Khổ sở vì quá nhiều gái theo
Cuộc sống vốn chứa đựng vô số điều khó lý giải, nhất là việc “kẻ ăn không hết người lần chẳng ra” trong chuyện yêu đương.
Ảnh minh họa
Trong khi nhiều chàng phải ngửa mặt lên trời than trách “ sao mình chưa có bạn gái”, không ít anh chàng sung sướng như “vua” trước sự tranh giành sủng ái của bao người đẹp.
Chàng Don Juan tử tế
Không đẹp trai như người mẫu, không giàu có như đại gia, nhưng anh chàng giám đốc khách hàng của một công ty truyền thông tên Phương (27 tuổi, TP HCM) chẳng khác một vị vua trẻ trước cuộc nội chiến của nhiều cô gái chung công ty.
Nào là Oanh và Thư ở cùng phòng ngấm nguýt cạnh tranh sự quan tâm của sếp, rồi Hương kế toán với ánh mắt đắm đuối tội nghiệp, Ngọc lễ tân luôn bóng gió xa xôi về trái tim loạn nhịp, Hà nhân sự lúc nào mặt cũng ửng đỏ khi gặp gỡ, rồi còn cả Diệu trưởng phòng dự án dù khá cứng tuổi song vẫn hay buông những lời rào đón…
Thế nên Phương ngấm ngầm hạ quyết tâm không gắn vào một mối quan hệ mất tự do, phải giữ mình độc thân để tận hưởng ưu ái từ các chị em xinh đẹp si tình.
Cũng may cho các cô gái là Phương có được sức hấp dẫn nữ giới như Don Juan, nhưng tính nết không sở khanh nên tất cả đều còn trong giới hạn an toàn.
Video đang HOT
Gã “tốn gái” bất kham
T. Lâm, sinh viên năm cuối mỹ thuật công nghiệp Hà Nội, có một ngoại hình rất “tốn gái”. Phong cách nghệ sĩ bụi bặm với chiều cao lý tưởng và khuôn mặt lạnh lùng phớt đời khiến bao trái tim sinh viên nữ điên đảo.
Tuổi đã khá nhừ nhưng Lâm vẫn được đồng đạo gọi là “hotboy”, không chỉ sinh viên nữ trong trường mà cả sinh viên trường khác đều có thể “liệt” nửa trái tim khi tiếp cận chàng. Song, nếu cô nào dính vào Lâm là sẽ chìm ngập trong nước mắt để hồi tưởng về những kỷ niệm đẹp trong thời gian yêu đương ngắn ngủi.
Lâm yêu nhiều và chóng vánh nên chẳng thể nhớ mình có bao nhiêu người yêu. Dù biết Lâm như thế nhưng lạ lùng thay nhiều cô nàng xinh tươi, ngây thơ khác vẫn xếp hàng chờ thời cơ chinh phục trái tim Lâm.
Có lẽ sự hiếu thắng của tuổi trẻ đã gieo mầm trong tâm thức các cô gái một hi vọng tươi sáng, rằng mình sẽ là người cuối kìm giữ được con ngựa bất kham.
Diễm phúc nhưng không hạnh phúc
Nghĩ chuyện xưa, chúng ta có thể phỏng đoán vua không bao giờ biết được người đàn bà yêu mình vì vương quyền hay vì một trái tim đích thực. Cho nên ngẫm ra những chàng trai “vua” thời hiện đại có diễm phúc hơn các vị vua thật rất nhiều, bởi người con gái yêu cái tài, yêu con người của họ, chứ không phải là những vật ngoài thân hào nhoáng, phù phiếm.
Nhưng diễm phúc liệu có mang đến hạnh phúc khi họ luôn cân nhắc giữa quá nhiều lựa chọn?
T. Dũng (29 tuổi, giảng viên một trường cao đẳng kỹ thuật công nghiệp phía Bắc) vẫn nhớ về cái thời từng làm “vua” trong trái tim nhiều người đẹp. Hồi sinh viên học ở Hà Nội, Dũng từng khốn đốn vì các cô gái yêu mình. Một cô chung trường cấp III, một cô cùng lớp đại học, một cô khóa sau và hai cô gái khác nữa đều là người yêu cũ của Dũng.
Lý do chia tay các nàng đều giống nhau: họ không còn như lúc mới yêu, ai cũng nanh nọc và ra sức cấm cản Dũng giao lưu với bạn bè.
Suốt hai năm cuối đại học, Dũng luôn mệt mỏi trước những cú áp phe bốn phá một khi bất cứ cô nào tạm thời níu giữ được Dũng. Đủ mọi sắc th ái tình cảm phát tán từ năm cô gái, bao bọc quanh họ là một nhóm cụm từ quen thuộc: kẻ thắng, người thua, sở hữu, ghen tuông… Dũng không thể yên ổn yêu bất cứ ai.
Đó là khoảng thời gian tồi tệ, điên đầu vì tình của Dũng, riêng việc ngồi yên lắng nghe các cô gái oán trách, chì chiết cũng đủ mệt tâm trí, huống hồ có cô động tí là khóc lóc rồi đòi tự tử. Mãi sau khi tốt nghiệp, đi công tác “biệt xứ” ở tỉnh, Dũng mới bớt lao đao.
Dũng kết luận: “Hạnh phúc nhất trên đời là yêu và được yêu, nhưng nếu không phải cùng một đối tượng thì đó là thảm họa”.
Cảm tình nảy sinh từ tim, thật khó dùng lý trí để luận giải nên rất khó bóc tách được sức hấp dẫn của các chàng trai “vua” trong hiện tại, cũng như ngăn lại niềm yêu cuồng si của các cô gái để cuộc sống bớt đi những “thảm họa” ái tình.
Xét cho cùng diễm phúc được nhiều người yêu không bao giờ đồng nghĩa với hạnh phúc.
Trái bóng trong “sân chơi” ái tình Bảy năm trước tôi bước vào tình đầu bên cạnh sự tị hiềm của nhiều cô gái khác. Khi yêu, tôi không thấy chàng trai của mình lăng nhăng, chỉ nhìn thấy sự chân tình khi nghe kể: “Anh bỏ nhỏ A vì lý do X, chia tay nhỏ B vì lý do Y, chán nhỏ C vì lý do Z… để cuối cùng sau bao thử thách mới gặp được em bằng một tình yêu rất thật”. Sau một năm yêu nhau, tôi phát hiện cô em họ vẫn đi kè kè bên người yêu mình vốn là mối tình của anh từ hồi lớp 11, cô bạn thân cùng lớp đại học với anh không đơn thuần là bạn mà họ yêu nhau thắm thiết cho đến khi cô ấy gặp được người tốt hơn, cô em kết nghĩa thỉnh thoảng mang quà đến thăm “chị dâu” từng là cuộc tình “một đêm” của anh khi mới yêu tôi, tệ hơn giữa họ còn có một đứa con… Những khám phá đó khiến tôi sốc, giận anh và chìm trong khủng hoảng một thời gian dài. Nhưng đến khi thoát ra được, tôi không còn ngoan hiền như xưa những lúc thấy anh vui vẻ cặp cùng lúc với “em họ” và “em kết nghĩa”, còn “bạn thân” của anh thì thả vào tai tôi những lời khiêu khích rằng tôi đã thua. Tôi lúc đó trẻ tuổi và hiếu thắng không chấp nhận được việc mình bị phụ bạc, nhất lại là mối tình đầu. Tôi lao vào đấu đá, lập ra những mưu kế, bài binh bố trận để kéo anh về. Dĩ nhiên anh chọn lựa tôi. Tôi mất thêm gần ba năm yêu anh điên cuồng, đánh đổi rất nhiều, để cuối cùng nhận ra đó không phải là “một tình yêu rất thật” mà chỉ là một cuộc chiến khốc liệt của thói kiêu hãnh, nông nổi và không chấp nhận thất bại. Tôi hạ bệ người yêu đào hoa khỏi trái tim mình, nhường anh ấy lại cho các cô nàng từng coi như tình địch. Tưởng rằng họ sẽ mừng, ai ngờ việc rút lui của tôi khiến họ nhận ra anh không phải là một “ông vua” đáng giá mà chỉ giống như một trái bóng, chúng tôi đã cố tranh giành trong một sân chơi mang tên “mù quáng”. BÍCH HÀ
Theo Tuổi Trẻ
Sự tích rượu rắn
Có người cho rằng đàn ông thích uống rượu rắn vì nó có công dụng "tăng bản lĩnh đàn ông".
Ngày xửa ngày xưa, rất xưa... Vào thời mà loài người chỉ có chàng A-đam và nàng E-va sống trên thiên đàng, khi đó cuộc sống của họ thật là vui vẻ. Chàng A-đam suốt này ca hát, rong ruổi theo hươu, theo nai, tìm kiếm những mảnh đất mới đầy hương đồng gió nội. Còn nàng E-va chỉ mải đuổi bướm, hái hoa và ca hát. Hai người chưa biết "ái tình" là gì nên chưa ai từng thốt lên "ái chà chà" khi trông thấy người kia.
Rồi một hôm, xuất hiện con rắn hoa đến ở chung với hai người ngay trong "thiên vườn" như bao con vật khác. Nhưng rắn là loài tinh quái, nó biết A-đam và E-va có một bí mật mà chính hai người cũng không biết, và nó hiểu rằng họ sẽ không "trông thấy bí mật nếu không dùng "bửu bối". Vậy là nó xui hai người ăn trái cấm, trái mà ngày nay chúng ta gọi là quả táo. Và...
Lúc đầu, A-đam lấy làm sung sướng và hạnh phúc lắm lắm. Chàng ca hát nhiều hơn, tập thể hình nhiều hơn và còn hái rất nhiều hoa tặng E-va nữa. Nhưng cũng từ đó, chàng A-đam mất hẳn tự do, đi phải thưa về phải báo, hễ uống chút rượu hay về nhà khuya là bị E-va cằn nhằn liền. Hoặc giả ăn xong mà chàng chưa kịp dọn, sẽ được nghe "lời không nhạc" ngay, đâu còn được... như ngày nào. Lúc đầu để nàng vui lòng nên A-đam chấp nhận tất cả, chịu cả sự quản lý về giờ giấc mà không phàn nàn gì. Rồi dần dần chàng thấy tù túng quá. A-đam đâm ra buồn bực, hay cáu gắt và... chống đối.
Thế là các cuộc cãi vã diễn ra. Nhiều lần hai người lời qua tiếng lại ỏm củ tỏi, khiến "thiên vườn" náo động. Trời lấy làm bực, bèn đuổi cả hai người xuống trần gian. Trời cũng đuổi luôn con rắn (là nguyên nhân đầu tiên của sự ồn ào đó) xuống mặt đất.
Cuộc sống trần gian của A- đam còn khốn khổ hơn trên thiên đàng. Vì ở đây có quá nhiều thứ để E-va đòi hỏi: siêu thị, phim ảnh, vàng bốn số 9, quần áo, xe máy, nhà cửa... Dĩ nhiên là A-đam lấy làm bực với E-va lắm, nhưng chàng còn bực với con rắn hơn. "Nếu nó không xui ta ăn táo thì đâu đến nỗi này!" - Chàng nghĩ.
Việc đầu tiên là chàng đuổi con rắn ra khỏi nhà, bắt nó sống chui lủi bờ bụi cho hả giận. Buồn thay, cái sự hận của A-đam càng ngày càng tăng, chàng phải uống rượu cho vơi đi mà không được. Và vì uống rượu hoài nên A-đam phát hiện ra rằng nếu rượu được ngâm thêm cái gì đó thì uống vào sẽ "phê" hơn, chuyện này chắc chắn đàn ông ai cũng thích!
Lúc đầu, chàng uống rượu ngâm cây cỏ (sau này con cháu gọi là rượu thuốc). Rồi chàng nảy ra ý tưởng ngâm con rắn vào rượu, uống rượu đó mới hả cơn hận thù. Thế là số phận con rắn đó được định đoạt trong hũ rượu. Cũng may mà nó đã kịp lấy vợ, sinh con duy trì nòi giống.
Nhưng E-va vẫn còn đó với bao nỗi phiền toái cho A-đam. Hơn nữa, bà E-va còn dạy cho con cái, cháu gái cách ngự trị những chàng A-đam trẻ khác.
Ngày nay, các đấng mày râu lớp A-đam hậu sinh vẫn uống rượu rắn dài dài cho hả cơn hận sầu là vì thế!
Trần Nhật Jap (Theo Bưu Điện Việt Nam)