Khổ vì yêu không phải cách?
Thay vì hứa, đòi trăm năm hạnh phúc, có lẽ ta nên nghĩ lại, để hứa rằng chúng tôi sẽ cố gắng giữ gìn, mang đến cho nhau hạnh phúc cho đến khi một trong hai hoặc cả hai không còn cảm thấy hạnh phúc bên nhau…
Trong hôn lễ, bên cạnh những lời chúc “trăm năm hạnh phúc”, “loan phụng hòa minh”… người ta vẫn thường chúc nhau “sống với nhau đến răng long đầu bạc”. Những lời ước hẹn thường thấy vẫn là giữ lòng chung thủy – “khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe”, để yêu thương và tôn trọng nhau suốt đời. Có thật thế không và/hoặc có nên vậy không?
Chẳng có điều gì là mãi mãi. Ngày hôm nay ta đã khác chính mình của hôm qua và cũng khác mình của ngày mai. Ta thậm chí không thể chắc chắn được việc mình có thể đến một cuộc hẹn hay không (vì kẹt xe, vì công việc đột xuất…) thì làm thế nào có thể chắc chắn được việc sẽ ở bên một ai đó mãi mãi? “Con cá trong lờ lờ đờ con mắt” – hôn nhân là một hành trình rất dài, nhiều mệt nhọc mà bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể té ngã. Sau những tháng ngày hạnh phúc, rất nhiều đôi đã chuyển sang trạng thái chán chường.
Anh chồng ngày xưa hiền lành, ít nói nay vẫn thế; nhưng sự hiền lành, ít nói ấy giờ đã mang một tên gọi khác – nhu nhược, vô tâm, khi chuyện gì anh cũng chiều theo vợ, chẳng bao giờ phản bác hay thể hiện uy lực đàn ông. Ta bỗng thấy cuộc đời tẻ nhạt khi ở cơ quan có những người đồng nghiệp hoạt bát, tinh anh, luôn có cả kho chuyện hài hước khiến ta vui vẻ.
Ở phía kia, cô vợ lúc nào cũng ngăn nắp nhà cửa, tận tụy lo cho con, giờ chỉ là một kẻ an phận với những bộ đồ cũ mặc ở nhà, chẳng lộng lẫy phấn son, không hào hứng như những cô bạn nơi công sở. Cái vóc dáng thuở nào khiến anh ngất ngây giờ “bố cục” không còn chặt chẽ sau đôi lần sinh nở, làm biến dạng những đường cong mà anh vẫn thấy quanh mình, mỗi ngày, bên ngoài cánh cửa gia đình.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
“Nếu đã biết ngày mai là bất định, sao ta cứ cố ràng buộc nhau bằng những khế ước mà bản thân ta cũng chưa chắc giữ được?” – tôi hỏi. Ông bạn nhà văn già phá lên cười, trích dẫn: “Người ta khổ vì yêu không phải cách”. Ông bảo con người sẽ bớt khổ hơn nếu sòng phẳng với nhau hơn, rằng thay vì ép nhau hứa sẽ trung thành đến suốt đời, sẽ không bao giờ để mắt tới ai khác… tức những điều mơ hồ, không chắc chắn, người ta nên cam kết với nhau những điều có thể, dễ thực hiện hơn và văn minh hơn.
Mười bốn năm sống bên nhau không hề có hôn lễ, một trong những đôi tình nhân đẹp nhất Hollywood: Johnny Depp – Vanessa Paradis đã chia tay một cách văn minh khi cả hai không hề nói xấu người cũ, vẫn cùng nhau chăm sóc những đứa con. Kể cả khi cả hai có tình mới, họ vẫn dành sự tôn trọng cho nhau và vẫn là những người cha, người mẹ. Liệu, thay vì yêu cầu anh/em không được bỏ em/anh, chúng ta có thể cam kết rằng, nếu một ngày duyên đã dứt, chúng ta sẽ nhẹ nhàng giải phóng cho nhau khỏi khế ước hôn nhân?
Theo thời gian, hôn nhân liên tục hứng chịu những va chạm, tài khoản yêu thương bị hao hụt dần trong khi các bên chưa kịp hoặc không buồn nạp thêm, họ dần chán nhau và dần rời xa nhau, quên những lời ước hẹn. Hoặc trong một dạng thức không chắc là tệ hơn hay tốt hơn, họ chịu đựng nhau cho hết kiếp người.
Thay vì lao vào nhau trong cuộc chiến giành con, hay thậm chí dùng con trẻ làm áp lực để buộc người còn lại phải nhượng bộ, chúng ta có thể cam kết với nhau vào ngày hôn lễ rằng, sẽ tôn trọng quyết định của con trong tương lai và sẽ vì quyền lợi của con thay vì bản thân mình.
Thay vì lồng lộn hờn ghen, níu kéo trong tuyệt vọng, liệu chúng ta có thể cam kết rằng, sẽ để người kia ra đi tìm “hạnh phúc đích thực” và mình sẵn sàng làm lại cuộc đời theo cách mình muốn?
Đã có không ít phụ nữ kết tội chồng, đổ lỗi cho chồng khiến mình mất cả thanh xuân, nhan sắc và thậm chí là cơ hội. Xin hãy nhẹ nhàng xem đó như một cuộc đầu tư mà chúng ta đã lỡ bỏ vốn sai. Ta oán trách những vết rạn da trên bụng mà quên mất rằng, đó chính là chọn lựa của mình, đã được đáp đền bằng những đứa con.
Thay vì hứa, đòi trăm năm hạnh phúc, có lẽ ta nên nghĩ lại, để hứa rằng chúng tôi sẽ cố gắng giữ gìn, mang đến cho nhau hạnh phúc cho đến khi một trong hai hoặc cả hai không còn cảm thấy hạnh phúc bên nhau. Chúng tôi hứa rằng, chúng tôi sẽ tôn trọng quyết định của nhau ở tương lai như những người văn minh và hiểu biết; hứa rằng sẽ không vì con cái mà làm khổ bản thân, nhưng cũng sẽ không vì bản thân mà làm con cái buồn lòng. Chúng tôi hiểu rằng, hôn nhân không là mãi mãi và chúng tôi sẵn sàng trao lại tự do cho nhau, thậm chí giúp đỡ nhau tìm thấy hạnh phúc, như những người bạn khả tín…
Theo Báo Phụ Nữ
Tôi muốn đi bước nữa, nhưng lại sợ con buồn
Ly hôn đã 8 năm, tôi muốn đi bước nữa nhưng lại thương con, sợ con buồn khi tôi san sẻ tình cảm cho người khác...
ảnh minh họa
Cưới được 2 năm thì tôi và chồng ly hôn, lúc đó con gái tôi mới vừa tròn 1 tuổi. Tôi cũng cố níu giữ hạnh phúc gia đình, nhưng không thể được, vì chồng cũ của tôi anh không yêu và tôn trọng tôi.
Sống với tôi, trong lúc tôi nuôi con nhỏ, anh vẫn cặp kè với người khác và về đánh đập tôi. Bố mẹ chồng cũng không yêu thương tôi, họ bênh con, đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi và nói vì tôi nên chồng mới trở thành con người như thế.
Không thể chịu đựng được, tôi ôm con rời khỏi nhà chồng và cũng không cần họ có trách nhiệm với con mình.
Nửa năm tôi bỏ đi, họ không tìm kiếm, không một lời hỏi thăm, sau đó tôi quyết định ly hôn và cố gắng làm việc, nuôi con cho đến tận bây giờ.
Con tôi coi như không có bố và ông bà nội, bởi đã gần 10 tuổi, chính thức kể từ ngày tôi ôm con bỏ đi, bố và ông bà nội chưa có một lời hỏi thăm.
Tôi càng yêu thương và bù đắp cho con nhiều hơn. Cũng may trời thương, nên con tôi ngoan ngoán, nghe lời mẹ và biết thương mẹ rất nhiều.
Gần đây, tôi có quen một người đàn ông, đã ly hôn vợ, do hai vợ chồng anh không thể có con. Chúng tôi tìm thấy sự đồng cảm ở nhau, con gái tôi cũng không phản đối khi tôi thân thiết với anh, nhưng cũng không ủng hộ mối quan hệ đó.
Tôi cũng muốn tiến đến xa hơn một tình bạn với anh, nhưng lại cảm thấy thương con gái của mình. Vì nếu lấy chồng, tôi sẽ có thêm con, tình cảm của tôi sẽ phải san sẻ cho chồng, cho gia đình và những đứa con với anh, sợ con gái tôi sẽ buồn, sẽ tủi thân.
Thêm nữa, dù anh rất tốt với mẹ con tôi, và yêu quý con gái tôi, nhưng tôi vẫn lo lắng, liệu tình yêu anh dành cho tôi, cho con gái tôi có là mãi mãi, hay chỉ bây giờ, lúc này khi anh đang muốn tôi đồng ý làm vợ anh, còn sau khi đã làm vợ anh tôi, anh sẽ lại đối xử tệ bạc, giống như chồng cũ đã đối xử với tôi.
Tôi đọc báo mạng, cũng rất nhiều trường hợp bố dượng dâm ô con gái, điều đó càng làm cho tôi lo lắng và ảnh hưởng đến quyết định đến với anh của tôi.
Tôi có thể chịu đựng được đau đớn, nhưng còn con gái tôi, tôi không muốn con phải gánh thêm bất cứ nỗi đau nào nữa.
Tôi không muốn cuộc sống của con là chuỗi những tháng ngày thiệt thòi, cay đắng. Tôi muốn bù đắp cho con, làm thay trách nhiệm của người bố với con gái mình.
Theo Baodatviet
Chồng quên sinh nhật vợ vì bận chăm bồ đẻ Buồn, tôi bắt taxi lang thang khắp phố để rồi khi xe chạy chậm qua nhà hộ sinh tôi choáng váng thấy chồng mình đang dìu một cô gái trẻ, đẹp ôm cái bụng bầu to tướng, mặt nhăn nhó vì cơn đau đẻ khuất sau cổng viện... Tôi và Huân yêu nhau từ ngày chúng tôi còn học cấp III ở thị...