Khó xử giữa chồng và mẹ đẻ
Chồng chưa bao giờ muốn tiếp tục sống chung một mái nhà với mẹ tôi. Tôi là chỗ dựa duy nhất của mẹ lúc về già, nếu bỏ mẹ sống bơ vơ một mình, cả đời tôi không thể tha thứ cho bản thân được.
ảnh minh họa
Sinh ra trong một gia đình tan vỡ, tôi là tất cả của mẹ, mẹ cũng là tất cả của tôi. Trước khi đi du học ở t.uổi 19, tôi không phải làm việc nhà vì công việc duy nhất là học. Mẹ vừa là cha, vừa là mẹ, tảo tần lo cuộc sống, tất tả với từng miếng cơm, ly nước ở nhà. Khi tôi đi du học có thể làm việc 56 tiếng mỗi tuần và học xong chương trình bốn năm chỉ trong hai năm rưỡi bởi niềm vui và sự tự hào của mẹ là động lực những khi tôi gặp khó khăn nhất trong cuộc sống này.
Sau khi ra trường, tôi kết hôn rồi ở lại nước Mỹ, bảo lãnh mẹ sang sau khi sinh con đầu lòng được hai ngày t.uổi, mọi sóng gió bắt đầu từ đây. Chồng tôi được lòng nhiều người khác, tuy nhiên anh chỉ hiểu những gì người ta nói ra, còn nếu không ai nói anh không hiểu và cũng không phải người khéo miệng. Mẹ tôi thì không, ngoài miệng lúc nào cũng nói chỉ qua chơi nhưng tôi hiểu rõ mẹ rất muốn sống chung với con cháu, như một lần lỡ miệng mẹ đã chia sẻ. Vì tự ái, cũng như tự trọng không muốn mang tiếng sống nhờ con, mẹ không thể nào nói ra nguyện vọng của mình.
Không giấy mực nào có thể tả hết được thời gian bốn năm qua, vài tuần là gia đình tôi có chuyện một lần, không mẹ với con gái thì mẹ vợ với con rể, không khí trong nhà ảm đạm vô cùng. Có những chuyện rất nhỏ nhưng mẹ hay trách móc, chồng tôi không thấy mình có lỗi nhưng cũng xin lỗi cho qua làm mẹ lúc nào cũng nghĩ con rể không thương mình. Là người ở giữa tôi khó xử vô cùng. Anh rất sợ mẹ tôi giận nên cũng khá ngon ngọt với mẹ nhưng là người nhạy cảm, tôi có thể cảm nhận được anh không muốn gần gũi với mẹ tôi. Nói một cách khác, anh đối với mẹ tôi là vì trách nhiệm chứ không có tình cảm.
Video đang HOT
Có lần tôi nói với anh: Con của bạn anh, em cưu mang, cho ở nhà mình mới có mấy tháng mà anh quý vô cùng. Còn đối với mẹ em, tuy anh cũng lễ phép nhưng sao em không thấy có chút tình cảm nào cả. Anh bảo nhiều khi mới thấy thương mẹ một chút thì mẹ lại gây chuyện, vì thế bao nhiêu thiện cảm cứ mất đi. Có lẽ vì anh không có tình cảm với mẹ tôi nên khi nóng giận không nghĩ đến cảm xúc của bà, chỉ biết đối phó.
Hồi trước mỗi lần mẹ giận, có lúc anh tự giác xin lỗi, khó nhất là vì anh cảm thấy mình không có lỗi mà phải xin. Riết rồi đôi khi tôi phải năn nỉ để anh đi năn nỉ mẹ. Dĩ nhiên là giọt nước cũng có lúc tràn ly, đến một lúc ai cũng mệt mỏi chẳng muốn năn nỉ đối phương nữa, đó là lúc mẹ tôi dọn đồ đi. Nói về chuyện dọn đồ, mỗi lần mẹ bực mình là dọn đồ, ngay cả khi những chuyện nhỏ đụng chạm chén bát trong nhà cũng đòi dọn đồ đi, kêu người này, người kia đến. Chồng tôi lại là một người sĩ diện nên những lúc đó tôi ước gì có k.ết l.iễu mạng sống của mình cho rồi vì áp lực tứ phía, không thể nào chịu nổi.
Cách đây bốn tháng, vào lúc sóng gió nổi lên, tôi quá mệt mỏi không muốn năn nỉ và muốn mẹ có khoảng lặng cho riêng mình nên để mẹ đi. Mẹ đến nhà chị gái mình ở. Được một thời gian, mẹ đi giữ con cho người ta. Mỗi lần nghĩ đến mẹ, nghĩ đến sự cực khổ về thể xác cũng như sự cô đơn về tâm hồn của mẹ là tôi lại đau lòng. Không đêm nào tôi ngủ ngon giấc, dần dần cảm thấy khoảng cách giữa mình với chồng ngày một lớn. Tôi không hề có hứng thú nói chuyện với anh, cũng không tìm thấy được niềm vui trong cuộc sống vợ chồng. Anh là người rất tự tin nên chắc cũng không ngờ rằng tôi không cảm thấy hạnh phúc trong cuộc sống.
Sau bốn tháng, tôi muốn dẫn con đi gặp mẹ vài tuần trước khi mẹ về Việt Nam và anh xin đi theo. Chuyện đó làm tôi khá cảm động nhưng mỗi lần nhìn thấy mẹ mình lòng tôi xót xa khôn tả. Trong lúc anh đưa mẹ về, tôi nói hay là anh nói mẹ về ở với mình đi, đừng đi về Việt Nam nữa, anh liền hỏi lớn lên rằng: “Em nói thiệt đó hả”. Câu hỏi đó của anh khiến tôi bàng hoàng và cũng hiểu ra được thiện chí của anh đối với mẹ mấy ngày vừa qua chỉ là trách nhiệm. Anh chưa bao giờ muốn tiếp tục sống chung một mái nhà với mẹ tôi.
Ngày về Việt Nam của mẹ gần đến, tôi không biết phải làm sao để bước tiếp con đường này. Tôi là chỗ dựa duy nhất của mẹ lúc về già, nếu bỏ mẹ sống bơ vơ một mình, cả đời tôi không thể tha thứ cho bản thân được.
Theo VNE
Cách nào làm quen với bạn nữ
Em năm nay 22 t.uổi, là sinh viên năm 3, em muốn hỏi làm sao để có thể mở lời làm quen với một bạn nữ không quen biết.
Em cũng không hiểu chính mình nữa, đôi lúc có bạn nữ cũng muốn làm quen em nhưng trong lòng em lại cảm thấy không cần thiết có tình yêu lúc này. Nhưng có lúc em lại muốn có được nó. Có lúc em cũng tập làm quen thử với một bạn nữ, nhưng đã thất bại vì tính sáng nắng chiều mưa của mình.
Không chỉ thế, lúc nói chuyện trên Facebook hay qua nhắn tin thì lời nói rất hay được người khác thích nhưng khi gặp mặt họ thì em lại làm như không quen vậy. Cho em hỏi phải làm sao để thay đổi điều đó? (Tuấn Anh)
Ảnh minh họa: News.
Trả lời:
Chào Tuấn Anh,
Trong giao tiếp hàng ngày, khi bạn ngỏ lời quen với một người khác phái không có nghĩa là bạn buộc phải yêu người đó. Bạn cần phân biệt rõ tình bạn và tình yêu. Tất nhiên trước khi đi đến tình yêu, ít nhất bạn phải có một thời gian trải qua tình bạn nhưng không phải tình bạn khác giới nào cũng dẫn đến tình yêu.
Chính vì đang có sự ngộ nhận về tình bạn và tình yêu, nên trong cách ứng xử của bạn mang tính sáng nắng chiều mưa, thiếu sự rõ ràng dứt khoát. Bạn thấy đó, cũng giống như khi bạn thưởng thức một món ăn, món ăn đó chỉ ngon khi hoặc là nóng hổi vừa thổi vừa ăn, hoặc được ướp lạnh tạo cho bạn một cảm giác thật sảng khoái khi thưởng thức. Nếu bạn được mời món ăn nóng không ra nóng, lạnh không ra lạnh chắc chắn bạn không thể nuốt trôi quá miếng thứ hai.
Để khắc phục được điều này, trước hết bạn cần xác định rõ người nhắm tới làm quen sẽ đóng vai trò là bạn hay là bạn có cảm tình đặc biệt. Từ việc xác định rõ đối tượng nhắm tới, bạn mới có được cách thức tiếp cận phù hợp.
Bạn đã có lợi thế là nói chuyện trên Facebook hay qua nhắn tin thì lời nói rất hay được người khác thích, chứng tỏ rằng bạn không phải là người tệ trong giao tiếp, trong việc diễn đạt những lời có cánh. Điểm yếu bạn cần khắc phục đó chính là thói quen "gặp nhau làm ngơ" do chưa xác định đúng đối tượng mình cần quan tâm là gì mà thôi.
Tuấn Anh mến, dù người đối diện có là bạn hay là người yêu tương lai, thì cách gây thiện cảm tốt nhất khi gặp mặt đó chính là thái độ thân thiện, cởi mở của mình đối với họ. Thái độ đó một phần nói lên thiện cảm của mình dành cho người đó, một phần để diễn tả rằng họ được hoan nghênh chào đón khi xuất hiện bên bạn. Sau phần nghi lễ chào hỏi như thế, với sự lanh lợi của bạn, bạn có thể gợi ý đưa câu chuyện theo một vấn đề nào đó mà cả hai cùng quan tâm.
Với t.uổi trẻ của các bạn, sẽ có rất nhiều chuyện để nói nếu các bạn muốn. Mọi chuyện đơn giản chỉ thế thôi bạn ạ, điều quan trọng đừng chào đón bất kỳ ai bằng một bộ mặt được "ướp lạnh" quá mức.
Theo VNE
Bạn trai nghiện m.a t.úy, phải làm gì Mọi thứ sụp đổ khi em biết anh là con nghiện. Nhưng hai đứa vẫn yêu nhau lắm. Em biết chắc chắn anh bị người khác lôi kéo mới dính vào con đường đó. Hai đứa em yêu nhau được một năm. Trong thời gian đó chúng em sống chung với nhau, một phần vì gia đình em đã đồng ý cho 2...