Khó khăn lắm tôi mới ‘giữ mình’ được cho người yêu
Nghe anh, tôi đã cố gắng kiềm chế lắm nhưng vì quá yêu và nhớ, tôi đã không thể dừng lại. Thời gian gần đây tôi giấu anh, thủ dâm để giải tỏa sinh lý vì không muốn phản bội anh.
ảnh minh họa
Năm cuối đại học, nhóm tôi cùng làm chung một đề tài, trong đó có anh.
Khoảng thời gian đó anh đã để ý tôi. Biết tôi luôn bận rộn với công việc và những kế hoạch trong tương lai, anh thường rủ tôi đi dạo để đầu óc thoải mái. Khi đồ án kết thúc, anh đã tỏ tình, tôi khá bất ngờ nhưng trong thâm tâm cũng có tình cảm nên đã nhận lời.
Ra trường, anh xin được việc tại Hà Nội. Tình yêu của chúng tôi rất tốt đẹp, tôi tin tưởng anh và anh cũng vậy. Rồi sau đó tôi sang Anh du học. Trước ngày tôi đi một hôm, anh đã khóc, tôi cũng khóc, sự chia ly khiến cả hai cùng đau khổ.
Vì tương lai của cả hai, tôi nén nỗi niềm và nói với: “Em đi nhất định sẽ về, tương lai của chúng ta sẽ tốt hơn bây giờ. Anh nhất định phải đợi em về”. Chán nản, buồn bã vì nhớ thương tôi, anh đã bỏ bê công việc, bỏ vào Sài Gòn rồi về quê, buồn bã cả ngày.
Về phần tôi, tôi nhớ anh đến cồn cào. Sau nhiều lần khuyên bảo, anh cũng nghe lời tôi trở ra Hà Nội làm. Chúng tôi xa nhau một năm rồi, tình cảm hai đứa dành cho nhau vẫn như xưa dù trong khoảng thời gian đó đã có biết bao sự việc xảy ra.
Video đang HOT
Ngoài thời gian dành cho công việc, học tập hai chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau trên mạng. Yêu xa, điều khó khăn nhất của hai đứa là sự gắn kết cảm xúc.
Thời gian đầu, tôi và anh đều có thể “nhịn” được, sau anh có biểu hiện thèm muốn.
Vì yêu anh nên tôi đã chiều, chúng tôi chat và quan hệ… ảo. Không kiềm chế được bản thân, tôi đã “tự làm” trước mặt anh. Anh thấy, rồi buồn và giận tôi.
Tôi vừa ngượng nhưng cũng trách anh gia trưởng, vì dù sao đó cũng là cảm xúc của tôi với anh. Tôi yêu anh và chỉ biết có anh. Anh hiểu và không còn giận tôi nữa.
Kể từ đó, anh không còn đòi hỏi chuyện này với tôi, còn tôi cũng chỉ biết cố gắng chịu đựng. Tôi biến mình thành con người bận rộn nhưng mỗi khi đêm về, một mình trong căn phòng, tôi lại nhớ anh da diết.
Nhớ về anh, nghĩ tới anh và cái cảm giác sau lần “yêu xa” đó, cảm xúc trong tôi lại trỗi dậy.
Đã nhiều đêm kể từ ngày xa anh tôi ngủ không trọn giấc, trở nên dễ cáu gắt với người thân, bạn bè, thậm chí là khi nói chuyện với anh.
Anh hiểu nhưng vẫn không muốn tôi làm việc đó bởi theo anh chỉ có con trai mới làm thế, con gái là vậy thật kỳ cục, anh cho đó là ham hố. Nghe anh, tôi đã cố gắng kiềm chế lắm nhưng vì quá yêu và nhớ, tôi đã không thể dừng lại.
Thời gian gần đây tôi giấu anh, thủ dâm để giải tỏa sinh lý vì không muốn phản bội anh.
Một tuần tôi chỉ làm chuyện đó một lần, sau đó chìm vào giấc ngủ nhanh hơn và ngủ sâu hơn, không còn thao thức và trằn trọc như trước. Tôi thấy áy náy và có lỗi khi đã giấu anh chuyện này.
Có phải tôi là người quá ham muốn như anh nói? Cả hai cũng không còn trẻ, đều 28 rồi, chẳng lẽ tôi làm như thế là sai?
Theo GĐO
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...