Khổ sở vì màn đua nhau nhan sắc của vợ và bồ
Trước mặt tôi là một người vợ xinh đẹp nhưng đầy ưu lo, và một cô bồ trẻ trung, cao ngạo, xinh đẹp, tôi thật sự có thể chọn cô bồ về nhan sắc.
Người ta nói, nếu một ngày bị phát hiện ngoại tình, bạn sẽ làm gì? Tôi đã từng nghĩ tới điều đó khi tôi có bồ. Và tôi lại nghĩ, đàn ông chúng tôi có bồ là chuyện thường. Một khi bị phát hiện, tôi tin, vợ tôi sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi cầu xin, ỉ ôi vào câu. Vì đàn bà mà, họ sẽ khó bỏ chồng, bỏ cha của con họ khi lầm lỡ lần đầu. Cơ hội bao giờ cũng có thể cho kẻ sai lầm lần đầu tiên.
Thế mà, lần ấy, vợ phát hiện ngoại tình, tôi đã điên loạn cầu xin vợ. Không ngờ cái thói lăng nhăng của mình lại bị phát hiện sớm như vậy. Vợ tôi bảo &’anh đi gái gú vì em xấu phải không? Vậy thì em sẽ cho anh biết, em xấu hay là cô ta xấu, vợ anh quyến rũ hay là cô ta hơn’. Không hiểu, hai người họ đã gặp nhau từ bao giờ và đã có những màn khẩu chiến gì, tôi cũng không hay biết. Tôi nhận ra, họ đang âm thầm đấu đá với nhau.
Lúc này, tôi là người vô can đứng bên ngoài cuộc chơi của hai người đàn bà. Hôm trước, thấy vợ đi làm mũi, tôi hỏi làm làm gì. Vợ bảo, &’vì muốn đẹp như cô bồ của anh, mũi cao, môi đỏ, tôi chẳng thua gì cô ta đâu’. Đúng, bồ của tôi mũi cao, môi đỏ nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ vợ để lấy cô ta. Tôi nói vậy và cắt đứt quan hệ nhưng vợ một mực không tin. Cô ấy vẫn ngày ngày mang ảnh của cô bồ trên mạng để đe dọa tôi. Nói tôi còn léng phéng thì chết với cô ấy.
Tôi không ngờ, từ ngày tôi có bồ, vợ tôi lại thay đổi chóng mặt. Thừa nhận rằng, trước đây, tôi vì vợ xấu mà bị ngã vào lòng các cô gái xinh đẹp, nuột nà. (ảnh minh họa)
Vợ tôi bảo, &’ngày trước tôi cũng là hoa khôi, anh chán tôi thì đi theo gái. Tôi sẽ làm cho anh hối hận’. Còn cô bồ thì vẫn ngày ngày nhắn tin cho tôi, nói vợ tôi xấu này nọ, rồi bỏ vợ đi lấy cô ấy, cô ấy sẽ chăm sóc tôi chu đáo. Tôi mệt mỏi với hai người đàn bà này. Có hôm, họ gọi tôi tới quán cà phê để nói chuyện. Tôi không đi cũng bị vợ lôi đi. Thì ra, họ đua nhau đi trang điểm ăn vận như siêu mẫu để cho tôi thấy, ai mới là người đàn bà đẹp.
Có hôm, vợ cố tình ăn mặc thật sang trọng đi ăn với tôi và cũng cố tình hẹn cô bồ tới. Hai người đàn bà ngồi bên cạnh tôi khiến tôi choáng váng. Vợ tôi quả là người đàn bà bản lĩnh mới có thể làm được điều đó…
Bồ thì gửi ảnh qua mạng để tôi điên đảo. Toàn là ảnh hở hang, cuốn hút. Còn vợ tôi cũng ngày ngày diện những bộ trang phục mát mẻ để khiến chồng mát mắt. Tôi choáng luôn…
Tôi không ngờ, từ ngày tôi có bồ, vợ tôi lại thay đổi chóng mặt. Thừa nhận rằng, trước đây, tôi vì vợ xấu mà bị ngã vào lòng các cô gái xinh đẹp, nuột nà. Nhưng tôi chưa từng nghĩ bỏ vợ để theo các cô ấy. Vợ tôi, tôi hiểu, ngoài cô ấy ra không ai thương tôi bằng. Đó là người phụ nữ hết lòng hết dạ vì chồng, chăm sóc chồng con chu đáo, tôi đâu thể phụ công. Tôi yêu vợ và không phải vì hết tình cảm mà đi ngoại tình.
Video đang HOT
Tôi cảm thấy mình thật hèn hạ vì đã phản bội vợ mà lại không hề bị vợ trách cứ, thậm chí còn tìm mọi cách quyến rũ lại tôi. (ảnh minh họa)
Nhưng giờ, thấy vợ thay đổi vì tôi, tôi lại càng nghĩ, cô ấy đã quá vị tha, quá bao dung. Như người khác, họ có thể bỏ chồng, một kẻ phụ tình. Nhưng cô ấy đã thay đổi mình, đã làm mới bản thân, ăn mặc đẹp, trang điểm lộng lẫy để khiến tôi nhớ lại một thời, vợ từng là siêu mẫu trong lòng tôi, và cũng là hoa khôi được bao nhiêu đàn ông theo đuổi.
Giờ, đúng thật là, cô bồ của tôi cũng rất xinh đẹp, cũng ăn đứt vợ tôi đó. Nhưng, cô ấy là gái chưa chồng, chưa con, còn vợ tôi là phụ nữ đã có chồng, có con, qua một lần mang nặng đẻ đau. Vợ tôi phải trải qua cuộc sống vất vả, mệt nhọc thế nào vì con thơ cái quấn. Vậy mà giờ vợ đẹp như thé, sao tôi có thể phủ nhận công sức của vợ…
Tôi cảm thấy mình thật hèn hạ vì đã phản bội vợ mà lại không hề bị vợ trách cứ, thậm chí còn tìm mọi cách quyến rũ lại tôi. Trước mặt tôi là một người vợ xinh đẹp nhưng đầy ưu lo, và một cô bồ trẻ trung, cao ngạo, xinh đẹp, tôi thật sự có thể chọn cô bồ về nhan sắc. Nhưng, nhìn vợ mình, tôi lại không đành lòng. Vì đó mới là người phụ nữ đã cho tôi có cuộc sống an nhàn như ngày hôm nay. Của chồng công vợ, không thể phủ nhận được chuyện đó… Thôi thì, ăn chơi đủ rồi, quay về làm chồng tốt, làm cha tốt thôi… Tôi thật hối hận vì đã phản bội vợ để vợ phải gồng mình lên thay đổi, đi phẫu thuật, thậm chí là đi tập gym tối ngày, mệt nhoài. Thật ngưỡng mộ người đàn bà ấy, người đàn bà đã là vợ tôi suốt mấy năm trời..
Theo PNVN
Khổ sở vì mẹ chồng nghĩ tôi 'cướp' con trai bà
Kể từ ngày bố chồng mất, tôi và chồng tôi chưa có một ngày nào có thế giới riêng.
Vài hôm trước, anh chồng đón mẹ chồng tôi đi, nói rằng chúng tôi cũng cần có không gian riêng. Mẹ chồng tôi được đón đi lúc 10h sáng, đến 4h chiều thì chồng tôi nhận được điện thoại của anh chồng, nói rằng mẹ anh ấy nhất quyết không chịu ơ nha con trai ca, đòi chồng tôi đến đón về. Không còn cách nào, chồng tôi lại phải đón me vê.
Cư tiêp tuc nhưng chuôi ngay mêt moi nay, tôi cung thây vô cung bât lưc (Anh minh hoa)
Đây không phải lần đầu tiên, năm ngoái đã môt lân như thế nay. Lân đo, anh chồng tôi đón bà đi chưa đươc 2 ngày thì bà đã làm loạn lên đòi về, hôm cuối cùng anh chồng tôi cũng tức nói bà ích kỷ, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình, không nghĩ đến thằng Bắc (chồng tôi), sắp làm nó mệt chết đến nơi rồi. Nói bà cũng không ích gì, bà vẫn quay về, vẫn bắt nạt chồng tôi, không nghĩ đến nhu cầu, cuộc sống của chúng tôi.
Noi ra thi bao kê xâu nhưng thưc tê, mẹ chồng tôi là người trước mặt một đằng sau lưng lại một nẻo, đây không phải là tôi nói, mà con trai của bà cũng thừa nhận. Ví dụ như chuyện đưa bà đi, nếu không muốn thì bà nói thẳng ra, đây bà lại không thế.
Mỗi lần anh chồng tôi muốn đón bà đi môt thời gian, bà đều đồng ý một cách rất thoải mái. Nhưng đến lúc đón bà đi, thì bà lại trở mặt, tìm mọi lí do để ở lại. Hoặc như chuyện ở với chúng tôi, chưa bao giờ được một lời khen, cái gì cũng không làm, chúng tôi phải chăm sóc bà. Sau lưng thì lại nói với người khác, không bao giờ quản chúng tôi, bà tự nấu ăn làm cơm dọn dẹp nhà cửa, nói như thật vậy. Không hiêu hàng xóm sẽ nhìn chúng tôi như thế nào nưa?
Chồng tôi nói bà bị mắc chứng hoang tưởng. Bênh hoang tưởng của bà thể hiện qua việc suốt ngày bà nghĩ chúng tôi cầm tiền của bà, không chỉ nghi ngờ tôi mà còn nghi ngờ cả chồng tôi, chính con trai của bà.
Việc quan trọng nhất mỗi ngày của bà là kiểm tra và cất giữ thẻ ngân hàng, không để dưới gối thì cất ở đâu đó, xong rồi quên mất tìm không ra, lại bảo là chúng tôi lấy của bà.
Trước đó tôi cũng rất khổ, khi không cho tôi vào nhà nữa thì đến lượt chồng tôi trở thành đối tượng bị nghi ngờ. Có lần, bà làm mất 800 ngan lại nói chồng tôi cầm, chồng tôi tức đến nỗi đấm vỡ tivi, gãy cả tay.
Chồng tôi giải thích không được, đưa cho bà 1 triêu, noi răng, đây 800 ngan của bà đây, con đưa bà thêm 200. Chưa được bao lâu, bà tìm thấy 800 dưới gối, nhưng cũng chẳng trả lại chồng tôi 1 triêu đó.
Tôi thấy chồng mình thật đáng thương vì có một người mẹ như vậy, giống như con trai lớn của bà nói, ba chỉ nghĩ đến bản thân. Khi bố chồng tôi còn sống, trách nhiệm của chúng tôi không nặng nề như bây giờ.
Sau khi ông mất, bà lúc nào cũng muốn chồng tôi ở cạnh bà, bà không nghĩ chúng tôi cũng có công việc, cũng sống bằng đồng lương. Chồng tôi nói phải đi làm, thì bà sầm mặt lại, bảo việc của chồng tôi thì có gì mà làm. Việc của chồng tôi cũng tương đối nhàn, nhưng không thể không đi làm được.
Với con trai của chính mình còn như vậy, với tôi thi con tê hơn. Từ khi tôi vê lam dâu, bà chưa bao giờ hài lòng về tôi. Chị dâu tôi khuyên tôi, bà không phải không thích em, mà ai kết hôn với con trai bà thì bà đều như vậy.
Tôi cũng thấy thế, me chông tôi luôn nghĩ răng chúng tôi cướp mất con trai của bà. Trước đây tôi làm cơm bà còn ăn, giờ thì không ăn nữa, còn mắng tôi không có tư cách gì vào nhà bà, đuổi đánh tôi...
Tôi rất thương chồng tôi, bà không ăn cơm tôi nấu, nên chồng tôi phải làm cho bà ăn, mà chồng tôi thì vung lai con phai đi lam, vô cung mêt moi. Mẹ chồng tôi khó tính, trước đây còn có thể tự chăm sóc bản thân, cả ngày chỉ uống sữa với ăn cháo, không ăn dầu, muối, đường, bảo là dưỡng sinh. Mà dưỡng tới dưỡng lui, suốt ngày không đau chỗ nọ thì khó chịu chỗ kia, chẳng có ngày nào là không. Đưa bà đi viện thì bà không đi, về sau bị bệnh đi kiểm tra thì hoa ra bị rối loạn điện giải do thiếu muối, phai truyền cho bà mới đỡ.
Mấy năm nay, chúng tôi chăm sóc bà không dám nói là chu đao tận tình, nhưng ít nhất cũng cố gắng hết sức. Mệt mỏi không nói, nhưng nếu như ba vui vẻ thì cũng đáng. Đằng này me chông tôi môt ngày không sinh sự dương như không chiu được.
Có lần, bà bỏ trứng sống và bánh mì vào lò vi sóng, tí thì nổ, chúng tôi phải bỏ hết đồ điện nguy hiểm trong nhà đi, chỉ để lại bình nước, tivi, máy giặt.
Chúng tôi cũng không dám để bà động đến lửa, sợ bà có ngày làm cháy nhà luôn. Nha chung tôi ơ đăng sau nha ba, nhưng chồng tôi ngày nào cũng sang phục vụ bà 3 bữa. Nhà không có mạng, tivi thì bà chỉ xem một kênh, có gì xem đấy, không bao giờ đổi kênh, có lúc để gây chú ý với chồng tôi còn cười phá lên, nghe là biết cố tình. Chồng tôi đợi đến 10h hơn bà đi ngủ mới trở về nhà, luc đo đa không con chut hơi sưc nao.
Chúng tôi phải sống như vậy bao năm nay, có đôi lúc được thư giãn, lần dài nhất là môt tháng. Chúng tôi đi du lịch, anh chồng tôi đón bà, lúc đó bà không làm loạn lên đòi về vì bà biết chúng tôi không có nhà, có làm loạn lên cũng chẳng ích gì.
Mẹ chồng tôi càng ngày càng lú lẫn, mấy lần đi chơi rôi đi lac, chúng tôi phải báo cảnh sát, đăng tin tìm người. Bây giờ bà không ra ngoài đi lung tung nữa, chỉ ở nhà. Để đề phòng, chồng tôi mỗi lần rời đi đều phải khóa cửa.
Co ngươi khuyên chung tôi nên đưa ba vao viên dương lao, nơi đo co nhiêu ngươi gia, hơn nưa nêu co thêm tiên dich vu se đươc nhân viên chăm soc đê y, quan tâm chu đao. Tôi suy nghi mai cung chưa dam noi vơi chông, du biêt me chông tôi qua đang, ich ky nhưng ngươi gia cung chăng biêt luc nao rơi đi.
Tôi chi sơ luc đo chông tôi ân hân, ca nha lai căng thăng. Nhưng cư tiêp tuc nhưng chuôi ngay mêt moi nay, tôi cung thây vô cung bât lưc. Moi ngươi noi tôi phai lam gi bây giơ?
theo Dân việt
Chết lặng khi biết ông chồng xấu lại nghèo vẫn có bồ Suốt mấy ngày hôm đó, tôi cứ suy nghĩ mãi, ăn không ngon, ngủ không yên. Tôi bắt đầu thấy cần phải tìm cách giữ chồng, không cho anh đi với người đàn bà khác. Ngày trước, tôi thường coi thường chồng mình khi bạn bè nói tôi không biết giữ chồng. Tối ngày tôi chẳng bận tâm việc cơm nước, chỉ mải...