãm, nổi bật và có rất nhiều cô gái xinh đẹp,quyến rũ vây quanh. Họ đong đưa, gợi tình. Anh cũng lịch sự đáp lại bằng nụ cười ấm áp và đầy kiêu hãnh. Mỗi lần bắt gặp nụ cười ấy, tôi như bị thôi miên.Tôi không biết đã "say" nụ cười đó từ bao giờ, nhưng nó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm và bình an.
Tôi vẫn thường ngắm anh từ xa như thế. Tôi giận hờn một mình, ghen tuông một mình, cô đơn một mình, ước ao một mình. Tôi chăm sóc anh trong trí tưởng tượng, giải phóng mình khỏi những cuộc vui. Tôi mơ đến một nơi mà ở đó chỉ có tôi và anh - nhảy múa và mê say. Lúc ấy, tôi "lột xác" thành một cô gái xinh đẹp, hấp dẫn, tự tin sánh bước bên anh trước những ánh mắt ghen tị của các cô gái khác.
Nhưng sự thật là trong các bữa tiệc do anh tổ chức, tôi vẫn ngồi lặng lẽ ở một góc phòng để quan sát anh. Đôi khi, anh nhìn về phía tôi, khiến tôi giật mình, bối rối như vừa làm một việc mờ ám. Má tôi nóng ran, còn ánh mắt cố tình lạc về hướng khác... Tôi âm thầm yêu, âm thầm nhớ, và tự nhủ " nàng Lọ Lem không thể biến thành công chúa để ở bên hoàng tử". Tôi đặt ra nguyên tắc là không được phép yêu một người đàn ông quá đào hoa như anh. Tôi tránh tiếp xúc với anh...Hình như anh biết tôi yêu anh nên đã tìm cách gặp gỡ tôi.
Ban đầu là những lời mời cà phê "chỉ có hai đứa", đến những buổi xem phim hay đi ăn tối với nhau. Tôi ngần ngại và nhận lời một cách từ tốn. Nhưng anh có sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến tôi không thể điều khiển cảm xúc của mình. Những cái chạm tay rất khẽ với anh cũng khiến tim tôi run rẩy. Tôi bắt đầu có thói quen mím chặt môi hoặc nắm chặt bàn tay để kiềm chế những rung động cháy bỏng không lên đến cao trào. Tôi tránh ánh nhìn trực diện, xoáy sâu của anh, sợ anh đọc được từng suy nghĩ của tôi.
Anh quan tâm đến tôi nhiều hơn. Tôi không thể tin một người đàn ông thành đạt như anh có thể sẵn sàng vào bếp nấu cháo khi tôi ốm, hỏi han khi phát hiện vài điều kêu ca rất trẻ con của tôi trên facebook. Anh dịu dàng gắp đồ ăn và giục tôi ăn nhiều lên. Anh cố gắng chạy xe tránh ổ gà cho tôi ngủ. Tôi dần quen với anh nhìn nghiêm khắc của anh khi tôi mắc sai lầm, quen với mỗi ngày nhận được cuộc thoại hỏi thăm của anh, quen dần với việc dựa vào vai anh khi sự mệt mỏi xâm chiếm. Tôi quen với việc có anh bên canh, định hướng, chở che và bảo vệ...
Ban đầu là những lời mời cà phê "chỉ có hai đứa", đến những buổi xem phim hay đi ăn tối với nhau. (Ảnh minh họa)
Nhưng anh là chàng kỵ sĩ thích "đi săn", đâu đã muốn dừng chân mãi ở một thảo nguyên nào đó. Không có lời hứa nào là vĩnh cửu, tình yêu - với anh - cũng có hạn sử dụng. Càng ngày, tôi càng nhận thấy, anh dần thay đổi. Tôi muốn nắm tay anh, nhưng tôi không nhớ bao nhiêu lần anh gạt ra. Tôi muốn dựa vào vai anh khi ngồi cạnh, bất giác,anh quay người về phía khác.
Đã rất lâu rồi, anh không còn ôm tôi. Anh không còn cười nhiều khi ở bên tôi. Thay vào đó, anh thường cau có và lấy cớ để chỉ trích tôi.Anh vẫn bóng gió: "Có nhiều cô gái chỉ mong gặp anh dù chỉ một lần" hay "Ở đây có rất nhiều cô gái nhìn anh đắm đuối". Có vẻ điều đó là đúng, nhưng vô tình xát vào lòng tôi một vết thương sâu hoắm.
Có nhiều người bảo, yêu nhau đẹp nhất lúc ban đầu, khi đó,hai người vẫn còn nhiều lạ lẫm và thú vị để kích thích công cuộc tìm hiểu và chinh phục lẫn nhau. Nhưng khi "chất men" kỳ diệu của tình yêu đã bớt ngấm, khi đã hiểu sâu sắc hơn, dần nhìn ra những điểm mạnh và điểm yếu của nhau, chúng ta thường đúng trước ngã ba đường, không biết rẽ đường nào hay học cách chấp nhận những sự khác biệt đó. Khi chẳng thể giữ nổi anh, tôi lựa chọn ra đi. Chấp nhận ở lại cũng chẳng được gì, khi trong tim anh, hình bóng tôi vốn đã nhạt nhòa...
Theo blogtamsu
Chồng hất bát cháo nóng vào tôi để chứng minh tình yêu với bồ Giờ tôi đã hiểu phụ nữ càng nghĩ cho chồng cho con thì càng thiệt thân. Nếu phụ nữ không biết yêu lấy bản thân mình trước sẽ chẳng ai làm điều đó thay cho cả. Tôi chấp nhận chịu thiệt thòi về mình để chăm sóc và lo cho chồng (ảnh minh họa) Tôi lấy chồng năm 24 tuổi, tôi là gái...