Khổ với chồng ‘nổ’
Một buổi chiều đi làm về, chị hoảng hốt khi thấy cửa phòng bị phá, đồ đạc trong nhà bị đảo tung. Kẻ xấu đột nhập vào nhà vì chúng tưởng anh chồng “nổ” của chị vừa trún.g s.ố chắc sẽ có tài sản giá trị. Cũng may chẳng có gì để mất, nếu không anh sẽ không yên với chị.
ảnh minh họa
Thuở còn yêu nhau chị lúc nào cũng tỏ ra thích thú với những lời nói khoác lác “một phút lên tận mây xanh” của anh. Bởi những lời “nói hươu, nói vượn” ấy của anh chẳng ảnh hưởng gì đến “hòa bình thế giới” mà ngược lại nó lại đem đến cho chị những tràng cười giòn tan, khoái chí nữa. Thế mà khi cưới nhau rồi cái tính khoác lác, “kiếm chuyện làm quà” của anh biến tướng lên level cao hơn mà mọi người thường gọi là “nổ”, đã khiến chị bao phen cười ra nước mắt.
Anh là thợ đóng tàu còn chị là y tá của một bệnh viện tư nhân. Thu nhập hai vợ chồng hàng tháng chưa đầy chục triệu mà phải nuôi hai đứa con ăn học rồi tiề.n nhà, tiề.n điện, tiề.n nước đều nhìn vào khoản đó. Thời buổi kinh tế thị trường với giá cả leo thang như bây giờ thì có giỏi chi tiêu lắm cũng chẳng dư dả được là bao nhiêu. Thế mà, gặp ai anh cũng khoe khoang là đã mua được đất ở nội ô thành phố Cần Thơ, ít bữa nữa sẽ xây nhà. Nhiều người không biết cứ nghĩ những lời anh nói là thật, tưởng anh chị ăn nên làm ra lại ngỏ ý muốn “theo chân” hoặc mượn tiề.n.
Hôm rồi, người chú dưới quê bệnh nặng phải nhập viện, mợ có gọi điện nhờ vay anh chị ít tiề.n trang trải viện phí. Chị loay hoay gom góp mãi cũng chỉ được 5 triệu, trong khi số tiề.n họ cần đến 20 triệu. Không phải là chị ky bo, bủn xỉn, thấy khó khăn không giúp nhưng kỳ thực là lúc này anh chị bói đâu ra số tiề.n ấy.
Chị có cố giải thích: “Nhà con chỉ có vậy”, nhưng chú mợ đâu có hiểu cứ nghĩ oan cho chị: “Cần là cần lúc khó khăn hoạn nạn chứ bình thường ai làm nấy ăn, vay rồi trả chứ có mất đi đâu mà chị sợ. Nghe anh Tùng (tên chồng chị) bảo nhà chị làm ăn được lắm mà, mua được đất chuẩn bị xây nhà mà thấy chế.t không cứu?”. Những lời nói ngọt nhạt của mợ khiến chị chột dạ. Thì ra là do chồng mình nổ nên cơ sự nó mới ra nông nỗi này. Hôm ấy vợ chồng chị cãi nhau to lắm, chị bắt anh phải giải thích cho chú mợ hiểu, nhưng mọi sự đã rồi, lời nói làm người ta dễ xa nhau cũng đã buông ra. Chị chỉ biết cười ra nước mắt, đúng là bi hài mà.
Cứ tưởng sau lần ấy anh rút kinh nghiệm, không gây ra những tình huống khó đỡ như vậy nữa nhưng tật cũ lại tái phát khiến chị mất mặt vô cùng. Hết khoe kinh tế, anh lại khoe về trình độ và địa vị của vợ. Anh “nổ” như bom với mấy người bạn lâu ngày không gặp: “Vợ tao là trưởng khoa sản của bệnh viện quen biết rộng lắm, ở bển đang thiếu người, em mày học ngành y thì khi nào ra trường làm sẵn hồ sơ rồi tao bảo vợ tao xin cho một chỗ”. Tưởng là “nổ” cho vui và lấy “le” với bạn bè nhưng không ngờ hai tháng sau em gái bạn anh làm hồ sơ mang đến nhờ chị xin việc thật. Trong khi chị chỉ là một y tá bình thường, chẳng có chút tiếng nói và quyền lực nào trong bệnh viện. Thú nhận với họ thì mất mặt chồng, chẳng có gì hay ho chị đành “ngậm bồ hòn làm ngọt” cố diễn cho tốt vai Trưởng khoa sản mà chồng chị đã sắp đặt rồi kiếm cớ từ chối sau.
Video đang HOT
Sau cái lần ấy, má.u điên trong người chị bốc cháy hừng hực: “Là lần cuối thôi nhé, nếu lần sau anh còn tái diễn thì chúng ta l.y hô.n. Tôi mệt mỏi lắm rồi!”. Thấy vợ làm căng, anh tỏ ra hối lỗi rồi hứa hẹn này nọ rằng sẽ chừa tới già. Ấy vậy mà được đâu dăm bữa nửa tháng chuyện cũ chưa nguôi, cái miệng anh lại “nổ”, lại gây ra phiền toái cho chị.
Đó là lần anh cùng chúng bạn đi uống cà phê cuối tuần, chẳng biết vui mồm vui miệng thế nào mà anh quên mất lời vợ dặn. Anh bô bô trước đám bạn: “Tiề.n cà phê hôm nay để tao trả cho, tao vừa trún.g s.ố 100 triệu, số lẻ này có đáng nhiêu đâu”. Bạn bè thân tình biết tính anh thì chỉ cười đầy ẩn ý, còn số khác cứ tưởng thật ai cũng kháo nhau khen anh may mắn.
Chuyện đâu chỉ dừng lại ở đó, tin anh trún.g s.ố lan truyền với tốc độ chóng mặt. Một buổi chiều đi làm về, chị hoảng hốt khi thấy cửa phòng bị phá, đồ đạc trong nhà bị đảo tung. Kẻ xấu đột nhập vào nhà vì chúng tưởng anh chồng “nổ” của chị vừa trún.g s.ố chắc sẽ có tài sản giá trị. Cũng may chẳng có gì để mất, nếu không anh sẽ không yên với chị.
Nhiều khi thấy chán, chị muốn giải tán cuộc hôn nhân với người chồng thích “nổ” này. Nhưng kết thúc thì hơi quá mà tiếp tục thì tình trạng này còn tiếp diễn có ngày chị chế.t vì độn thổ mất. Chị chẳng biết làm thế nào chỉ biết thở dài ngao ngán.
Trần Hoài
Theo NLĐ
Bị người yêu hoãn đám cưới sau khi biết bí mật động trời
Đến sát ngày đám cưới, trong lòng tôi bỗng nhiên thấp thỏm không yên. Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng đấy là do tôi lo lắng chuẩn bị cho ngày trọng đại quá, không có việc gì cả. Vậy nhưng, buổi tối trước ngày chúng tôi đi đăng kí kết hôn đã xảy ra một việc khiến tôi trở tay không kịp.
Đến sát ngày cưới, trong lòng tôi bỗng nhiên thấp thỏm không yên. (Ảnh minh họa)
Tôi và cô ấy yêu nhau đã 2 năm, thật sự người tôi yêu là một người rất tốt, cô ấy yêu tôi và chăm chút cho tôi từng chút một. Tôi nghĩ rằng, đời này nếu tôi lấy được cô ấy là điều quá hạnh phúc rồi. Vậy nhưng, khi càng yêu, tôi càng lo sợ mất cô ấy. Bởi vì, có một bí mật mà tôi và gia đình vẫn giấu diếm từ 2 năm nay, ngay cả bạn bè của tôi ở thành phố này cũng ít người biết được. Đó là...vâng, tôi có một người con riêng. Cháu năm nay đã 8 tuổ.i, là thành quả của một mối tình vụng dại thời tôi còn đi học. Cái thời yêu muốn chế.t đi sống lại, chểnh mảng học hành và bất chấp lời cấm cản của bố mẹ đã cho tôi một bài học không thể hối hận hơn. Giờ đây, khi đã vượt qua được vô vàn khó khăn và dần ổn định được sự nghiệp, tôi lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh trớ trêu và bế tắc này.
Con gái tôi, năm nay đã được 8 tuổ.i, cháu rất ngoan và biết vâng lời. Để giấu nhẹm chuyện đấy là con tôi, từ khi cháu được sinh ra, nhà tôi đã nhận về nuôi và nói dối mọi người rằng đấy là con nhà cậu, là em mẹ tôi. Mọi người ban đầu bán tín bán nghi, lời ra tiếng vào một thời gian rất dài. Nhưng rồi thời gian qua đi, bố tôi thuyên chuyển công tác sang thành phố mới, nhân dịp này nhà tôi quyết định chuyển nhà, để tránh dị nghị về sau. Mẹ cháu hơn tôi 5 tuổ.i, ngày ấy làm thợ may ở gần trường cấp 3 tôi học. Ngày ngày tôi gửi xe đạp ở tiệm may ấy, rồi dần chúng tôi có tình cảm với nhau lúc nào không hay và đã đi quá giới hạn. Nhà tôi khi biết tin nhất quyết không nhận cô ấy về làm dâu, chỉ yêu cầu giữ lại cái thai và gia đình tôi sẽ chu cấp đủ cho cô ấy. Mẹ tôi ra mặt giành cháu về, khiến cô ấy uất hận không thể làm gì hơn. Hồi ấy trẻ dại, tình cảm cũng chưa phải là điều chắc chắn, bị một cú sốc như vậy, tôi chỉ biết cúi mặt nghe theo sự sắp xếp của gia đình. Rồi sau khi nhận con về, tôi lo học hành, dần dần tình cảm cũng nhạt dần và chẳng còn gì ngoài trách nhiệm nữa.
Tôi và cô ấy yêu nhau đã 2 năm, thật sự người tôi yêu là một người rất tốt, cô ấy yêu tôi và chăm chút cho tôi từng chút một. (Ảnh minh họa)
8 năm trôi qua, cháu vẫn gọi tôi là "anh" và xem tôi như một người anh trai thực thụ. Cháu giống tôi, vậy nên người ngoài cứ tưởng chúng tôi là anh em thật. Cháu chăm học và cũng hay đau ốm, khiến tôi lo lắng rất nhiều. Bí mật này tôi và gia đình nhắc nhau sống để bụng, chế.t mang đi, không bao giờ hở ra ngoài rằng cháu là con tôi. Vậy nhưng, cái gì người ta càng sợ mất đi, nó lại càng ám ảnh họ mãi. Con gái tôi đã lớn, cháu dần nhận thức được mọi điều. Cháu hay hỏi tôi vì sao các bạn cứ trêu cháu là con hoang, vì gia đình tôi làm thủ tục nhận con nuôi cho cháu, nên cháu xem bố mẹ tôi là bố mẹ ruột. Mỗi lần tôi nghe nói như vậy thì đau lắm, chỉ mong tu chí làm ăn để sau này lo cho cháu được nhiều hơn. Mẹ cháu từ ngày giao cháu cho gia đình tôi, cũng bỏ đi biệt tích. Sau này nghe bảo gia đình đi tìm nhiều lần nhưng cô ấy báo về đã đi đến nơi khác để tìm việc và làm lại cuộc đời...
Rồi cách đây 2 năm, tôi gặp cô ấy - người tôi yêu bây giờ. Cô ấy thua tôi 3 tuổ.i, chẳng có gì ở cô ấy khiến tôi có thể chê trách được. Chuyện tình của chúng tôi cứ thế trôi qua, chớp mắt đã được 2 năm rồi. Cô ấy cũng rất yêu quý con gái tôi, mỗi lần đến nhà chơi đều mua quà cho cháu. Và cũng đến tuổ.i cô ấy muốn lập gia đình, bản thân tôi cũng vậy. Tôi bèn ngỏ lời và cô ấy đồng ý, gia đình hai bên cũng ủng hộ, chuyện cưới xin nhanh chóng được chuẩn bị. Nhưng tôi vẫn luôn lo sợ bí mật của tôi một khi bị lộ, cô ấy sẽ không chịu được mà rời xa tôi. Hạnh phúc này tôi đã phải đán.h đổi rất nhiều, tôi không muốn mất đi cô ấy...
Đến sát ngày cưới, trong lòng tôi bỗng nhiên thấp thỏm không yên. Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng đấy là do tôi lo lắng chuẩn bị cho ngày trọng đại quá, không có việc gì cả. Vậy nhưng, buổi tối trước ngày chúng tôi đi đăng kí kết hôn đã xảy ra một việc khiến tôi trở tay không kịp. Đang ở nhà, bỗng nhiên vợ sắp cưới gọi điện cho tôi khóc lóc nức nở. Tôi ban đầu không nghe rõ, nhưng rồi bình tĩnh lại, cô ấy bảo rằng có một người phụ nữ tìm đến nhà gặp cô, xưng là mẹ của con tôi và muốn nói chuyện. Nghe đến đây, tôi vội bảo cô ấy ở nhà, tôi sang ngay, không kịp hỏi gì thêm, tôi còn không kịp mặc lại quần áo. Đến nơi, tôi thấy cửa mở toang, gia đình cô ấy ngồi đó và không có người phụ nữ nào cả.
Tôi đi vào, thấy cả nhà nhìn tôi như kẻ thù, vợ sắp cưới của tôi ngồi xụi lơ một góc, tôi nhủ thầm rằng bí mật này hôm nay không thể giấu diếm được nữa rồi...Bố vợ mời tôi ngồi xuống, rót nước và hỏi:
- Vừa nãy có một người phụ nữ tới đây, xưng là mẹ của con anh, còn bảo em gái anh là con của anh và cô ấy. Anh nói đi, chuyện này là như thế nào?
Tôi như ai cướp mất giọng, không thốt nổi nên lời. Vậy là người phụ nữ ấy sau bao nhiêu năm đã quay lại, không cần làm gì, đán.h trực diện vào nhà vợ sắp cưới của tôi không một lời giải thích. Mối hận cướp con bao năm nay đã bị chôn vùi, giờ đã đến lúc khơi dậy rồi sao? Không còn cách nào khác, tôi đành thú nhận tất cả sự thật với gia đình nhà vợ sắp cưới. Vừa nói, tôi vừa cúi gằm mặt, không dám nhìn mặt ai, từng giọt nước mắt rơi xuống mặn chát.
Vợ sắp cưới sững sờ nhìn tôi rồi khóc nấc nghẹn ngào trong lúc tôi kể chuyện. Cô ấy nhìn tôi như một gã đàn ông đểu cáng và bội bạc, tôi không dám đối mặt với cô ấy nữa. Rồi cô ấy vùng dậy, quát lớn:
- Anh cút, cút ngay ra khỏi nhà tôi. Đừng bao giờ nhìn mặt tôi nữa. Đồ đểu, đồ xấu xa, tôi thật không có mắt mới đi yêu anh. Không đám cưới, không đăng ký gì nữa. Cút hết đi!
Tôi cay đắng giữ lấy hai cánh tay cô ấy đang xua đuổi tôi, nhụ.c nh.ã ê chề không biết làm sao nữa. Tôi liên tục xin lỗi cô ấy, tôi khóc, cô ấy cũng khóc, còn bố mẹ cô ấy chỉ thinh lặng cay đắng không nói gì. Rồi bố cô ấy đứng dậy, lại gỡ cô ấy ra khỏi người tôi, nói:
- Thôi anh về đi, con bé giờ không bình tĩnh được nữa. Chuyện này để sau hãy giải quyết, tạm thời hoãn đám cưới, gia đình chúng tôi cần bàn bạc lại thêm.
Nói đến đây, ông ấy cố đẩy tôi ra cửa. Tôi ngậm ngùi dắt xe ra về, phóng như bay trên đường mà lòng đầy hỗn loạn. Đêm đã dần khuya, bầu trời đen đặc như một hố sâu không đáy, nó cũng tối tăm như cuộc đời của tôi vậy...
Theo blogtamsu