Khổ vì vợ ch.ê chồn.g ít học
Tôi không biết mình còn trụ được bao lâu với người vợ luôn ch.ê ba.i chồng mình là: “Đồ ít học”.
Vợ chồng tôi lấy nhau được 8 năm rồi. Chúng tôi có với nhau hai cậu con trai kháu khỉnh, ngoan ngoãn. Tôi cũng đã định cố gắng sống cho trọn vẹn để không làm khổ các con nhưng bây giờ tôi cảm thấy mọi chuyện quá sức chịu đựng của mình. Tôi không biết mình còn trụ được bao lâu với người vợ luôn ch.ê ba.i chồng mình là: “Đồ ít học”.
Học xong lớp 12 tôi nghỉ để đi làm. Nguyên nhân cũng vì tôi học kém, không cảm thấy mình phù hợp với việc đó nên tôi quyết định đi học nghề mà tôi yêu thích. Có thể với mọi người đó là một điều thiệt thòi nhưng bản thân tôi không thấy vậy. Tôi cảm thấy vui vì mình được làm công việc mà mình yêu thích. Tôi cũng là người có năng khiếu trong khoản đó nên tôi làm việc rất thành thạo. Vì thế cửa hàng mà tôi mở ra đông khách lắm. So với bạn bè đồng trang lứa, tôi kiếm ra tiề.n từ khi họ vẫn còn phải nhờ tới sự trợ giúp của gia đình để ăn học.
Tôi quen vợ trong một lần vợ tới của hàng của tôi. Ngày đó cô ấy là một cô bé mới lớn, xinh xắn và đáng yêu, đang học năm thứ 3 đại học. Tôi chủ động làm quen vì rất thích cô ấy và may mắn được cô ấy đáp lại tình cảm. Ngoại hình của tôi tương đối tốt, nhiều người nói tôi đẹp trai. Hơn nữa tôi lại đi làm sớm, có thu nhập nên có thể chiều chuộng được cô ấy chứ không như mấy anh chàng sinh viên nghèo khác. Có lẽ đó cũng là một phần lí do mà vợ nhận lời yêu tôi.
Ra ngoài gặp gỡ nhiều người, về nhà vợ tôi cứ mở miệng là ch.ê ba.i tôi ít học (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cô ấy thấy tôi là chủ một cửa hàng lớn nên nghĩ tôi chắc giỏi giang lắm mà không hề biết rằng tôi chỉ mới học xong lớp 12. Bản thân tôi không hề xấu hổ với điều đó, chỉ vì cô ấy không hỏi nên tôi không nói chứ tôi không có ý định giấu giếm. Yêu nhau được hơn 7 tháng thì cô ấy trao đời con gái cho tôi. Sau khi ra trường, chính tôi là người đi xin công việc cho cô ấy, dùng tiề.n của tôi để “chạy công, chạy việc”.
Khi mọi việc hoàn tất cũng là lúc cô ấy mới để ý và phát hiện ra tôi chỉ học hết lớp 12. Thái độ của cô ấy bắt đầu thay đổi từ đây. Cô ấy vẫn chấp nhận cưới tôi vì chẳng còn cách nào khác khi mà cô ấy gắn bó với tôi lâu đến vậy và đã trao mọi thứ cho tôi. Nhưng cô ấy cưới tôi trong một tâm lí luôn co.i thườn.g chồng vì cô ấy là người học hết đại học còn tôi chỉ là kẻ học xong phổ thông.
Lấy nhau về, cô ấy lại tiếp tục đòi đi học lên thạc sĩ. Tôi chiều vợ, đầu tư tiề.n bạc, chịu khó làm việc nhà cho vợ lấy thời gian học. Quãng thời gian đó tôi vất vả vô cùng vì vừa phải làm kiế.m tiề.n, vừa phụ vợ chăm con nhỏ, lo chuyện gia đình. Việc học của cô ấy quá bận rộn khiến cô ấy đùn đẩy mọi thứ cho tôi. Dù vất vả tôi vẫn cố gắng giúp vợ để cô ấy yên tâm học hành.
Học xong thạc sĩ, vợ tôi đi làm thấy oai hẳn. Nhưng nói thật, tiề.n lương của cô ấy chẳng đủ cho cô ấy mua váy vóc, son phấn. Hầu như toàn bộ kinh tế gia đình đều từ công việc của tôi mà ra. Khi vợ tôi sinh đứa con thứ cũng là lúc tôi phải làm việc “hết công suất” mới đủ tiề.n trang trải cho cả gia đình.
Tôi không học hành nhiều thật nhưng với một bài toán nhỏ như thế tôi đâu có đến nỗi đần không làm nổi. Trong mắt vợ tôi, tôi là một kẻ ấu trĩ, kém cỏi, ngu si. (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi điều khiến tôi đau lòng nhất chính là sự co.i thườn.g chồng của vợ tôi. Cô ấy nói với gia đình bên ngoại là đời cô ấy khổ. Cô ấy học hành giỏi giang, xinh xắn không đến nỗi nào mà lại phải lấy một người chồng ít học. Lẽ ra cô ấy phải lấy được một người đàn ông “giỏi hơn cô ấy một cái đầu” còn đây tôi lại học ít so với cô ấy. Vợ tôi không chỉ nói điều này với gia đình mà với bạn bè cũng thế. Tôi dơ nhục mỗi khi sang nhà vợ, người nhà bên ấy lại cạnh khóe (vì cả nhà bên đó đều học hành rất giỏi, đỗ đạt cao): “Thời buổi nào mà cầm cái bằng cấp 3 đi đâu chìa ta người ta cười cho thối mũi”.
Không chỉ nói như vậy mà trong cuộc sống thường ngày, hễ tôi làm sai cái gì là cô ấy lại quy ngay về tội tôi “ít học” nên mới như thế. Dạy dỗ con cái cũng vậy, một số bài toán lớp 1 con hỏi, tôi trả lời cho con cũng chẳng khó khăn gì nhưng cô ấy nhảy bố ra nói: “Để đấy em bảo con, khéo dạy nó rồi dạy toàn cái sai thì khổ con”. Tôi không học hành nhiều thật nhưng với một bài toán nhỏ như thế tôi đâu có đến nỗi đần không làm nổi. Trong mắt vợ tôi, tôi là một kẻ ấu trĩ, kém cỏi, ngu si.
Tôi đã cố gắng chịu đựng vì các con nhưng tới giờ tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tôi cũng đã nghĩ tới chuyện l.y hô.n nhưng tôi thương hai con lắm. Liệu tôi có nên làm như vậy hay không?
Theo VNE
Thư gửi chồng tương lai
Anh yêu, chúng ta ở bên nhau không vì tiề.n bạc, không vì thể xác hay thứ gì khác. Chúng ta ở bên nhau chỉ vì một lý do thật đơn giản: Đó là tình yêu!
Kết hôn, làm vợ anh, cho dù anh không phải là người có tiề.n, với em, khi lấy anh, em là cô dâu giàu có nhất trên thế giới, bởi cái anh cho em chính là tình yêu vô tận.
Sau kết hôn em vẫn là người phụ nữ giàu có nhất. Dù cái anh cho em là căn nhà nhỏ đi thuê chưa đầy 35m2. Chỉ cần được bên anh, trò chuyện tâm tình, nằm trong vòng tay ấm áp của anh sau một ngày làm việc mệt nhọc, có một bờ vai để tựa, một bến bờ để nghỉ ngơi là em đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Chỉ cần nơi đó có anh!
Mỗi sáng thức giấc, anh là người đầu tiên em nhìn thấy, thật gần gũi, ấm áp. Em đán.h răng, rửa mặt, ăn sáng mang theo tâm trạng hưng phấn chào đón ngày mới với guồng quay của cuộc sống ngoài kia. Sau khi tan ca, mình cùng nhau dạo phố hay mua thức ăn về nấu cơm, dùng bữa tối dưới ánh nến lung linh, rồi cùng nhau đi dạo giải tỏa hết áp lực trong công việc và bề bộn đời thường, hoặc xem ti vi, đọc sách, nghe nhạc, lướt web. Cuộc sống đơn giản mà không nhàm chán, anh nhỉ!
Anh cố gắng cho sự nghiệp, em nỗ lực làm tốt công việc hậu cần. Em ủng hộ anh hết mình, chăm chút việc nhà thật chu tất. Đôi khi anh sẽ sà vào làm việc bếp núc, dọn dẹp nhà cửa cùng em.
Em sẽ không bao giờ đưa ra những câu hỏi tương tự như "nếu mẹ và em cùng rơi xuống sông anh sẽ cứu ai trước". Em sẽ coi cha mẹ anh như chính cha mẹ mình, bởi nếu không có họ sẽ không có anh trên thế gian này, cũng không có hạnh phúc của em hôm nay.
Em sẽ kính trọng và chăm sóc mẹ anh thật tốt. Dù bà không thật hiểu người con dâu này, em sẽ cố gắng nhường nhịn, bởi em biết anh là người hiểu cho nỗi oan ức của em. Nhưng mong anh thường xuyên đưa em về nhà thăm hỏi bố mẹ em, để họ an tâm, yên lòng, anh nhé!
Theo VNE
Tôi lấy vợ - vơ lấy tội Lấy được người mình yêu thương làm vợ là một điều hạnh phúc. Nhưng cũng có những ông chồng đã phải thốt lên: "Tôi lấy vợ đúng là tự vơ lấy tội". Vợ là "Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan" Câu chuyện mà anh Hiển (Quận Gò Vấp - Thành phố Hồ Chí Minh) tâm sự với chuyên gia tâm lí được...