Khổ tâm khi yêu phải cô bạn gái điệu vợi chẳng khác nào công chúa
Mẹ tôi cực lực phản đối không chấp nhận cô con dâu động đâu cũng kêu sợ. Mẹ bảo điệu như thế lấy về chỉ tốn công hầu hạ như hầu công chúa mà thôi.
3 năm yêu nhau không phải là ngắn. Kỉ niệm giữa hai đứa, những gì mà cô ấy đã giúp đỡ tôi không thể nào kể hết được (Ảnh minh họa)
Thực sự tôi đang rất khổ tâm về tình yêu của mình. 3 năm yêu nhau không phải là ngắn. Kỉ niệm giữa hai đứa, những gì mà cô ấy đã giúp đỡ tôi không thể nào kể hết được. Nhưng giờ đây mẹ tôi không chấp nhận người con dâu này chỉ vì lí do cô ấy… điệu quá.
Tôi còn nhớ, lúc tôi quen cô ấy là khi tôi tưởng mình sắp rơi xuống hố sâu địa ngục. Năm thứ 3 đại học, tôi nợ nần chồng chất vì nghe bạn bè xấu rủ rê chơi cá cược đá banh. Lúc đó tôi đã định bỏ học đi làm kiếm tiền trả nợ. Trong một lần đi chơi với bạn bè, tôi tình cờ quen cô ấy. Hai đứa nảy sinh tình cảm khá nhanh.
Thực sự tôi rất bất ngờ khi mới quen nhau mà cô ấy không hề nghi ngại cho tôi mượn một khoản tiền lớn để trả nợ và yên tâm học hành. Gia đình cô ấy giàu có nên khoản tiền đó không thành vấn đề. Nhưng cái mà tôi trân trọng là tình cảm và sự tin tưởng mà cô ấy dành cho tôi. Không phải ai cũng có niềm tin với một thanh niên chơi bời, nợ nần như tôi cả.
Chính nhờ sự giúp đỡ này mà tôi sống tốt và nghiêm túc lên. Tôi cố gắng hoàn thành chương trình học, đi làm, kiếm được tiền và trả nợ cho cô ấy đầy đủ. Mặc dù không nợ về tiền bạc nữa nhưng cái nợ ân tình là thứ không bao giờ tôi quên được.
Nói về bạn gái tôi thì quả tình có nhiều vấn đề. Cô ấy học giỏi, xinh xắn, con nhà giàu, có thể nói đúng chất tiểu thư. Từ nhỏ đến lớn cái gì cô ấy muốn là phải có được và không phải động chân, động tay vào việc gì. Cô ấy chỉ ăn những thứ quen thuộc, những cái cô ấy thích và khó có thể thích nghi được với cuộc sống bình dân.
Video đang HOT
Tôi cảm thấy hơi mệt mỏi một chút khi yêu vì tôi phải chăm sóc và làm cho cô ấy rất nhiều điều nhưng mỗi lần nghĩ lại những gì hai đứa đã cùng nhau trải qua, sự giúp đỡ của cô ấy cho mình, tôi lại không muốn phụ bạc bạn gái. Cô ấy có thể điệu, có thể tiểu thư và không biết làm việc gì nhưng tuyệt đối chưa bao giờ phản bội tôi. Lúc nào cô ấy cũng chỉ yêu mình tôi mặc dù bố mẹ cô ấy cũng không hẳn ưng ý mối quan hệ với chàng trai bình thường như tôi. Với thân thế của gia đình, cô ấy hoàn toàn có thể có một mối lương duyên tốt hơn với những người đàn ông môn đăng, hậu đối.
Lúc nào cô ấy cũng chỉ yêu mình tôi mặc dù bố mẹ cô ấy cũng không hẳn ưng ý mối quan hệ với chàng trai bình thường như tôi. (Ảnh minh họa)
Sau khoảng 2 năm đi làm, tôi chính thức đưa bạn gái về ra mắt. Đó thực sự là một ngày thảm họa. Bữa cơm cô ấy không biết làm gì nên khai luôn là “cháu không phải nấu ăn bao giờ nên không biết làm, bác giúp cháu với”. Mẹ tôi đã có vẻ hơi phật ý nhưng thấy thật thà nên cũng không tính toán. Mẹ tôi có ý gọi cô ấy vào bếp để cùng xem mẹ làm thì cô ấy tót lên nhà ngồi chơi vì bảo giờ mà ngủi mùi thức ăn là lát cháu chẳng ăn được gì. Cả nhà tôi sốc trước sự hồn nhiên thái quá đó.
Ăn cơm thì cô ấy không ngồi được chiếu, mẹ tôi lại phải tất tả dọn đồ đạc ở cái bàn trong phòng ra, lấy làm bàn ăn. Nhưng tồi tệ hơn nữa là ăn xong, đến khâu rửa bát cô ấy cũng để chị gái tôi làm vì “tay em mà động vào nước xà phòng là bị rộp da ngay. Nhà mình thì lại không có găng tay”.
Cô ấy được nuông chiều như công chúa thế, giờ thay đổi là rất khó. Hơn nữa cô ấy cũng không có ý định thay đổi. Một người như thế không thể nào làm vợ tốt trong nhà được. (Ảnh minh họa)
Sau lần ấy, mẹ tôi cực lực phản đối mối quan hệ này. Mẹ phân tích vấn đề không phải là cô ấy không biết làm mà vì hoàn cảnh sống của cô ấy quá khác biệt với nhà tôi. Giờ mà lấy nhau thì hoặc là cô ấy phải khổ, hai là nhà tôi khổ vì buộc phải thay đổi để chiều người kia. Cô ấy được nuông chiều như công chúa thế, giờ thay đổi là rất khó. Hơn nữa cô ấy cũng không có ý định thay đổi. Một người như thế không thể nào làm vợ tốt trong nhà được.
Tôi không muốn phụ bạc người con gái tốt với mình bao năm qua nhưng quả tình tôi và cô ấy khác nhau nhiều quá. Cô ấy sống sung sướng quen rồi, giờ không thể chịu khổ được. Tôi phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ chia tay?
Theo Eva
Hai con gái của tôi phải ra đường chỉ vì đứa con riêng kia của chồng là con trai
Một lòng một dạ với nhà chồng, sinh cho gia đình hai cô công chúa xinh đẹp, ngoan ngoãn, ai gặp cũng yêu quý, vậy mà bao công lao đó cũng không bằng đứa cháu đích tôn ngoài giá thú.
Ảnh minh họa
Khi biết chồng ngoại tình, tôi vô cùng đau khổ và giận dữ, nhưng vì thương con và còn rất yêu chồng, nghĩ tới những cái tốt của chồng mà tôi nhắm mắt cho qua. Anh xin lỗi tôi rồi hứa với tôi sẽ chấm dứt mọi chuyện, vậy mà giờ tôi còn biết một sự thật tày trời rằng họ vẫn đang qua lại với nhau, thậm chí cô ta còn đang mang "quý tử" cho dòng họ nhà anh.
Sự thật đó bị bại lộ khi tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của mẹ chồng tôi với chồng tôi. Họ nói về đứa bé sắp sinh là một thằng cu. Họ muốn đứa bé đó ra đời và sẽ chăm lo cho nó lớn khôn rồi sau này sẽ lựa để nói cho tôi biết rồi đón nó về.
Tôi đứng không vững nữa, đó như một cú tát giáng trời vào mặt tôi, tôi không thể tưởng tượng nổi, người mẹ mà tôi một mực chăm sóc, coi như mẹ đẻ, mỗi khi bà nằm viện, ốm đau, ngày lễ tết tôi đều quan tâm chăm sóc bà chu đáo vậy mà giờ bà đối xử với tôi thế này đây. Còn người chồng đầu ấp tay gối vừa thề sống thề chết sẽ một lòng một dạ với mẹ con tôi lại đẩy tôi vào con đường này.
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh bước ra và muốn họ nói hết sự thật cho tôi nghe. Chồng tôi lại bài ca cũ rằng "anh không muốn gia đình tan vỡ, anh không nghĩ cô ấy lại có thai, giờ đứa bé lớn quá rồi không thể bỏ được nữa, hơn nữa lại là con trai", còn mẹ tôi thì nói tôi hãy thương lấy đứa bé, rằng tôi không thể sinh con trai nối dõi cho dòng họ nhà này thì giờ đã có người khác sinh hộ, dù gì cũng là con của chồng. Bà hứa sẽ bắt chồng tôi chấm dứt với mẹ đứa bé và chỉ nhận đứa bé làm cháu nối dõi tông đường. Bà ấy còn nói làm vợ thì nên bao dung, bỏ qua cho lỗi lầm của chồng, đây chỉ là sự việc ngoài mong muốn.
Họ đang nói gì, tôi không nghe rõ nữa, tai tôi ù đi, tôi khóc trong sự tủi thân, uất ức, tôi căm phẫn thay cho 2 cô công chúa bé nhỏ còn đang chưa biết chuyện đời. Bảo tôi phải bỏ qua, tôi phải bỏ qua như nào đây? Chẳng lẽ sống trong thời đại này, hai đứa con gái cũng coi như là không có con, còn con trai ngoài giá thú thì đáng được nâng niu, quý trọng. Thà họ nói rằng, trẻ con là vô tội, hãy thương lấy đứa bé thì tôi đã không phải chịu nhiều uất ức đến mức này.
Giờ tôi chẳng còn sự lựa chọn nào ngoài việc chấp nhận sự thật. Chẳng lẽ tôi ép cô gái kia phải bỏ đứa trẻ, như vậy nhẫn tâm quá. Mà chắc chắn dù có nói ra họ cũng không bao giờ chấp nhận bởi họ lựa chọn là cô gái kia và đứa nhỏ từ lâu rồi.
Mấy ngày nay, tôi như người mất hồn, sống không ra sống, chết không ra chết. Chồng thì luôn tỏ ra hối lỗi, chăm sóc tôi. Mẹ chồng thì ra vào khuyên tôi đừng cả nghĩ mà coi như không có chuyện gì. Nếu bà ở vào hoàn cảnh tôi, bà có thể "có mắt như mù" được không.
Tôi không tự tin mình đủ bao dung để sống kiếp chung chồng, tôi cũng không tự tin rằng họ sẽ không đi lại với nhau nữa vì đứa con sẽ ràng buộc họ lại với nhau.
Tôi cũng muốn từ bỏ, tôi hoàn toàn bất lực rồi, có lẽ tôi phải nhường chồng, nhường cái gia đình mà tôi bấy lâu dày công vun đắp cho người khác. Tôi chẳng còn gì để mất nữa, chỉ tội cho hai đứa con thơ, hóa ra họ cần đứa cháu để nối dõi hơn. Thật chua chát, có lẽ ngày mai tôi sẽ ra tòa xin đơn để chấm dứt cuộc hôn nhân này. Tôi sẽ một mình nuôi dạy hai con thật tốt, còn họ, gia đình đó có lẽ không thuộc về mẹ con tôi nữa rồi.
Theo Phununews
Mẹ chồng quỳ sụp cầu xin tôi ra ngoài kiếm con Tôi nghĩ khổ tâm quá, giờ chẳng biết làm sao, thấy thương mẹ chồng, nhưng xin con thì tôi khó nghĩ quá. Tôi cưới chồng được gần 1 năm, chúng tôi chưa kịp có con thì anh bị tai nạn giao thông. Hậu quả khiến anh bị tật ở chân, đồng thời cú va chạm quá mạnh khiến anh khó có khả năng...