Khoảng trời màu trắng
Anh biết không đêm nay em lại nhận được nhưng dòng tin nhắn của của anh yêu. Thật sư thì em vui lắm vì anh vẫn yêu em giống như lúc chúng mình ở bên nhau.
Anh biết không lúc đọc tin nhắn anh em cảm thấy đau lắm ơ trong tim và thế là nước mắt cư đuổi nhau rơi dài trên má em. Em biết thời gian này rất khó khăn cho cả anh và em, nhưng em mong anh hãy cố vượt qua anh nhé. Em biết thật khó khăn trong khi chúng ta đang yêu nhau thắm thiết và vì chúng ta không xa nhau vì anh phản bội hay lừa dối mà vi gia đình và lễ giáo.
Ừ thật khó phải không, em ĩung vậy. Em nhớ thời gian chúng ta ở bên nhau,biết bao kỉ niêm còn lưu giữ và rồi mỗi tối em nhớ anh nhớ rất nhiều và khi ây em nhớ ra rằng chúng ta dã xa nhau,rồi thì em khóc rất rất nhiều. Em đã ước gì có cái cơ hội nhỏ nhoi nào đó cho em và anh, em đã ước vây. Những lúc bước qua nhưng nơi từng có em và anh, em cảm thấy im mình đau nhói, nhớ lúc anh ôm lấy em triều mến và lúc em nũng nịuìua mắc cỡ nữa. Nhớ lúc anh ôm hôn em ngọt ngào mà giờ thì còn gì nữa hả anh chỉ còn kỉ niệm nhạc nhòa hoà vào dòng nước mắt em rơi thôi.
Đã bao lần anh biết không em muốn nói gì đó với anh muốn trả lời tin nhắn muốn chúng ta lại có thể tiếp tục với nhau và những ngày hạnh phúc ,nhưng mà em không có đủ can đảm đề nhìn thấy người khác khóc vì em.Ừ em biết thật là ngốc theo suy nghĩ của nhiều người, tại sao không thế nhưng mà khi họ ơ trong hoàn cảnh đó thời điểm dó thì họ mọi hiểu rằng nó thật sự như thế nào. Giờ thì em sụp đổ anh à chỉ có thể nhìn anh từ xa xa và im lặng thôi. Đã có nhiều lúc em cảm thấy lạc lõng và sụp đổ, em mất phương hướng ở cái đất nước này, không ai bên cạnh và không anh, làm em nhớ lại bầu trời màu trắng lúc em đi dưới cơn mưa và cái bầu trời buồn bã đã và đang giết chết tình yêu này theo thời gian. Ừ thì em củng sẽ im lặng như lúc này không gợi lại vết thương lòng từ mọi người dẫu em biết rằng anh vẫn đang rất yêu em và sẵn sàng vì em làm tất cả thậm chí trở thành một người con bất hiếu hay gì đó nhưng em không thể để anh trở thành như thế thà cứ im lặng rồi tổn thương và đau khổ còn hơn nhìn thấy người mình yêu trở nên tội lỗi.
Video đang HOT
Em xin lỗi anh yêu xin lỗi thật nhiều, em sẽ không bao giờ quên rằng đã có người nào đó yêu em nhất trên thế giới này và em sẽ để tình yêu dó sâu trong tim em và nó sẽ mãi mãi không biến mất, không ít đi. Đêm em nhớ anh, yêu anh. Em bước qua anh giữa khoảng trời màu trắng . Không dám ngoảnh đầu vì sợ nước mắt em rơi. Ừ đành thế dù tim em đau lắm nhưng biết phải làm gì trong lúc lệ ai rơi .Và em sẽ mang theo tình yêu đó với khoảng trời màu trắng xóa không anh. Vẫn không thể nói hết được những gì em đang nghĩ và em củng biết anh củng không bao giờ có thể đọc được nhưng em chỉ muốn nói rằng hãy cố gắng anh nhé em yêu anh rất nhiều.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một khoảng trời đi qua
Một ngày trở gió! Hàng cây vẫn rì rào. Cơn gió cuốn chiếc lá bay xa, gió lướt ngọn cỏ cành hoa. Gió cuốn em về miền quá khứ. Một thời em đã từng xao xuyến và được yêu như thế.
Khoảng trời kỷ niệm như gió, cứ mơn man quanh em. Ngày ấy, cái ngày của thơ ngây ấy em đã sống như vậy đó. Ngây ngô nhiệt tình và đầy đam mê cháy bỏng.Như ngọn lửa không thể tắt trước những cơn giông bão vô hình em vẫn cứ cháy lên nhữ ng khao khát và ước mơ. Vì ngày đó em có anh, có tất cả ! Em sống hết mình cho yêu thương. Cho tất cả những ai đang và sẽ được yêu, cho tất cả những gì mà chúng ta dược cuộc đời ban tặng.
Nhẹ nhàng bên cạnh em, nói lời yêu thương, em biết mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Những buổi chiều nhẹ như không, anh đưa em đi trên con đường thênh thang đầy mộng đẹp. Kể em nghe những câu chuyện vui, những câu chuyện không đầu không cuối, vậy mà em vẫn thích. Giờ thấy mình ngốc xít thật đấy! Với tất cả em thấy mình thật mạnh mẽ, nhưng sao khi bên anh em lại trở nên nhỏ bé và yếu đuối. Em không đón nhận tình cảm của anh thật nồng nàn, đôi khi em hờ hững. Nhưng anh có biết anh vẫn ở trong trái tim em, nơi lồng ngực rộn ràng yêu thương.
Ngày tháng cứ qua đi. Yêu rồi giận hờn, nhưng em và anh đã có những khoảng trời tuyệt đẹp. Khoảng trời có em, có anh, có mơ ước khát khao. Nếu cuộc sống là nơi có nhiều ô cửa, thì có lẽ quãng đường này của em và anh là ô cửa màu hồng. Em từng nghĩ như vậy đó. Nhưng rồi theo chuyến tàu của thời gian tất cả cũng đã thay đổi.
Em biết, không có gì là không thể sảy ra, kể cả việc một ngày nào đó chúng ta rời xa nhau, em cũng đã từng dự đoán. Thế nhưng em vẫn buồn anh ạ.
Đã không còn những chiều thu đẹp trên con đường lá vàng rơi cùng nhau sánh bước. Không còn những ngày mùa đông nắm tay em anh hỏi"Có lạnh không em?". Tất cả cũng đã đi qua như cơn gió vô tình kia vậy. Giống như chiều nay cơn mưa bất chợt đến, đứng bơ vơ bên đường em vẫn ngóng trông. Từng giọt mưa hắt lên mi trong thoáng chốc em đã nhận ra...Sao mình ngốc thế nhỉ. Sẽ chẳng có ai tới đón đâu!đứng đợi ai đây?.
Con đường bỗng dưng dài và mịt mùng đến thế. Mưa lẫn tan vào từng giọt nước mắt. Sẽ chẳng ai biết rằng em đã khóc. Em đã chấp nhận mọi chuyện thế sao em lại khóc nhỉ? Em không biết, em không muốn biết. Em sẽ không nói rằng em đang cô đơn và càng không bao giờ muốn nói "em nhớ anh!". Thật đấy!. Nhẹ nhàng đến bên nhau và khi rời xa cũng vậy. Tất cả đều êm ả như thời gian. Em không muốn nói ai là người có lỗi cả. Em cũng không giận anh. Nhưng em biết trong em đã có vết thương lòng, chỉ là em đang giấu kín. Không một lời chia tay, một lời tạm biệt , vô tình em đã mất anh, mà không nói đúng hơn là chúng ta đang rời xa nhau mà không ai hay biết, hoặc giả là anh biết em không biết.
Vẫn nhìn nhau, vẫn nụ cười, vẫn ánh mắt nhưng tất cả đều nhuộm một màu buồn! Không có câu trả lời nào cho tất cả. Sự im lăng ấy thậ đáng sợ. Nhưng em biết và không đòi hỏi bất cứ một điều gì. Vì em vẫn còn nhớ rằng em đã từng nói với anh: "Nếu một ngày nào đó trong chúng ta có một người quên thì người đó không phải là em . Vì em rất tự tin với bản thân mình mà. Nếu một ngày nào đó có một người quên thì đừng ai giậ ai nhé, vì đó không phải là sự lãng quên càng không phải vô tình đơn giản đó chỉ là sự thay đổi mà thôi!" Còn nhớ không anh?. Thay đổi, đúng rồi vạn vật thay đổi, con người cũng thay đổi và trái tim cũng có lối đi riêng phải không anh?!chỉ có em ngây ngô của ngày nào mới tin rằng một lần là mãi mãi, rằng là suốt đời này sẽ có hai trái tim chung nhịp đập mà thôi. Thật buồn cười và trẻ con phải không.
Nhưng không sao anh ạ, trong em anh đã và sẽ mãi là kỷ niệm. Một kỷ niệm của một thời đáng nhớ. Em sẽ cất giữ nó vào thành ký ức trong tim em, nơi mà chỉ có em, khoảng trời và cơn gió biết. Những người biết em, đã và muốn quen em tất cả đều đi qua. Không phải vì em không còn trái tim yêu thương, càng không phải là em đang mong một ngày chúng ta lại có nhau. Em sẽ không hát lại bản tình ca đợi chờ ngày nào nữa. Nhưng em phải lấy lại cho mình những nhiệt huyết của ngày nào. Em muốn cho tình yêu được nuôi dưỡng thật lớn trong trái tim em anh ạ. Em không muốn tất cả chỉ là cảm xúc mà nó phải la một tình yêu thực sự, một tình yêu làm cho em tin rằng" một lần là mãi mãi!". Đừng như em anh nhé! hãy sống như mình muốn,hẫy làm tất cả nhưng gì có thể và hẫy tin vào tình yêu!
Em và anh có được gọi là chuyên tình không anh nhỉ?. Một chuyện tình nhẹ nhàng qua đi như chưa bao giờ kết thúc. Và tình yêu vẫn còn đó. Vẫn còn đẹp như giấc mơ trong khoảng trời quá khứ của em. Ngôi sao của em vẫn tỏa sáng! Hôm nay nơi đường xưa, em ngồi đây_hương ngọc lan vẫn ngào ngạt lắm anh à.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi tình yêu đã hết Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày tôi chia tay với anh, chưa có lúc nào tôi cảm thấy yên ổn. Bất chợt nghĩ đến anh, lòng tôi lại đau thắt. Thật sự tôi vẫn còn yêu anh da diết mặc dù giờ đây giữa tôi và anh chẵng còn gì nữa. Tình yêu đến một cách dễ dàng và nhanh chóng...